Ngay cả nam diễn viên trước đây bị lừa cũng ở bên cạnh rót trà đưa nước cho cô.
Tất cả mọi người đều ngây người.
"Rốt cuộc là chuyện gì thế?"
Từ Nhất Chu giải thích: "Tiêu Hòa là người đại diện của tôi, trước đây làm việc ở đây chỉ là để giám sát Chử Thiên Minh, thu thập chứng cứ, giúp chúng tôi đòi lại số tiền bị lừa. Phiên tòa xét xử trước đây, chị ấy tuy không xuất hiện nhưng đều là người lên kế hoạch."
Nghe vậy, tất cả mọi người há hốc mồm.
Kể từ khi Chử Thiên Minh và phó đạo diễn bị đưa đi, sau một thời gian, tiền lương bị chậm trễ của nhân viên trong đoàn đã được chi trả.
Bọn họ chỉ biết có người thu thập chứng cứ, khởi kiện Chử Thiên Minh thành công, còn giúp bọn họ đòi lại được tiền lương, nhưng không ngờ người làm tất cả những chuyện này, lại chính là "nhân viên khuân vác"!
"Bây giờ các anh đang định rời đi sao?" Lúc này Tiêu Hòa hỏi.
Nhân viên hậu trường gật đầu: "Tiền lương đã nhận được rồi, đạo diễn bị bắt, đoàn phim này không thể tiếp tục nữa, mọi người đều chuẩn bị đi tìm công việc mới."
Tiêu Hòa cười nói: "Bộ phim Đao Khách này vẫn sẽ tiếp tục quay, mọi người ở lại đi, lần này có tôi giám sát, tuyệt đối sẽ không trả lương trễ."
Nghe vậy, tất cả mọi người trong đoàn phim nhìn nhau, trên mặt mang theo vẻ do dự.
Bọn họ đã ở đoàn phim này một năm rồi, mặc dù Chử Thiên Minh chỉ coi đoàn phim là công cụ để lừa đảo, nhưng dù là tổ đạo cụ hay tổ phục trang vẫn luôn tận chức tận trách, chỉ cần nhìn vào số đạo cụ không đếm xuể trong kho là có thể thấy được.
Bọn họ cũng từng bỏ ra tình cảm, chỉ là bị Chử Thiên Minh mài mòn sạch sẽ. Cứ như vậy rời đi, bọn họ cũng có chút không nỡ.
Lúc này nhìn Tiêu Hòa, lại nhìn sang những diễn viên mới quay lại, tất cả mọi người lần nữa chậm rãi nhen nhóm lại sự tự tin.
"Được! Có cô ở đây, chúng tôi yên tâm."
Nhân viên công tác đặt hành lý xuống, lần lượt lựa chọn ở lại.
Tiêu Hòa dẫn theo Lý Vị Lai đi một vòng đoàn phim xem xét: "Thế nào? Đạo cụ đã hoàn thành toàn bộ, trang phục cũng đã điều chỉnh, có thể bắt đầu quay bất cứ lúc nào."
Nhưng Lý Vị Lai lại lộ vẻ lo lắng: "Những thứ này đúng là không cần lo lắng, nhưng còn một vấn đề khác, Đao Khách là phim võ hiệp, quan trọng nhất là thân thủ của diễn viên cộng với thiết kế võ thuật tinh xảo, còn có cảm giác đánh trả, va chạm đao kiếm. Có những thứ này mới có thể gọi là phim võ hiệp thực thụ."
Tiêu Hòa gật đầu.
Cô nhớ lại sau khi mình đến thế giới này, đã xem qua vài bộ phim võ hiệp mới ra mắt.
Mỗi lần giao đấu đều là chuyển động chậm, cùng một cảnh quay liên tục phát lại, cao thủ võ lâm mà còn đánh không lại cô, quả thực không đúng với thực tế.
Lý Vị Lai nói: "Trước đây tôi đã mời một chỉ đạo võ thuật nổi tiếng trong ngành, chuẩn bị trước khi bấm máy sẽ tập huấn chuyên sâu cho tất cả diễn viên, ít nhất cũng để họ nắm được một số động tác đối kháng cơ bản, thân pháp và động tác chính."
Nói đến mấy chỉ đạo võ thuật này, biểu cảm của anh ta lập tức trở nên rạng rỡ.
"Chỉ đạo võ thuật này không đơn giản đâu, là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm Tự, sau khi học thành trở về thì vẫn luôn làm chỉ đạo võ thuật trong giới giải trí, rất nhiều phim đều có động tác do anh ta thiết kế, được đánh giá rất cao."
Tiêu Hòa nghe xong lời mô tả này, cho rằng là một cao nhân ẩn thế nào đó.
Ngày hôm sau đến phim trường xem, một thanh niên khoảng ba mươi tuổi đang chỉ đạo diễn viên tập luyện.
Cả người đen gầy, dáng vẻ trẻ trung, trên tay cầm một thanh kiếm, tụ sức rất lâu, còn tưởng rằng tiếp theo sẽ biểu diễn một tuyệt chiêu nào đó, không ngờ chỉ vung nhẹ một cái rồi thu kiếm kết thúc.
Được một tràng tiếng vỗ tay vang dội.
Tiêu Hòa nhìn mà đầy dấu chấm hỏi.
Cao nhân ẩn thế?
Chỉ có vậy thôi?
"Tiếp theo mọi người chia thành từng cặp, lặp lại những động tác đã thiết kế vài lần, sau khi quen thuộc rồi thì có thể bắt đầu quay phim." Người chỉ đạo võ thuật nói.
Tất cả mọi người tản ra.
Từ Nhất Chu là nam chính, trong phim được thiết lập là một đao khách, có chút khác biệt với những người khác.
Chỉ đạo võ thuật cố ý giữ cậu ta lại, biên soạn một nhóm động tác đặc biệt, dặn dò: "Động tác của cậu nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng uy lực rất lớn, nhờ người đại diện giúp cậu tập luyện, sớm làm quen những động tác này."
Anh ta vừa dứt lời, biểu cảm của Từ Nhất Chu tức khắc thay đổi.
"Không ổn lắm đâu ạ?"
Chỉ đạo võ thuật nhìn sang chỗ Tiêu Hòa đang đứng.
Một cô gái trẻ trung xinh đẹp, thân hình mảnh mai, trông có vẻ hơi yếu đuối, anh ta còn tưởng rằng Từ Nhất Chu lo lắng đối phương là con gái, không theo kịp những động tác võ thuật này.
"Chỉ là đối kháng đơn giản, sắp xếp động tác thì con gái cũng có thể hoàn thành."
Từ Nhất Chu cười gượng hai tiếng, yếu ớt nói: "Nhưng mà em hơi sợ."
Chỉ đạo võ thuật: "Không cần sợ làm cô ấy bị thương, thanh đao này không có lưỡi, cậu chú ý một chút là được."
"Em không có ý đó…" Cậu ta trả lời nhát gừng.
Lúc này, Tiêu Hòa nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ liền đi tới: "Cần người tập luyện cùng sao? Tôi làm nhé."
Chỉ đạo võ thuật gật đầu, rất thương tiếc Tiêu Hòa, sợ cô bị thương: "Lúc đầu cứ từ từ thôi, đừng sợ."
Tiêu Hòa gật đầu, cầm một thanh đao rộng hai gang tay, cân nhắc trên tay rồi đi về phía khoảng đất trống: "Đến đi!"
Từ Nhất Chu bị hai chữ này làm cho giật mình, nắm chặt cánh tay của chỉ đạo võ thuật, giống như người đang ở giữa biển lớn nắm được một miếng gỗ trôi: "Thầy ơi, hay là thầy đấu với em đi."
Đối phương hơi lắc đầu, nhắc nhở cậu ta: "Nếu để tôi đấu với cậu, không khống chế tốt, tôi có thể sẽ đánh cậu bị thương."
Từ Nhất Chu cười.
Đấu với anh, có thể sẽ bị đánh thương.
Đấu với Tiêu Hòa, không khống chế được, sẽ bị đánh chết.
Trong tiểu thuyết Đao Khách, nhân vật nam chính là một đao khách phiêu bạt giang hồ, có thể c.h.é.m ân oán, chặt tình thù, vì một lời hứa báo thù với một đứa trẻ mà bất đắc dĩ bị cuốn vào tranh chấp giữa các môn phái.
Cốt truyện chặt chẽ, vừa nhanh vừa chậm, thăng trầm liên tục, từ khi tiểu thuyết đăng dài kỳ đến nay vẫn luôn được độc giả yêu thích.
Tác giả thiết kế chiêu thức võ công của các môn phái rất tinh diệu, còn miêu tả động tác khi giao đấu, khiến người ta không thể dừng lại, thậm chí còn thiết kế riêng các chiêu thức và vũ khí cho từng nhân vật.
Trong đó, vũ khí của nam chính là một thanh đao thời Đường màu đen.
Đao đen vung lên gọn gàng đẹp mắt, sát thương cực lớn, nhưng vì thân đao quá dài, người không được đào tạo rất khó để sử dụng thành thạo.
Lúc này, Từ Nhất Chu đang cầm trên tay một thanh đao đen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT