Nhưng bây giờ cô ấy lại rơi vào tình trạng bế tắc, ngay cả thể loại còn chưa xác định được, thậm chí đã liên tục nhiều ngày không ngủ ngon.
Triều Nhan mở nhạc, chuẩn bị thực hiện động tác lại một lần nữa, nhưng bị Tiêu Hòa ngăn lại.
"Đã không nghĩ ra thì tạm thời đừng nghĩ nữa."
Triều Nhan cau mày, trong lòng sốt ruột.
"Nhưng bây giờ em còn chưa muốn nghỉ ngơi."
Tiêu Hòa: "Không bắt cô nghỉ ngơi, cô đã mấy ngày không tập luyện rồi."
"..."
Động tác của Triều Nhan lập tức cứng đờ.
Nửa giờ sau, Triều Nhan chạy xuyên qua công viên ngoại ô, bước chân nhanh như bay, trên mặt không giấu được vẻ kinh hoàng.
Chạy một lúc, cô ấy hoảng hốt quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy bóng đen đó thì lại vắt chân chạy thục mạng.
Động tác của cô ấy rất nhẹ nhàng, có lẽ vì bản thân có nền tảng múa nên dù chạy trốn cũng rất xinh đẹp tao nhã.
Tiêu Hòa nhảy lên một đọt cây, bám sát theo sau họ.
Sau khi bắt đầu tập luyện, sự chú ý của Triều Nhan buộc phải rời khỏi cuộc thi, cô ấy có vẻ thoải mái hơn một chút, không còn căng thẳng như trước nữa.
Tuy nhiên, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.
Có lẽ cần tìm một môi trường mới cho Triều Nhan thư giãn tinh thần.
Trong lúc Tiêu Hòa suy tính thì Triều Nhan đã chạy ba vòng quanh công viên, mệt đến thở không ra hơi, đang ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi.
Lúc này trời đã tối hẳn.
Tiêu Hòa từ trên cây nhảy xuống nói: "Hôm nay đến đây thôi, về nghỉ ngơi đi."
Nói xong, cô bắt Triều Nhan lên xe, đưa người về dưới nhà, quan sát dáng vẻ kiệt sức của cô ấy.
"Hôm nay vẫn sẽ vì lo lắng cho cuộc thi mà không ngủ được sao?"
Triều Nhan lắc đầu: "Bây giờ em chỉ muốn về tắm rửa rồi nằm vật ra ngủ."
Cô ấy đã mệt đến nỗi không muốn nghĩ gì nữa.
Tiêu Hòa yên tâm cười một tiếng: "Vậy thì tốt, xem ra vận động vẫn có tác dụng."
Nghe vậy, Triều Nhan ngạc nhiên nhìn Tiêu Hòa.
"Đội trưởng, chẳng lẽ hôm nay chị bắt em tập luyện là vì không muốn em mất ngủ nữa sao?"
Tiêu Hòa khẽ gật đầu: "Lên lầu đi, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau suy nghĩ tiết mục mới."
Sau nửa ngày tập luyện, mặc dù bây giờ cô ấy đã kiệt sức nhưng suy nghĩ lại rõ ràng hơn rất nhiều.
Cô ấy háo hức mở cửa, vừa định bước vào thì đột nhiên một bàn tay từ bên cạnh đưa ra, dùng gạc che miệng cô ấy.
Triều Nhan vừa định giãy giụa thì một mùi hắc xộc vào mũi, giây tiếp theo, cả người mất đi ý thức.
Tầng dưới.
Tiêu Hòa vẫn ngồi trong xe, ngẩng đầu nhìn về hướng nhà Triều Nhan.
Ba phút trôi qua, sao đèn vẫn chưa sáng.
Có vấn đề.
Tiêu Hòa lập tức xuống xe, nhanh chân đi lên lầu.
Vừa lên lầu, đột nhiên nhìn thấy một bóng người lén lút từ cửa sau vụt qua.
Tiêu Hòa dừng bước, theo bản năng đi theo.
Đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, vừa vặn nhìn thấy mấy người đang khiêng thứ gì đó lên xe.
Rầm một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống đất.
Tiêu Hòa nhìn kỹ, là một chiếc túi da màu trắng.
Có chút quen mắt.
Giống hệt chiếc túi mà Triều Nhan đeo khi gặp cô hôm nay.
Trong lòng Tiêu Hòa lập tức dâng lên một dự cảm không lành, quát lớn: "Các người đang làm gì?"
Gã đàn ông mặc đồ đen đang cúi đầu định nhặt túi da ngước đầu lên, vừa nhìn thấy Tiêu Hòa, biểu cảm trở nên hoảng loạn, ngay cả túi da cũng không thèm nhặt, nhanh chóng nhảy lên xe, vừa đóng cửa xe vừa hét lớn:
"Lái xe nhanh lên! Lái xe!"
Vừa dứt lời đã đạp mạnh chân ga, xe phóng vút đi.
Tiêu Hòa thấy vậy nhanh chóng đuổi theo.
Xe phóng nhanh lao ra khỏi bãi đỗ xe.
Mấy người trên xe thở phào nhẹ nhõm.
Còn chưa kịp ổn định cảm xúc, một người trong số bọn chúng ngoái đầu nhìn ra sau, đột nhiên nhìn thấy một bóng người lao ra khỏi bãi đỗ xe, tốc độ nhanh đến kinh người.
Chỉ có khoảnh khắc ngắn ngủi khi vượt qua đèn đường, mắt thường mới khó khăn bắt được cái bóng đó.
Tốc độ đáng sợ làm hắn ta sợ đến trố mắt.
"Là Tiêu Hòa! Cô ta đuổi theo rồi!"
"Sao có thể?"
Những người khác cũng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bóng người bám sát phía sau xe, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Lúc này đã là đêm khuya, trên đường không có mấy người, nhưng nơi Triều Nhan ở là khu dân cư cũ, đường hẹp lại thêm nhiều khúc cua, xe ô tô không đi nhanh được.
Nhưng dù không đi nhanh thì cũng là xe.
Mà bây giờ, Tiêu Hòa chỉ dựa vào hai chân đã có thể bám sát phía sau xe của bọn họ.
"Cô ta còn là người không?"
"Sao có thể chạy nhanh như vậy?!"
Bọn họ hoảng loạn la lớn, nhìn người phía sau sắp đuổi kịp, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, vội vàng thúc giục tài xế.
"Lái nhanh lên! Bỏ cô ta lại!"
Tài xế lại một lần nữa đạp c.h.ặ.t c.h.â.n ga, xe ô tô lao ra khỏi khu dân cư cũ, đến đường lớn, tốc độ lại tăng thêm vài phần.
Chỉ một cái liếc mắt, lại một lần nữa nhìn thấy bóng dáng Tiêu Hòa.
Không còn những khúc cua và chướng ngại vật, tốc độ của cô dường như còn nhanh hơn, vậy mà vẫn có thể duy trì khoảng cách như cũ với bọn họ.
Không thể nào!
Sao lại có người chạy nhanh như vậy?!
Trong lòng tài xế dâng lên một nỗi sợ hãi, ngay sau đó, phát hiện Tiêu Hòa trong kính chiếu hậu đang từ từ lớn dần.
Anh ta đang thấy kỳ lạ, ngẩn người hai giây, cuối cùng mới nhận ra đó là gì.
Không phải Tiêu Hòa đang lớn dần, mà là khoảng cách giữa bọn họ đang từ từ thu hẹp!
Tiêu Hòa không phải đang duy trì tốc độ tương đương với xe bọn họ, mà là nhanh hơn!
Tài xế sợ đến run cả người, cảm thấy người đang đuổi theo phía sau căn bản không phải con người, mà là một con quái vật.
Bọn họ toàn là đàn ông lực lưỡng, lần đầu tiên trong đời sợ một người phụ nữ như thế.
Chỉ trong chốc lát, rầm một tiếng, trên nóc xe đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn.
Mấy người trong xe đều sợ đến run rẩy.
Ngay sau đó, khuôn mặt Tiêu Hòa xuất hiện bên ngoài cửa sổ xe.
Bỏ qua việc cô vừa rồi làm sao có thể dựa vào hai chân đuổi kịp chiếc xe này, thậm chí còn không cần ngoại lực mà nhảy lên nóc xe.
Lúc này, cơ thể Tiêu Hòa bám chặt vào thân xe, một tay nắm chặt cửa xe, dựa vào sức mạnh cốt lõi của cơ thể, vậy mà có thể vững vàng bám chặt trên chiếc xe đang phóng nhanh.
Nhìn thấy cảnh này, mấy người trong xe tái mặt như nhìn thấy quái vật.
Gió thổi tung mái tóc cô, trong mắt Tiêu Hòa lóe lên một tia sắc lạnh, mang theo nguy hiểm.
Ánh mắt cô lướt qua một vòng trong xe, nhìn thấy Triều Nhan đang nằm ở ghế sau, dường như đã bất tỉnh.