"Từ Nhất Chu, ra đây."

Nghe vậy, người núp ở góc mới nhẹ nhàng đi ra, cười ngượng ngùng.

"Em nghe nói bà ta đến công ty tìm chị nên muốn đến xem thử."

"Những lời chúng tôi vừa nói trong đó, cậu đều nghe thấy hết rồi sao?" Tiêu Hòa trực tiếp hỏi.

Từ Nhất Chu gật đầu, cười nhếch mép, giọng điệu giả vờ rất thoải mái.

"Bí mật nhỏ của em bị phát hiện rồi, ngại quá, trước đây em nói với Hoắc An và những người khác là em không có bố, họ còn không tin, tức c.h.ế.t em rồi."

Ánh mắt Tiêu Hòa dừng lại trên chiếc gối ôm trong tay cậu ta, vì nắm quá chặt, con cừu trên đó đã bị biến dạng.

"Đội trưởng, chị nói xem tiếp theo bà ta sẽ làm gì?" Từ Nhất Chu lại hỏi.

Tiêu Hòa thu hồi tầm mắt, thấy vẻ mặt cậu ta lo lắng, lại nói: "Nếu cô ta còn chút lương tâm, có lẽ sẽ để lại cho cậu một con đường sống."

Nghe câu này, sự lo lắng của Từ Nhất Chu không hề giảm đi chút nào, có lẽ là vì về phương diện này, cậu ta căn bản không ôm hy vọng.

Và sự thật đã chứng minh, thứ gọi là lương tâm không hề tồn tại trên người Hà Vân Thư.

Giữa đứa con mình mong mỏi nhưng chưa từng gặp mặt trong hai mươi năm và sự nghiệp ba mươi năm của mình, cô ta đã dứt khoát chọn cái sau.

Ngày hôm sau, Hà Vân Thư đăng tải tuyên bố làm rõ.

Cô ta thừa nhận mình có một đứa con và công bố lai lịch của đứa trẻ này, bài viết dài mấy nghìn chữ, miêu tả một cách hoa mỹ về một màn nhận lại con trai đầy cảm động, còn nhắc đến đêm từ thiện Tinh Quang trước đó.

Khi bức ảnh của đứa trẻ được công bố, cư dân mạng chấn động, toàn bộ giới giải trí cũng chấn động theo.

Bởi vì không ai ngờ rằng, con trai của Hà Vân Thư lại chính là Từ Nhất Chu từng có tin đồn với cô ta trước đó.

Tin đồn trước đó vừa mới lắng xuống, vì sự việc này được công bố, Từ Nhất Chu một lần nữa bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, những người đổ xô đến bình luận dưới bài đăng của Tiêu Hòa và Từ Nhất Chu, suýt nữa làm tắc nghẽn mạng.

Cho dù Tiêu Hòa không mở mạng, cũng không thể may mắn tránh thoát.

Cô ngồi trong văn phòng, những người tìm đến tận nơi để hỏi thăm chân tướng cứ kéo đến từng đợt.

Anh Kiếm vừa vào cửa, trừng mắt nhìn cô một lúc lâu.

"Nói thật đi, em đã sớm biết rồi đúng không? Cho nên trước đó trong tiệc mừng công, lúc anh nói, em trông chẳng hề ngạc nhiên chút nào."

Tiêu Hòa: "Em chỉ đoán được một chút, nhưng cũng không chắc chắn."

"Ai mà ngờ được Từ Nhất Chu lại là con trai của Hà Vân Thư... Vậy trước đây tại sao cậu ta lại mờ nhạt như vậy?" Anh Kiếm kinh ngạc nói.

Trước khi Tiêu Hòa giúp cậu ta đào tạo, Từ Nhất Chu đã vào nghề được hai năm, đừng nói đến tác phẩm tiêu biểu, ngay cả cơ hội xuất hiện trên màn ảnh rộng cũng không có.

Theo lý mà nói, với địa vị và mối quan hệ của Hà Vân Thư, chỉ cần nói một câu nói, việc giúp con trai sắp xếp vài vai diễn căn bản không thành vấn đề.

"Không đúng..."

Anh Kiếm đột nhiên nhận ra điều bất thường, trợn mắt nói: "Nếu họ là mẹ con, vậy thì tin đồn bao nuôi trước đó chắc chắn là một trò hề, tại sao cô ta không ra mặt làm rõ? Anh đã cầu xin lâu như vậy, cô ta thậm chí còn không thèm lộ mặt, để Từ Nhất Chu chạy khắp nơi tuyên truyền?"

Lúc trước Từ Nhất Chu vất vả tuyên truyền cho bộ phim đến mức nào, ngay cả anh ta nhìn thấy cũng đau lòng.

Hà Vân Thư lại không có phản ứng gì sao?

Tiêu Hòa chỉ vào tiêu đề bài đăng trên điện thoại: "Không phải là sợ tình huống như vậy xảy ra à?"

"Nhưng cũng không cần phải nhẫn tâm như vậy chứ, có người làm..."

Có người làm mẹ nào như vậy không?

Anh Kiếm tức giận nói được một nửa thì dừng lại, bất mãn mắng: "Trước đó không chịu nói, bây giờ còn lấy Từ Nhất Chu ra làm bia đỡ đạn. May mà bộ phim đã chiếu xong rồi, nếu không lại bị ảnh hưởng."

Với tính cách của Hà Vân Thư, cho dù khi bộ phim vẫn chưa chiếu xong, cô ta cũng sẽ đăng bài như thường.

Anh ta càng nghĩ càng tức.

"Bây giờ bên ngoài đều đang chờ Từ Nhất Chu lên tiếng, em định làm thế nào?"

Tiêu Hòa bình tĩnh nói: "Chuyện này em đã giao cho Từ Nhất Chu tự xử lý rồi."

Anh Kiếm kinh ngạc: "Chuyện lớn như vậy, em để cậu ta tự xử lý?!"

Nhìn Từ Nhất Chu là biết không đáng tin rồi.

"Thanh quan khó xử việc nhà, em không thể giúp cậu ta đưa ra mọi quyết định." Tiêu Hòa nói.

"Nói thì nói vậy... nhưng trước đó em không phải đã nói Từ Nhất Chu vì Hà Vân Thư mới vào giới giải trí, liều mạng làm việc sao? Cậu ta sẽ không đồng ý đâu?"

Anh ta lôi điện thoại ra, đưa đến trước mặt Tiêu Hòa: "Hơn nữa vừa nãy Hà Vân Thư có đăng một số bức ảnh thời thơ ấu của Từ Nhất Chu, kèm theo lời bình rất mùi mẫn, rõ ràng là muốn chơi bài tình cảm, rất nhiều người đã tin rồi!"

Hà Vân Thư rõ ràng đã bỏ tiền thuê quan hệ công chúng, mọi thứ đều diễn ra theo như lời cô ta đã nói trước đó.

Tiếp theo chỉ cần Từ Nhất Chu thừa nhận, sau đó phối hợp với màn diễn của cô ta, mọi chuyện sẽ có thể hóa nguy thành an.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều chờ đợi thái độ của Từ Nhất Chu.

Mãi đến khi trời tối, Từ Nhất Chu mới lên tiếng về chuyện này.

Câu đầu tiên trong bài trả lời là:

[Bà Hà Vân Thư đúng là mẹ của tôi.]

Thể hiện sự xa cách rõ ràng.

[Từ khi có ký ức, tôi đã sống cùng ông bà ngoại, việc giao tiếp với mẹ chỉ giới hạn ở hai cuộc điện thoại mỗi năm. Sau khi trưởng thành, tôi vào giới giải trí, hy vọng có thể sớm trở thành ảnh đế, lọt vào tầm mắt của mẹ và nhận lại mẹ.]

[Những bức ảnh trong đêm từ thiện Tinh Quang đúng là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện trực tiếp, chỉ không ngờ lại bị chụp lại, gây ra hiểu lầm. Tôi đã cầu xin bà ấy ra mặt làm rõ, nhưng lại bị từ chối và chặn liên lạc, cắt đứt quan hệ.]

[Vì vậy, xin lỗi, tôi không thể phối hợp với màn diễn của bà, vì tôi không thể diễn được vở kịch này.]

Tuyên bố này vừa được đăng tải, giống như đánh vào mặt mọi người, một lần nữa gây ra một phen chấn động.

Từ Nhất Chu kể lại cuộc sống hai mươi năm qua của mình, không có lời lẽ hoa mỹ nhưng lại rất chân thành.

Chỉ là lời kể của cậu ta lại khác xa với những gì Hà Vân Thư đã nói trước đó!

Mặc dù không đưa ra bất kỳ bằng chứng nào, nhưng liên hệ với toàn bộ diễn biến sự việc, người sáng suốt đều có thể nhìn ra sự thật rốt cuộc là gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play