Không ngờ những thương gia thường ngày kiêu ngạo tự phụ này, khi thổi phồng lời khen cũng có thể khoa trương như vậy.
Đang nghĩ, lại phát hiện dòng người đang dần tiến về phía này.
Người phụ nữ được mọi người vây quanh bước ra.
"Là Hà Vân Thư!"
Trong phòng nghỉ, có người đại diện kinh hô một tiếng.
Sự xuất hiện của cô ấy khiến mọi chuyện vừa nãy trở nên hợp lý.
Trong số những người có mặt, không ai không biết Hà Vân Thư, hoặc có thể nói nhìn khắp cả nước, những người không biết cô ấy cũng chỉ là số ít.
Ngay cả Tiêu Hòa là người ngoài cũng từng nghe qua danh tiếng lẫy lừng của cô ta.
Hà Vân Thư, cây đại thụ nổi tiếng của làng điện ảnh.
Các tác phẩm phim ảnh của cô ấy có thể truy ngược đến bốn mươi năm trước, từ những bộ phim cổ trang thời đó, cho đến giới giải trí những năm gần đây, dù là lúc thăng lúc trầm, dù xu hướng giải trí có thay đổi như thế nào, cô ấy dường như vẫn luôn đứng trên đỉnh sóng, không gì lay chuyển được.
Ra mắt bốn mươi năm, nổi tiếng bốn mươi năm, không chỉ diễn xuất xuất chúng, nhan sắc cũng luôn ở thời đỉnh cao, được mệnh danh là diễn viên quốc bảo thống nhất thẩm mỹ của ba thế hệ già, trung, trẻ, làng điện ảnh từ khi thành lập đến nay cũng chỉ xuất hiện một người như vậy.
Cô ấy không kết hôn, không con cái, dành cả cuộc đời mình cho sự nghiệp diễn xuất, cho đến tận ngày nay vẫn hoạt động tích cực trong làng điện ảnh, là bảo vật của làng điện ảnh, là kỳ tích của lịch sử diễn xuất.
Lúc này Hà Vân Thư đã gần sáu mươi tuổi, trên ống kính vẫn trẻ trung, làn da trắng mịn săn chắc, bước đi thong dong tao nhã, từng sợi tóc như được chăm sóc cẩn thận.
Thời gian dường như đặc biệt ưu ái cô ấy, không để lại một chút vết tích nào trên khuôn mặt, đôi mắt luôn ánh lên vẻ rạng rỡ, bình tĩnh và tràn đầy hy vọng.
Đây chính là lý do khiến mọi người yêu cô ấy đến phát cuồng.
Chỉ cần cô ấy xuất hiện, phòng tiệc vốn hỗn loạn dường như cuối cùng cũng tìm được trung tâm.
Tiêu Hòa chăm chú quan sát người trên màn hình.
Hà Vân Thư mang trên mặt nụ cười nhẹ nhàng, vừa thân thiện vừa xa cách, vừa nói chuyện với những người bên cạnh vừa đi vào bên trong.
Lúc này, tất cả mọi người trong phòng tiệc đều đi theo cô ấy, Từ Nhất Chu đứng yên tại chỗ ngược lại trở nên nổi bật.
Hà Vân Thư dẫn theo những người đằng sau đi về phía hàng ghế đầu, vừa vặn đi ngang qua cậu ta, không nhịn được liếc cậu ta một cái, dừng lại hai giây, sau đó mới từ từ đi về phía trước.
Hà Vân Thư nổi tiếng dễ gần trong giới giải trí, vì vậy tình tiết nhỏ này không gây được sự chú ý của những người khác.
Nhưng Tiêu Hòa lại rõ ràng cảm thấy, khi cô ấy nhìn thấy Từ Nhất Chu, trong mắt thoáng qua một tia buồn bã, không thể nhận ra mà cụp mắt xuống, cuối cùng mới rời đi.
Còn Từ Nhất Chu trông có vẻ hơi căng thẳng.
Đến khi đám người đông đúc đi xa, cậu ta mới thả lỏng.
Hà Vân Thư vừa đến, buổi tiệc chính thức bước vào trọng tâm của ngày hôm nay.
Đêm từ thiện Tinh Quang có cách quyên góp rất đơn giản và thô bạo, do minh tinh tự quyên tặng đồ vật, sau đó thông qua đấu giá tại chỗ, toàn bộ số tiền thu được đều được dùng làm quỹ từ thiện công ích.
Từ Nhất Chu cũng tham gia quyên góp lần này.
Lúc tổng giám đốc đưa thư mời cho Tiêu Hòa, cách thời gian diễn ra buổi tiệc đã không còn nhiều, sau khi giải quyết vấn đề trang phục, Tiêu Hòa đến nhà Từ Nhất Chu tìm một vòng, cũng không tìm được một món đồ phù hợp có thể quyên tặng.
Cuối cùng chỉ có thể bắt cậu ta thức đêm làm gấp một món.
Vừa làm xong, Tiêu Hòa còn chưa kịp xem đã vội vã đến tham gia tiệc tối.
Nhưng nhìn lại những năm trước, trình độ đồ vật đấu giá mà các nghệ sĩ đưa ra đều na ná nhau, chỉ cần là tự làm thì đều khó nói thành lời, người mua phần lớn cũng sẽ nể mặt, hoàn toàn là đang làm từ thiện.
Vì vậy, cho dù đồ vật của Từ Nhất Chu có kém một chút thì cũng không gây chú ý.
Nhưng không ngờ, đồ vật đấu giá năm nay lại khác hẳn lúc trước.
Người đầu tiên ra sân, chính là tác phẩm điêu khắc của một nam diễn viên trung niên.
Vừa lên sân khấu, anh ta nói rất khiêm tốn, chỉ nói là một tác phẩm mình đang học làm, không ngờ vừa vén tấm vải che, bên trong là một bức tượng ngọc điêu khắc cá chép hóa rồng.
Chất ngọc trong suốt, còn có kỹ thuật điêu khắc tinh xảo, không có ba hoặc năm năm thì tuyệt đối không thể làm ra được tác phẩm tốt như vậy!
Quả nhiên, bức tượng ngọc này được bán với giá rất tốt, phá vỡ kỷ lục lịch sử của đêm từ thiện Tinh Quang.
Có sự khởi đầu tốt đẹp của anh ta, những đồ vật đấu giá lần lượt ra sân sau đó cũng không có món nào kém cỏi.
Có bức tranh sơn dầu kỹ thuật điêu luyện, phong cách lộng lẫy; có bức tranh thủy mặc phóng khoáng, nét bút sắc sảo; còn có một số đồ sưu tầm phiên bản giới hạn, đồ sứ và đồ ngọc lần lượt trang trọng xuất hiện.
Giống như một sàn đấu giá thực sự, hoàn toàn khác với phong cách chơi đồ hàng trước đây.
"Có lẽ là vì buổi tiệc năm nay do cô Hà Vân Thư thiết kế?"
Chỉ riêng cái tên này cũng đủ để mọi người lấy ra bảo bối của mình để ủng hộ.
Trong phòng nghỉ của người đại diện, mọi người đang bàn tán xôn xao.
"Biết mọi người đều mang đồ tốt như vậy ra, tôi cũng nên để nghệ sĩ chuẩn bị cho tử tế, lỡ lát nữa lên sân khấu mất mặt thì phải làm sao?"
"Tôi cũng vậy, chỉ xem qua đồ vật đấu giá của hai năm trước nên chuẩn bị hơi đơn giản."
Tiêu Hòa nghe vậy, cảm thấy yên tâm.
May mà không chỉ có một mình Từ Nhất Chu không chuẩn bị tốt.
Đang nghĩ, mấy người đại diện đối diện lại tiếp tục nói chuyện.
"Nghệ sĩ của mọi người chuẩn bị đồ gì thế?"
"Một chiếc vòng tay vàng khảm ngọc."
"Nghệ sĩ của tôi nhà làm nghề kinh doanh đồ cổ, chuẩn bị một bộ trà cụ, hẳn cũng có lịch sử một hai trăm năm rồi."
"Mọi người thì tốt rồi, bên tôi còn đặc biệt tìm cha cậu ấy vẽ một bức tranh, không phải đồ cổ nhưng cha cậu ấy là họa sĩ, trước đây đã tổ chức triển lãm tranh, hiệu quả cũng không tệ."
"Ôi, đồ vật đấu giá của chúng tôi chuẩn bị rất đơn giản, lát nữa không biết có ai muốn mua không."
......
Tiêu Hòa: "..."
Còn gọi là đơn giản sao?
Trái tim vừa buông xuống, lại hơi nhấc lên một chút.
Cũng không biết Từ Nhất Chu chuẩn bị cái gì, mới hơn một tiếng đã hoàn thành, nghĩ cũng biết không phải đồ tốt.
Lúc này, mấy người đại diện quay đầu lại hỏi: "Tiêu Hòa, Từ Nhất Chu lần đầu tiên tham gia, chắc chắn chuẩn bị đồ rất tốt nhỉ?"
Tiêu Hòa bình tĩnh ngồi trên ghế sofa, cười gật đầu.
Mấy người lại bàn tán.
"Chắc là không tệ đâu, trước đây cậu ấy đóng chính trong Vùng Đất Zombie có doanh thu phòng vé rất cao, hẳn là có rất nhiều thù lao, cho dù lấy ra một phần mười cũng dư dả rồi."
Tiêu Hòa không nói gì.
Thù lao của Vùng Đất Zombie sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT