Mùi trên chuông đã tan hết, không còn sự uy h.i.ế.p của Tiểu Quai, những con vật kia căn bản sẽ không nghe lời cậu ta nữa.
Tiêu Hòa chú ý đến ánh mắt của Chung Tử Xuyên, hơi lắc đầu tỏ ý từ chối.
Lần trước Chung Tử Xuyên phát hiện ra bí mật trên chiếc chuông, cứ liên tục chạy vào sâu trong rừng, lần này không thể mạo hiểm nữa.
"Thử trước xem sao."
Nói xong, ba người lập tức hành động.
Tiêu Hòa và Giang Diệp theo nhóm quay phim tìm kiếm dấu vết của báo hoa trong rừng, Giang Diệp là biên tập viên, không cần đi cùng, ở lại căn cứ dựng phim.
Nhưng bọn họ tìm liên tục hai ngày, khỉ và hươu sao thì thấy không ít, nhưng báo hoa thì không thấy đâu.
"Lạ thật, chẳng lẽ chúng có thể biến mất sao?"
Chủ nhiệm Thẩm có chút khó hiểu, không ngờ ngay cả khi mời Chung Tử Xuyên đến cũng không có hiệu quả.
Những cảnh quan và động vật khác trên đảo Tiểu Ngư, hai ngày nay bọn họ đã quay không ít, nhưng chủ đề báo hoa của phim tài liệu lần này lại không có lấy một tấm ảnh.
"Có phải chúng ta đến muộn quá, báo hoa đã bị bọn săn trộm bắt mất rồi không?" Ông ta lo lắng nói.
Tiêu Hòa không đổi sắc mặt: "Chờ thêm chút nữa, có lẽ vẫn chưa đến lúc."
Nghe vậy, chủ nhiệm Thẩm thở dài.
"Nếu vẫn không quay được, phim tài liệu lần này chỉ có thể tuyên bố thất bại."
Tối hôm đó, màn đêm buông xuống.
Tất cả khách du lịch trên đảo Tiểu Ngư đều đã rời đi, nhóm quay phim hoàn thành công việc cũng lần lượt đi ngủ, tắt đi ngọn đèn cuối cùng, toàn bộ đảo Tiểu Ngư lại khôi phục sự yên tĩnh như thời hoang đảo trước đây, hòn đảo đen kịt như một con rùa biển già nua, lặng lẽ nằm phục trên mặt biển.
Một tia trăng sáng xuyên qua đám mây, như dải lụa bạc trút xuống, rơi trên một tảng đá ở rìa rừng đảo Tiểu Ngư.
Tiêu Hòa đứng trên đó, nhìn khắp bốn phía.
Trong bóng tối, khu rừng tưởng chừng yên tĩnh, nhưng rất nhiều động vật nhỏ đều đang rục rịch.
Thỉnh thoảng có một bóng đen vụt qua với tốc độ cực nhanh, nhưng đều không phải là mục tiêu cô muốn tìm.
Con chuột hamster khổng lồ to như một ngọn núi nhỏ ngồi bên cạnh Tiêu Hòa, che mất phần lớn ánh trăng, để lại một bóng đen kịt, tròn vo, lông xù.
Nó ngẩng đầu, mũi khẽ động, ngửi ngửi mùi trong không khí.
Rất nhanh, cái đuôi sau lưng dựng đứng lên, đầu đuôi lắc trái lắc phải.
"Tìm thấy rồi sao?"
Tiêu Hòa trực tiếp nhảy lên lưng Tiểu Quai, hơi cúi thấp người, ghé vào tai nó nói nhỏ: "Đưa tao đến đó."
Dưới ánh trăng, chuột hamster vui vẻ rung rung tai, cái đuôi sau lưng quất một cái, cơ thể trông có vẻ tròn trịa nhưng lại vô cùng linh hoạt, đợi đến khi một tia sáng khác chiếu xuống, trên tảng đá đã không còn thấy bóng dáng bọn họ đâu.
Tiểu Quai cõng Tiêu Hòa băng qua khu rừng, tiếng chân rơi trên mặt đất nghe lạo xạo, dọa cho những con vật nhỏ gần đó co rúm trong hang, không dám ngẩng đầu nhìn.
Không lâu sau, Tiêu Hòa đã đến khu vực trung tâm của khu rừng.
"Đến rồi à?"
Cô từ trên lưng Tiểu Quai nhảy xuống, nhìn vào khe núi sâu trong bụi rậm trước mặt.
Nơi ánh trăng không thể chạm tới, ở đây tối đen như mực, tĩnh lặng đến mức không có một tiếng động.
Nhưng trong những góc tối đen đó, Tiêu Hòa có thể cảm nhận được có sinh vật ẩn núp bên trong.
Cô sờ tai chuột hamster, nói: "Gọi chúng ra ngoài."
Nghe vậy, Tiểu Quai lập tức nhảy lên, chống người, kêu chíp chíp hai tiếng.
Vài giây sau, ở trong đêm đen tối như hũ nút, từng đôi mắt xanh lục dần sáng lên, những con vật ẩn núp bên trong cũng lần lượt hiện thân.
Báo hoa, thằn lằn, khỉ, hươu nhỏ...
Những loài động vật vốn không nên xuất hiện cùng lúc, thậm chí còn ở mối quan hệ trước sau trong chuỗi thức ăn, vậy mà lại tụ tập đầy đủ ở đây.
Báo hoa mà trước đó nhóm quay phim tìm mãi không thấy, ở đây có tới bảy tám con.
Trong số đó, còn có cả cặp mẹ con báo hoa đã từng xuất hiện.
Hầu như trong mắt mỗi con vật đều hiện rõ sự sợ hãi và căng thẳng.
Cảnh tượng này quá bất thường.
Tiêu Hòa vẫy tay, gọi báo hoa lại.
"Có chuyện gì vậy?"
Báo hoa mẹ bồn chồn dậm chân tại chỗ, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, sau đó đột nhiên chạy ra ngoài.
Tiêu Hòa bám sát theo sau.
Đi qua nửa khu rừng, đến bờ bên kia của hòn đảo, báo hoa lập tức dừng bước, nhìn vào khoảng đất trống không xa, rõ ràng trở nên căng thẳng, dường như đang kiêng dè điều gì đó.
Trên khoảng đất trống có hai cây thông đứng sừng sững, vừa cao vừa gầy.
Đất ở đó như bị ai đào lên, còn có dấu vết đốt lửa.
Trước đây khi ghi hình Cầu Sinh, ê-kíp chương trình không đến nửa bên này của hòn đảo.
Hơn nữa còn đào đất rất sâu, bên trong vẫn còn ấm, rõ ràng là hôm nay mới có người đốt lửa ở đây.
Tiêu Hòa tìm thấy một tấm da thỏ đang phơi trên cái hòm bên cạnh, kiểm tra kỹ lưỡng vết d.a.o trên đó, biểu cảm nhanh chóng trở nên nghiêm trọng.
Bởi vậy nên tất cả động vật trên đảo đều sợ hãi trốn vào khe núi, báo hoa cũng không thấy đâu.
"Chủ nhiệm Thẩm nói đúng, trên hòn đảo này có kẻ săn trộm."
Có lẽ bọn chúng đã nhìn thấy bóng dáng báo hoa trong chương trình Cầu Sinh nên cố ý đến đảo Tiểu Ngư, chuẩn bị săn bắt báo hoa.
Lông báo hoa rất đẹp, trên chợ đen có thể bán được giá rất tốt, cách cắt tấm da thỏ vừa rồi chính là thủ pháp thường dùng của bọn săn trộm.
"Nhưng có lẽ chúng vẫn chưa săn được động vật lớn."
Hai ngày nay cô vẫn luôn ở trên đảo, động tĩnh do việc săn bắt động vật lớn gây ra, tuyệt đối không thể thoát khỏi mắt cô.
Không có được con mồi, tức là có thể ngày mai chúng sẽ quay lại.
Tiêu Hòa khôi phục lại dấu vết trên mặt đất, quay lại bên cạnh báo hoa mẹ.
"Về đi, chuyện này để tao giải quyết."
Báo hoa mẹ kêu ư ử hai tiếng, như thể hiểu được ý cô, quặp đuôi cọ vào chân Tiêu Hòa, sau đó đứng dậy nhảy một cái, nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Mượn bóng đêm, Tiêu Hòa lặng lẽ quay trở về căn cứ.
Mấy chiếc lều vẫn tối om như trước khi đi, mọi người đều đang ngủ.
Tiêu Hòa kéo mở lều của Chung Tử Xuyên, gọi người dậy.
Chung Tử Xuyên ngái ngủ, lúc ngồi dậy vẫn còn nửa mơ nửa tỉnh.
"Trên đảo này có kẻ săn trộm."
Một câu nói của Tiêu Hòa khiến cậu ta tỉnh táo ngay lập tức, mở to mắt.
"Ở đâu?"
"Bên kia đảo."
Nghe vậy, Chung Tử Xuyên lập tức đứng dậy, hiếm khi lộ vẻ tức giận.
"Thảo nào chúng ta ở trên đảo nhiều ngày như vậy mà không thấy con vật nào, con báo hoa kia có phải đã bị bọn chúng bắt đi rồi không?"
Chung Tử Xuyên rất có tình cảm với các loài động vật hoang dã trên đảo Tiểu Ngư, sao có thể chịu đựng được chuyện này?
Không nói hai lời, cậu ta định xông ra khỏi lều đi tìm bọn săn trộm.
Tiêu Hòa nhanh chóng ngăn cậu ta lại, bình tĩnh nói: "Chưa đâu, bây giờ bọn chúng không ở trên đảo, có lẽ vẫn chưa săn được con mồi mong muốn, cho nên ngày mai rất có thể sẽ lại lên đảo. Chúng ta cần lên kế hoạch, xem làm thế nào để bắt gọn bọn chúng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT