Bệnh viện thú y cách đó không xa, tốc độ Tiêu Hòa cực nhanh, chỉ trong vài phút đã đưa chú chó con đến bệnh viện.
Bác sĩ cẩn thận kiểm tra tình hình của Hôi Hôi, cau mày.
"Gãy xương sườn, may mà ổ bụng không bị chảy máu, tiếp theo cần phải bó bột cố định, nhập viện quan sát vài ngày, cố gắng đừng vận động mạnh. Con chó này mới chỉ vài tháng tuổi nhỉ? Sao lại bị thương như vậy?"
Tiêu Hòa sắc mặt không vui.
"Bị người ta đá."
Nghe vậy, bác sĩ kinh ngạc nhìn cô.
"Nó còn nhỏ xíu..."
Ai lại nhẫn tâm thế?
Hôi Hôi vẫn chưa tỉnh lại, nằm bẹp dí trên bàn khám, đến cả màu lông trên người cũng trở nên xỉn màu, William thì lo lắng đi đi lại lại bên cạnh.
Lúc này, Tiêu Hòa nhận được điện thoại của đạo diễn Tần Thắng Phong.
"Tình hình Hôi Hôi thế nào rồi?"
"Gãy xương, có thể phải ở lại bệnh viện thú y để theo dõi điều trị."
Nghe vậy, Tần Thắng Phong thở dài.
"Nghiêm Tu Quần cũng vừa đến bệnh viện rồi, vết thương khâu mấy mũi, cũng tiêm vắc-xin phòng dại, không có gì đáng ngại nhưng cậu ta trông rất tức giận."
Tần Thắng Phong lại hỏi: "Lúc nãy quay phim cô có nhìn rõ không? Cô xác định là Nghiêm Tu Quần đá Hôi Hôi sao?"
Lúc đó mọi người đều tập trung vào diễn xuất của cậu ta, căn bản không ngờ Nghiêm Tu Quần lại đá thật, còn ra tay nặng như vậy, một cú đá khiến chú chó con gãy xương.
Tiêu Hòa: "Xem video quay lúc đó là biết."
Lúc quay phim ở hiện trường sẽ có nhiều máy quay cùng một lúc, một góc quay không nhìn rõ, góc quay khác hẳn sẽ nhìn ra.
"Được."
Tần Thắng Phong lo lắng nói: "Hôi Hôi là tôi mượn của bạn, nếu anh ấy biết con ch.ó của mình thành ra như vậy, tôi cũng không biết phải giải thích với anh ấy thế nào."
Cúp điện thoại, Tiêu Hòa ở lại bệnh viện thú y một lúc, hỗ trợ bác sĩ giúp Hôi Hôi cố định nẹp, đưa vào lồng để truyền dịch, để William ở lại trông, còn mình thì quay trở lại phim trường.
Tìm được quay phim lúc đó, muốn xem lại cảnh quay sáng nay.
"Sao cô cũng đến lấy thế?" Nghe xong yêu cầu của Tiêu Hòa, quay phim ngạc nhiên hỏi.
"Ngoài tôi ra, còn ai đến nữa sao?"
"Nửa tiếng trước, người đại diện của Nghiêm Tu Quần là Phan Hồng đã đến đây, cũng muốn đoạn phim quay lúc đó, sao chép một bản mang đi rồi."
Nghe vậy, trong lòng Tiêu Hòa lập tức dâng lên một dự cảm không lành.
"Tôi cũng muốn một bản."
"Được."
Quay phim gật đầu, mở video quay sáng nay.
Trong hình, Nghiêm Tu Quần theo kịch bản, một cú đá đạp bay Hôi Hôi đang xông tới, từ máy quay chính không nhìn ra có trúng hay không, nhưng máy quay bên hông lại có thể thấy rõ động tác ra sức của cậu ta, còn có cơ thể bị biến dạng của Hôi Hôi lúc bị đá trúng.
Cú đá đó, là đá thật.
Vì vậy động tác đứng dậy của Hôi Hôi mới khó khăn như thế, lần thứ hai xông tới cũng khập khiễng.
"Với nhiều năm quay phim của anh, anh cảm thấy cú đá này của Nghiêm Tu Quần có thực sự là đá trúng Hôi Hôi không?" Tiêu Hòa hỏi.
Quay phim do dự một lúc, rất uyển chuyển nói: "Diễn xuất của động vật dù tốt đến đâu cũng sẽ có sai sót, cho nên lúc quay phim mới cần chuẩn bị nhiều máy quay, chính là để hậu kỳ chuyển cảnh, nhưng diễn xuất chân thật như sáng nay là lần đầu tiên tôi gặp."
Diễn quá tốt, giống như thật vậy.
Tiêu Hòa nghe xong, sao chép đoạn video này mang đi, sau đó đến bệnh viện một chuyến.
Nghiêm Tu Quần sau khi khâu xong thì trực tiếp làm thủ tục nhập viện, lúc Tiêu Hòa đến thì thấy đạo diễn và mấy người trong đoàn phim đang đứng ngoài phòng bệnh, đều là vẻ mặt khổ sở.
"Cậu ta thế nào rồi?"
"Còn đang giận lắm, lúc này cô mà vào, chắc chắn sẽ nổi điên với cô cho xem, hay là cô đợi cậu ta hết giận rồi hãy vào." Tần Thắng Phong nói.
Lúc quay phim, đoàn phim lo nhất là diễn viên bị thương, hôm nay lại gặp phải tình huống khó xử lý nhất.
Nghiêm Tu Quần bị chó cắn, mà con ch.ó kia lại là diễn viên chính của phim.
Vừa rồi trên đường đến bệnh viện, Nghiêm Tu Quần và Phan Hồng đã chửi rủa Tiêu Hòa và con ch.ó của cô không ít.
Nhưng Tiêu Hòa lại lắc đầu.
"Tôi vào ngay bây giờ."
Nói xong, đẩy cửa phòng bệnh ra.
Trong phòng bệnh, Nghiêm Tu Quần đang ủ rũ truyền dịch, sắc mặt hơi tái nhợt, chân phải quấn một lớp băng gạc dày, trong không khí nồng nặc mùi nước khử trùng.
Phan Hồng đang phàn nàn William không chịu nghe lời, thấy Tiêu Hòa tiến vào, giọng nói đột nhiên ngừng lại, lạnh lùng chế giễu.
"Giờ mới đến à? Nếu cô đến muộn thêm chút nữa, Nghiêm Tu Quần nhà chúng tôi cũng xuất viện luôn rồi, cũng không biết là chó nhà ai cắn người!"
Tiêu Hòa nói: "Vừa nãy tôi đưa Hôi Hôi đến bệnh viện, nó gãy xương sườn, cần phải nhập viện điều trị."
"Người ta xảy ra chuyện mà cô còn có tâm trạng quan tâm đến chó?" Phan Hồng bất mãn nâng cao giọng.
Tiêu Hòa nhìn Nghiêm Tu Quần trong phòng bệnh: "Các người không muốn biết tại sao nó lại gãy xương à?"
Nghiêm Tu Quần cau mày, sắc mặt có phần u ám.
"Bây giờ tôi chỉ biết William cắn tôi, bây giờ tôi thành ra thế này, còn đóng phim kiểu gì?"
"Vậy các người muốn giải quyết thế nào?" Tiêu Hòa hỏi.
Nghe vậy, Phan Hồng và Nghiêm Tu Quần nhìn nhau, dường như đã sớm chờ câu này.
Phan Hồng mở lời: "Trước đây chúng tôi đã điều chỉnh kịch bản, cô chưa xem đúng chứ? Vừa khéo, hôm nay tôi có mang kịch bản đến."
Vừa nói, cô ta đưa kịch bản trên bàn qua.
Tiêu Hòa liếc mắt nhìn.
"Hai người muốn thêm đất diễn?"
"Không phải thêm đất diễn, mà là đã điều chỉnh một vài chỗ chưa tốt trong kịch bản, đây là tâm huyết của Nghiêm Tu Quần, nếu đoàn phim có thể tiếp thu, tâm trạng của cậu ta sẽ tốt lên, thương thế sẽ hồi phục nhanh hơn, sau khi xuất viện có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra."
Nghe yêu cầu này, Tiêu Hòa bật cười.
"Đây là thứ hai người mong chờ sao?"
Bởi vì trước đây muốn thêm đất diễn nhưng bị bác bỏ, trong khoảnh khắc bị thương nhập viện, bọn họ đã nghĩ ra đối sách này.
Cắn một cái có thể đổi lấy một ảnh đế, đối với bọn họ mà nói quả thực quá hời.
Nhưng Tiêu Hòa vẫn không nhận kịch bản trong tay Phan Hồng.
"Hôm nay tôi đến đây không phải để đàm phán với hai người, Nghiêm Tu Quần đúng là bị thương, nhưng đây không phải là lý do để thêm đất diễn."
Nghe vậy, sắc mặt Phan Hồng khó coi, chỉ vào chân phải quấn băng của Nghiêm Tu Quần.
"Đừng quên, vết thương này là do con ch.ó của cô cắn! Cô dựa vào đâu mà mạnh miệng như vậy!"
Tiêu Hòa chỉ nhìn Nghiêm Tu Quần.
"Nghiêm Tu Quần, tại sao cậu lại bị cắn, cậu không nói cho người đại diện của mình sao?"
Nghe vậy, Nghiêm Tu Quần cuối cùng cũng nhìn lại Tiêu Hòa.
Mặt cậu ta lạnh tanh, giọng điệu bình tĩnh nói: "Lúc đó tôi đang diễn thì William đột nhiên phát điên, vô cớ xông tới cắn tôi."
"Nghe thấy chưa!"
Phan Hồng lập tức nâng cao giọng. "Là con ch.ó của cô phát điên cắn người, nếu truyền ra ngoài, cô biết chó điên cắn người sẽ bị xử lý thế nào không? Phải bị đánh chết!"
Nếu là người khác, nghe những lời này chắc chắn sẽ đồng ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT