Đột nhiên, một bóng đen lao ra từ bên trong, chạy thẳng đến hộp mì ăn liền.

Khoảnh khắc rời khỏi khu rừng, ánh trăng chiếu sáng hình dáng của nó.

Toàn thân lông lá, trên đầu có một đôi tai nhọn, ria mép dài, còn có hai chiếc răng cửa trắng toát lạnh lẽo, đôi mắt đen nhỏ xíu tràn đầy vui mừng, chạy ra một cách hớn hở, đuôi quẫy một cái, thuần thục cuốn lấy hộp mì ăn liền trên mặt đất, sau đó ném xuống một quả thông mà nó đã cất giữ từ lâu, rồi lại chui vào khu rừng tối đen.

Toàn bộ quá trình diễn ra rất ngắn, chỉ mất chưa đến ba giây nhưng vẫn bị Từ Nhất Chu đã chờ sẵn ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng.

Quả nhiên là hamster của Tiêu Hòa!

Sáng sớm khi Lý Vị Lai nói, cậu ta đã cảm thấy có chút quen thuộc, cộng thêm thái độ của Tiêu Hòa, cậu ta đã có bảy phần chắc chắn.

Để tìm hiểu sự thật, tối nay cậu ta mới cố ý chờ ở gần đó, quả nhiên nhìn thấy con hamster lớn đó chui ra từ trong khu rừng, nhất thời kinh ngạc.

Một con hamster lớn như vậy, Tiêu Hòa mang đến đây bằng cách nào?

Mặc dù đây là thành phố lân cận, nhưng khoảng cách không tính là gần, đi xe cũng phải mất một lúc.

Chẳng lẽ là chạy bộ đến đây?

Với tốc độ của con hamster đó thì hình như cũng không thành vấn đề.

Nghĩ đến đây, Từ Nhất Chu cảm thấy rất có khả năng, nhíu mày, có chút khó xử.

Tiêu Hòa cũng quá liều lĩnh rồi, nếu bị phát hiện thì phải làm sao?

Một con hamster lớn như vậy, chắc chắn sẽ bị đưa thẳng vào viện nghiên cứu!

Từ Nhất Chu nghĩ đi nghĩ lại, lập tức chạy về lều của mình, tìm ra một hộp mì ăn liền đặt lại vào chỗ cũ, hy vọng có thể qua mặt được Lý Vị Lai.

Làm xong tất cả những điều này, cậu ta thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình thật sự lo lắng cho con hamster đó, cuối cùng mới yên tâm rời đi.

Cậu ta vừa mới rời đi, Tiêu Hòa đứng trong bóng tối đã chứng kiến mọi chuyện, thở dài.

Đau đầu.

Vừa quay người, Tiểu Quai đã chạy đến, hai chân nhỏ cầm hộp mì ăn liền, vui vẻ nhảy nhót, như dâng bảo vật mà đưa đến trước mặt cô, đôi mắt nhỏ tràn đầy sự mong đợi.

Khen bé đi!

Nhanh khen bé đi!

Tiêu Hòa vốn định mắng nó một trận, một con hamster ngoan ngoãn không đi nhặt thông, vậy mà lại đi nhặt mì ăn liền.

Nhưng nhìn thấy đôi mắt đầy mong đợi của nó, cuối cùng cô vẫn phải đầu hàng.

Giơ tay xoa xoa cái đầu tròn vo của nó.

"Giỏi lắm, nhưng lần sau không được lấy nữa."

Không biết nó có nghe hiểu không, Tiểu Quai được cô xoa đầu, trực tiếp lăn ra đất, vui vẻ đến nỗi muốn nổ tung.

Nếu có lần sau nữa, có lẽ sẽ bị phát hiện mất.

Dỗ dành xong con hamster biến dị, Tiêu Hòa không dám thả nó ra ngoài nữa, thu nó vào không gian rồi vội vàng trở về lều nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Lý Vị Lai đã háo hức thức dậy.

Cậu ta nóng lòng muốn chứng minh cho suy đoán của mình, lập tức chạy đến chỗ để mì ăn liền hôm qua, nhưng khi nhìn thấy thứ trên mặt đất, cậu ta đột nhiên mở to mắt, biểu cảm trở nên kỳ lạ.

Quái thật.

Mì ăn liền vẫn còn.

Nhưng mà, hôm qua cậu ta để mì ăn liền vị bò hầm, sao bây giờ lại thành mì ăn liền vị chua cay?

Sau khi Từ Nhất Chu để mì ăn liền vào chỗ cũ, giải trừ được nguy cơ hamster bị phát hiện, cậu ta yên tâm đánh một giấc ngon lành.

Sáng hôm sau, cậu ta còn định đi khoe với Tiêu Hòa.

Kết quả vừa mới bước ra khỏi lều đã thấy đạo diễn Lý Vị Lai và mấy diễn viên tụ tập ở chỗ để mì ăn liền, đứng thành vòng tròn thì thầm không biết đang nói gì.

"Khu rừng này thực sự có thứ kỳ lạ! Để chứng minh cho suy đoán của mình, tối qua tôi cố tình để một hộp mì ăn liền ở đây, quả nhiên xảy ra chuyện rồi!"

Từ Nhất Chu tự tin cười một tiếng: "Mì ăn liền của anh không vẫn còn đó sao?"

Chính tay câu ta để vào đó mà.

Lý Vị Lai trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh hoàng nói: "Nhưng tối qua tôi để ở đây là mì ăn liền vị bò hầm, bây giờ lại thành mì ăn liền vị chua cay."

Từ Nhất Chu: "...."

Cậu ta quay đầu nhìn chằm chằm vào hộp mì ăn liền mà mình để trên mặt đất.

Hả?

Ôi con sông quê…

Tối qua trời tối, cậu ta cũng không để ý Lý Vị Lai để mì ăn liền vị gì, ai mà biết được đến cả hương vị cũng có thể nhầm lẫn!

Cậu ta cứng đờ đứng tại chỗ.

Lý Vị Lai và những diễn viên khác đang phân tích tại sao mì ăn liền lại đột nhiên đổi vị.

Tiêu Hòa lúc này cũng đi tới, nghe Lý Vị Lai kể xong tình hình, vẻ mặt cũng trở nên phức tạp.

Hôm qua nhìn thấy Từ Nhất Chu ra tay giúp đỡ, cô còn cảm thấy được an ủi, đứa trẻ ngỗ ngược nay đã lớn, biết giúp đỡ giải trừ nguy cơ rồi.

Không ngờ một nguy cơ vừa giải trừ, một nguy cơ lớn hơn lại xuất hiện.

Cô hoàn toàn không nói nên lời, quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Từ Nhất Chu.

Nghệ sĩ nhà mình là một kẻ ngốc sao?

Từ Nhất Chu: "...."

Cậu ta cười ngượng ngùng.

Lúc này, mấy diễn viên đang tụ tập lại thảo luận sôi nổi, nhưng họ vẫn không tin vào truyền thuyết về Totoro, thực sự quá kỳ lạ.

Nói một lúc, mãi đến khi chuyên gia trang điểm đến thúc giục, họ mới lần lượt rời đi.

Lý Vị Lai thấy họ đều không tin, trong lòng cũng rối rắm.

Cậu ta cúi xuống nhặt hộp mì ăn liền trên mặt đất, một quả thông rơi ra từ trên đó, lăn hai vòng trên mặt đất, lớp vỏ nhẵn bóng phản chiếu ánh nắng buổi sớm, tròn vo, vô cùng đáng yêu.

"Quả thông?"

Nhưng gần đây không có cây thông nào cả, thứ này ở đâu ra?

Nhìn thứ trong tay, trong lòng Lý Vị Lai dâng lên một suy đoán kinh ngạc.

Cậu ta nhanh chóng nhét quả thông vào túi, rồi vội vàng đi chuẩn bị quay phim.

Phong cảnh Đại Mông Sơn rất tươi đẹp, nhưng đoàn phim không quay nhiều cảnh ở đây, khoảng một tuần là có thể quay xong, những cảnh cần quay là trận chiến đỉnh cao giữa đao khách và nhân vật phản diện.

Hai người lại đi trong rừng cây cổ thụ, khinh công tuyệt luân, vì khoảng cách với mặt đất quá cao nên cần phối hợp với dây cáp.

Lý Vị Lai ngồi sau máy quay, chỉ đạo diễn viên quay một cảnh, thấy không ổn lắm, cậu ta lại bắt chước động tác của diễn viên, ngồi xổm xuống đất, tỉ mỉ giảng giải về sự thay đổi cảm xúc.

Giảng xong một lượt, cậu ta định quay về, vừa mới đứng dậy, quả thông trong túi đột nhiên rơi ra.

Lý Vị Lai vô thức cúi xuống nhặt.

Vừa mới cúi xuống, xoẹt một tiếng, một đầu dây cáp trên cao đột nhiên đứt, móc sắt khổng lồ bị một sợi dây khác kéo theo, bay xiên qua lưng Lý Vị Lai.

Chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người có mặt ở đó nhìn thấy cảnh này đều hít một hơi lạnh, vội vàng chạy tới.

Nếu vừa rồi Lý Vị Lai không cúi xuống nhặt đồ, móc sắt đó sẽ đập thẳng vào n.g.ự.c cậu ta, đến lúc đó dù không c.h.ế.t cũng phải vào viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play