Năm năm trước, cảnh sát điều tra phát hiện ra điểm cháy ở sân sau, hầu hết các bằng chứng đều bị thiêu rụi thành tro, không thể xác định được có phải do pháo hoa chưa kịp tắt gây ra hỏa hoạn hay không.

Hơn nữa khi La Ứng Liên phát hiện ra đám cháy thì vẫn có thể một mình xông vào trong cứu Tống Phi Quang ra ngoài, chứng tỏ ngọn lửa vẫn chưa bùng phát quá dữ dội.

Nhưng đến khi bà ta báo cảnh sát, đội cứu hỏa chỉ mất năm phút đã đến hiện trường lại phát hiện ra ngôi nhà đã cháy hết, chỉ còn trơ lại một nửa bộ khung xương.

Theo phán đoán về đám cháy thì ít nhất ở giữa có khoảng thời gian trống hai mươi phút.

Hai mươi phút đó, La Ứng Liên đã đi đâu?

Tại sao không báo cảnh sát ngay khi phát hiện ra đám cháy?

Đây đều là nghi vấn.

Nhưng năm năm trước, do Tống Phi Quang kiên quyết tự thú, lại thêm trạng thái tâm lý của cậu ta không ổn định, không phối hợp điều tra nên đành phải kết án sơ sài là tai nạn.

"Lúc đó sau khi Tống Phi Quang tự thú, cảnh sát vẫn cử người đi đến hiện trường khám nghiệm, còn tìm thấy bật lửa dùng để đốt pháo hoa, vì vậy mới kết án." Trần Xuân Lai nói.

Tống Phi Quang nghe vậy thì sửng sốt, nhíu mày nói:

"Bật lửa gì cơ? Năm năm trước cháu đúng là có vụng trộm đốt pháo ở sân sau, nhưng không phải dùng bật lửa, là dùng diêm. Mẹ cháu trước đây từng xảy ra nổ bình gas khi dùng bật lửa nên trong nhà hoàn toàn không dùng bật lửa."

"Cháu chắc chứ?"

Trần Xuân Lai giật mình, vội vàng chạy về phòng bảo quản vật chứng, ôm vật chứng vụ án phóng hỏa năm năm trước chạy ra, lục tìm trong đó một chiếc túi nilon.

"Xem kỹ đi, cái này xác định không phải của cháu à?"

Trong túi nilon, là một chiếc bật lửa ZIPPO đã cháy thành màu đen, hơi bị biến dạng, trên đó còn khắc họa tiết hình một chiếc micrô.

Tống Phi Quang nhìn kỹ, lắc đầu: "Cháu chưa từng nhìn thấy, không phải đồ của cháu."

Nghe vậy, sắc mặt của Trần Xuân Lai trở nên nghiêm trọng hơn.

"Lúc trước cháu cho rằng sự sơ suất của mình dẫn đến hỏa hoạn, vẫn luôn tự trách, không chịu phối hợp điều tra, chúng tôi không còn cách nào khác, đành phải đi hỏi La Ứng Liên là người đã cứu cháu ra ngoài lúc đó, bà ta nói tận mắt nhìn thấy cháu dùng chiếc bật lửa này."

Tống Phi Quang cau mày, trong lòng càng tự trách hơn.

Năm năm trước, ngày đầu tiên cậu ta tỉnh lại ở bệnh viện, La Ứng Liên đã nói trước chuyện đốt pháo hoa, khiến cậu ta chủ quan cho rằng đó là lỗi do mình.

Mấy ngày sau, bà ta lại liên tục nhồi nhét tư tưởng này vào cậu ta.

Suốt khoảng thời gian đó, Tống Phi Quang kiên định tin rằng mình đốt pháo hoa ăn mừng nên mới hại c.h.ế.t cha mẹ, thậm chí còn không muốn sống nữa.

Mỗi lần cảnh sát đến, cậu ta nhớ lại lỗi lầm của mình liền đau đớn không thôi, căn bản không muốn phối hợp lấy lời khai và điều tra.

Nếu ban đầu cậu ta không bị La Ứng Liên tác động, kiên quyết yêu cầu điều tra đến cùng, có lẽ ngay từ năm năm trước, vụ án này đã sáng tỏ rồi.

Nghĩ đến đây, Tống Phi Quang cúi đầu, nước mắt rơi xuống ống tay áo, loang thành những chấm đen.

"Chiếc bật lửa có họa tiết này hẳn là hàng đặt riêng phải không?" Lúc này, Tiêu Hòa lên tiếng.

Chiếc bật lửa này bị lửa cháy cũng chỉ hơi biến dạng, chắc hẳn không rẻ.

Hơn nữa, rất ít khi thấy người ta khắc họa tiết hình chiếc micrô trên bật lửa.

Chủ nhân của chiếc bật lửa này chắc chắn có liên quan đến micrô.

Trần Xuân Lai nghe vậy, mắt bỗng sáng lên.

"Nói đúng rồi! Tôi sẽ lập tức cử người đi điều tra, hy vọng vẫn còn tìm được hồ sơ của năm năm trước."

Nói xong, ông ta nhanh chóng chạy vào bên trong sở cảnh sát.

Chưa đầy hai mươi phút, ông ta đã vội vã quay lại, vẻ mặt vừa mừng vừa lo.

"Tìm được rồi! Năm năm trước chỉ có một người đặt riêng bật lửa khắc hình chiếc micrô, khi ấy còn yêu cầu nhà sản xuất chuẩn bị cả thiệp nữa."

Vừa nói, ông ta vừa đưa điện thoại đến trước mặt Tiêu Hòa.

Phía trên là một bản ghi chép đặt hàng vừa mới được nhà sản xuất gửi tới.

Ghi chú để lại là:

[Chúc mừng bảo bối của mẹ - Thao Thao đã giành giải nhất cuộc thi Bạch Hoa!]

[Mẹ yêu tặng]

Ai là người đặt hàng thì vừa xem đã hiểu.

Tống Phi Quang nhìn thấy bản ghi chép này, cả người từ từ run rẩy, nghiến chặt răng, ngọn lửa giận dữ cháy rực trong mắt.

Tiêu Hòa nhanh chóng xem xong, ánh mắt trầm xuống mấy phần, trực tiếp hỏi cảnh sát: "Khi nào có thể đi bắt người?"

Trần Xuân Lai trầm giọng.

"Ngay bây giờ!"

Ngay khi lệnh bắt được ban hành, cảnh sát lập tức lên đường.

Tiêu Hòa thấy Tống Phi Quang vẫn đần ra, liền trực tiếp đưa cậu ta lên xe.

"Chúng ta cũng tới xem."

Nói xong, tăng tốc đuổi theo.

Đây là lần thứ hai Tiêu Hòa đến nhà Cố Thao.

Khi cảnh sát triển khai hành động bắt giữ, hai người trong nhà vẫn không hề hay biết.

Kể từ khi bị hủy tư cách thi đấu, Cố Thao từ người đứng đầu cuộc thi đã nhanh chóng tụt dốc, bị mọi người khinh thường, bởi vì sức nóng của chương trình Ca Sĩ Sáng Tác lan tỏa khắp cả nước, bây giờ chỉ cần ra ngoài là cậu ta đều bị mọi người nhận ra.

Mấy ngày nay, cậu ta coi như đã thực sự nếm trải được cảm giác như chuột chạy qua đường.

Vì không thể ra ngoài, cậu ta đành trốn ở nhà, bất mãn đăng tin lên mạng, ẩn mình dưới thân phận mới, sau mỗi video đều mắng chửi Tống Phi Quang.

[Tôi thấy Cố Thao hát hay hơn, về kỹ thuật hay tình cảm đều tốt hơn Tống Phi Quang, cậu ta mới xứng đáng là quán quân!]

[Ekip chương trình không công bằng! Chắc chắn bọn họ đã thông đồng với Tống Phi Quang, Tiêu Hòa là người đại diện của cậu ta, bọn họ cố tình hãm hại Cố Thao, tôi yêu cầu cho Cố Thao trở lại cuộc thi!]

Do cậu ta thường xuyên sử dụng cùng một thân phận để bình luận dưới video, cho nên nhanh chóng bị cư dân mạng nhận ra.

[Tất cả nhạc sĩ đều nói rằng giọng hát của Tống Phi Quang hay hơn Cố Thao, cách xử lý tình cảm cũng sâu sắc hơn, ai có tai cũng nghe ra được đúng không?]

[Bài hát thi đấu của Cố Thao cũng là ăn cắp, không mắng cậu ta thì mắng ai? Chủ thớt thật biết cảm thông, chủ thớt không phải chính là Cố Thao chứ?]

[Ồ, Cố Thao, cậu lại đến nữa rồi sao?]

Sau khi bị nhận ra, Cố Thao xấu hổ và tức giận.

[Người mà các người thích chỉ là một kẻ xấu xí, mặt cậu ta từ năm năm trước đã hủy dung rồi, vừa ghê tởm vừa xấu xí, sau này các người chắc chắn sẽ hối hận thôi.]

Muốn ra mắt trong giới giải trí, ngoại hình là yếu tố được cân nhắc hàng đầu, cậu ta không tin với dáng vẻ như hiện tại thì Tống Phi Quang vẫn có thể lên sân khấu hát.

Đến lúc đó chỉ cần lộ mặt thì chắc chắn sẽ dọa chạy tất cả mọi người.

Ngay sau khi cậu ta đăng tin nhắn này, cảnh sát đã đá cửa phòng ngủ.

Phòng kéo rèm, một mảng tối đen, Cố Thao đang ngồi trước máy tính, cười nhạt đầy ác ý.

Trần Xuân Lai trực tiếp đi tới, còng tay cậu ta: "Cậu bị bắt rồi."

Cổ tay lạnh ngắt, Cố Thao mới bừng tỉnh, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Những gì tôi vừa nói trên mạng đều là sự thật, tại sao lại bắt tôi?"

Nghe vậy, Trần Xuân Lai liếc nhìn máy tính, thấy những lời cậu ta đăng tải, đôi mày lập tức cau lại, ánh mắt càng lạnh thêm vài phần.

"Cậu bị tình nghi liên quan đến vụ phóng hỏa nhà họ Tống năm năm trước, bây giờ lập tức theo chúng tôi về đồn để điều tra."

Nghe vậy, sắc mặt của Cố Thao tái nhợt, kinh hoàng ngã gục xuống đất.

"Không phải tôi! Không phải tôi phóng hỏa, không liên quan đến tôi!"

"Có liên quan hay không thì về đồn cảnh sát điều tra sẽ biết."

Nói xong, Trần Xuân Lai túm người trên đất đứng dậy, sải bước lớn đi ra ngoài.

Cố Thao toàn thân vô lực.

Từ sau khi thoát nạn năm năm trước, cậu ta cho rằng chuyện này đã qua rồi, không ngờ cảnh sát lại tìm đến.

Bị lôi kéo đến cửa trong trạng thái mơ hồ, cậu ta nhìn thấy La Ứng Liên cũng ở đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play