Vừa nói vừa liếc nhìn vào rừng, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
Tiêu Hòa nghe thấy lời cậu ta, khóe môi hơi cong lên.
Cách biệt với thế giới bên ngoài.
Không ai dám vào.
Còn có nơi tốt như vậy sao?
"Vậy chẳng phải là có thể làm bất cứ chuyện gì bên trong mà người bên ngoài không thể phát hiện ra à?"
Lý Vị Lai nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ: "Cô muốn làm gì ở trỏng?"
Tiêu Hòa cười cười, không nói gì.
Lý Vị Lai nhìn khu rừng nhưng lại có chút lo lắng: "Nếu không phải thấy phong cảnh ở đây đẹp, tôi cũng không dám đến gần. Một lát nữa tôi sẽ bảo người dựng một tấm biển cảnh báo, tránh cho nhân viên công tác vô tình đi vào."
"Để tôi đi dựng."
Lý Vị Lai dặn dò: "Cô cẩn thận, đừng vô tình đi vào đó."
Tiêu Hòa gật đầu, cầm tấm biển cảnh báo đi tới.
Khu rừng này mênh m.ô.n.g vô tận, cây cối che phủ cả bầu trời, vô cùng kín đáo, từ bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Cộng thêm câu chuyện truyền miệng của dân làng, hẳn là đã rất lâu rồi không có người vào đó.
Tiêu Hòa nhìn về phía khu rừng, nhỏ giọng nói với Tiểu Quai trong không gian: "Tối dẫn mày đi dạo."
Vừa dứt lời, hamster đã kích động lăn qua lăn lại, đôi mắt nhỏ sáng lấp lánh.
Trước đây ở khu đô thị, vì không muốn bị người khác phát hiện ra sự tồn tại của hamster, Tiêu Hòa phần lớn thời gian đều để nó trong không gian, chỉ khi huấn luyện ở khu rừng ngoại ô mới thả ra.
Nhưng vì khu rừng đó không lớn, không thể chạy ra ngoài, hamster thường xuyên chạy không đã.
Khi Tiêu Hòa nghe nói ê-kíp chương trình sẽ đến một nơi gần như cách biệt với thế giới bên ngoài để lấy cảnh, cô đã lập tức đòi đi theo, tiện thể tìm cơ hội cho Tiểu Quai chạy nhảy.
Khu rừng trước mắt không những không có camera giám sát, còn không lo đụng phải người, quả thực là một nơi dắt chuột lý tưởng.
Tiêu Hòa dựng xong biển cảnh báo, ấn chặt Tiểu Quai đang náo loạn trong không gian, sau đó mới nhanh chóng quay về đoàn phim làm việc.
Đến tối, mọi người trong đoàn phim lần lượt kết thúc công việc, trở về lều ngủ nghỉ, Tiêu Hòa nhân lúc trời tối đứng dậy, vượt qua biển cảnh báo, lặng lẽ đi vào rừng.
Đi sâu một đoạn rất dài, cô mới dừng lại.
Khu rừng này có lịch sử rất lâu đời, cây cối xung quanh hầu như đều đã trăm năm tuổi, thân nó cao ngất, che khuất bầu trời, chỉ có ánh trăng mỏng xuyên qua kẽ lá là lác đác rơi xuống.
Ngoài tiếng côn trùng kêu râm ran và tiếng lá cây rơi, không còn nghe thấy âm thanh nào khác.
Tiêu Hòa nhìn quanh một lượt, xác định không có ai ở đây mới mở không gian.
Tiểu Quai như một bóng đen vụt qua, nó ngẩng đầu đánh hơi xung quanh, đôi tai không ngừng rung lên vì phấn khích.
"Đi chơi đi."
Nghe vậy, Tiểu Quai lập tức vẫy vẫy đuôi, chạy tới cọ cọ hai cái vào tay Tiêu Hòa, rồi nằm phịch xuống đất lăn tròn.
Lá cây tích tụ hàng trăm năm vừa dày vừa ấm, lăn hai vòng, cơ thể to lớn của nó đã bị che mất hơn nửa.
Nó thoải mái nằm bẹp dí như một chiếc bánh, rồi lại vồ vã nhảy cao, đầu ngẩng lên nhìn chằm chằm vào một chiếc lá đỏ rơi, hai mắt ánh lên màu xanh lá, phấn khích chạy nhảy tung tăng.
Hamster biến dị toàn thân đen nhánh, ẩn núp hoàn hảo trong bóng tối, chỉ khi thỉnh thoảng đi qua khoảng đất trống mới bị ánh trăng rơi xuống chiếu sáng trong chốc lát, rồi lại nhanh chóng biến mất.
Tiêu Hòa có thị lực rất tốt, đứng trên ngọn cây nhìn Tiểu Quai chạy càng lúc càng xa, cô nhảy xuống, nhanh chóng đuổi theo.
Nếu Từ Nhất Chu ở đây, nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì tốc độ chạy của hamster hiện tại nhanh hơn nhiều so với khi huấn luyện!
Một đường như gió thổi điện chớp.
Nhưng Tiêu Hòa đuổi theo phía sau lại có thể dễ dàng đuổi kịp nó.
Cô đứng trên cây, theo tốc độ của hamster mà nhảy về phía trước, không nhanh không chậm đuổi theo phía sau, có một cảm giác nhàn nhã như đang đi dạo.
Chỉ là người khác dắt chó, Tiêu Hòa thì dắt hamster.
Hơn nữa dắt rất kích thích.
Đi đến đâu cũng làm kinh động đám chim trong rừng, bọn chúng đập cánh loạn xạ, sợ hãi bay tứ tán.
Nhìn từ bên ngoài rừng, chỉ thấy cây cối rung chuyển, chim chóc bay loạn, tạo thành một đường đi không có quy luật, giống như cảnh tượng kinh hoàng trước khi quái thú trong phim trỗi dậy tấn công.
Mà hamster biến dị tạo nên cảnh tượng này lại phấn khích đến mức hai mắt sáng lên, đôi tai nhọn rung với tần suất cao, cái đuôi phía sau vui vẻ vung qua vung lại.
Kể từ khi đến thế giới này, nó đã rất lâu rồi không được chạy nhảy thoải mái.
Vừa chạy như bay, vừa ngoái đầu nhìn về phía Tiêu Hòa, vẻ mặt đắc ý như đang chờ chủ nhân khen ngợi.
Tiêu Hòa chậm rãi đi theo phía sau, cười một cái, vẫy tay với nó.
Tiểu Quai càng phấn khích hơn, cái đuôi phía sau vung sang trái vung sang phải, chỉ lo ngoái đầu khoe mẽ, căn bản không chú ý đến tình hình phía trước.
Đợi đến khi Tiêu Hòa nhìn thấy phía trước có một cây đại thụ, vừa định nhắc nhở thì đã không kịp nữa rồi.
Hamster biến dị đã lao thẳng vào.
Bùm!
Đầu và cây đại thụ va chạm, phát ra một tiếng động lớn.
Ngay sau đó, một cây đại thụ mà hai người dang tay ra cũng không ôm hết, bị gãy ngang, ầm một tiếng đổ xuống đất.
Đợi đến khi Tiêu Hòa chạy tới, cây đại thụ đã “tử vong", Tiểu Quai hai chân trước ôm chặt vào nhau, rụt đầu lại, vẻ mặt căng thẳng đứng ở bên cạnh, ria mép rũ xuống.
"Không trách mày, cây cối ở thế giới này quá yếu ớt."
Nếu ở mạt thế, lúc gặp nguy hiểm, cây biến dị sẽ lập tức vươn ra hai cái dây leo, trực tiếp quăng con hamster to lớn ra xa.
Tiểu Quai có lẽ cũng bị dọa sợ, không dám nhúc nhích.
"Có bị thương không?" Tiêu Hòa hỏi.
Cây đổ xuống tạo thành một khoảng sân, ánh trăng từ trên bầu trời đêm rọi xuống, lông trên đầu hamster bóng mượt, ánh lên chất kim loại, không những không bị thương mà còn không rụng một sợi lông nào.
Nhưng động tĩnh vừa rồi hơi lớn.
Mặc dù nơi này đã ở sâu trong rừng, nhưng không biết đoàn làm phim và dân làng có nghe thấy không.
"Tao đi xem thử."
Nói xong, Tiêu Hòa nhanh chóng đi ra ngoài, chạy đến chỗ đoàn làm phim.
Nơi này một mảnh yên tĩnh, mọi người đều đang nghỉ ngơi, đèn trong lều đã tắt hết giống như lúc Tiêu Hòa rời đi.
Xem ra động tĩnh vừa rồi hẳn là không đánh thức họ dậy.
Tiêu Hòa vừa nghĩ vừa quay về lều chuẩn bị lấy đồ ăn cho hamster.
Lý Vị Lai vẫn chưa ngủ.
Đây là lần đầu tiên cậu ta đến một ngọn núi sâu như vậy để quay phim, cộng thêm ban ngày nghe dân làng kể lại những lời đồn đại, khiến cậu ta có chút bất an.
Nằm một lúc lâu nhưng mãi không ngủ được, ngược lại bụng bắt đầu đói.
Cậu ta dứt khoát đứng dậy, định ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp.
Lấy một hộp mì ăn liền từ trong ba lô ra, cầm đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi lều, tầm mắt không nhịn được liếc nhìn khu rừng không xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT