Mãi cho đến khi đi ra khỏi nhà hàng, khí thế lạnh lùng trên mặt Từ Nhất Chu mới biến mất, ngoác miệng tươi cười phấn khích, bước nhanh về phía chiếc xe bên đường.
Vừa lên xe đã hào hứng vung tay múa chân.
"Đội trưởng! Cảm giác vả mặt người khác sướng quá! Chuyện vui như vậy, sao hôm nay em mới được cảm nhận? Vừa nãy chị có nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác của Chử Thiên Minh không? Thật là buồn cười quá! Em đã nhịn bao nhiêu ngày nay, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái rồi."
Tiêu Hòa vẫn luôn đợi ở bên ngoài, quan sát từng cử động của hai người nhưng không hề xuất hiện.
Nhìn thấy dáng vẻ phấn khích của Từ Nhất Chu, cô nhếch môi cười một cái.
"Vả mặt mới chỉ là bắt đầu, những chuyện tiếp theo, có thể khiến mặt của Chử Thiên Minh sưng vù lên."
Ngày hôm sau, Từ Nhất Chu và Tiêu Hòa không đến đoàn phim.
Lúc này ở một nơi khác, Chử Thiên Minh lại hoàn toàn hoảng loạn.
Lúc đầu anh ta vẫn luôn cho rằng kế hoạch của mình không thể sai sót, hợp đồng không có vấn đề gì, người khác sẽ không thể kiện anh ta, nhưng đợi đến khi anh ta đến tòa án hỏi thăm, câu trả lời mà tòa án đưa ra là:
"Sau khi kiểm tra, bằng chứng mà nguyên đơn cung cấp đầy đủ, phù hợp với phạm vi lừa đảo, mời ông hãy về chuẩn bị tài liệu, thuê luật sư hoặc tự biện hộ, tham gia phiên tòa đúng giờ theo thời gian đã thông báo."
Bằng chứng đầy đủ!
Phù hợp với tội danh lừa đảo!
Mấy này trực tiếp khiến cho Chử Thiên Minh ngơ ngác.
Anh ta không biết Từ Nhất Chu đưa ra bằng chứng gì mà lại có sức sát thương lớn như vậy, muốn tìm cậu ta giải quyết riêng, gọi điện thoại qua nhưng đối phương lại không nghe máy.
Lúc này anh ta mới ngẫm lại, trong khoảng thời gian này, Từ Nhất Chu vẫn luôn diễn kịch!
Diễn xuất tốt thật, có thể lừa anh ta quay mòng mòng.
Sự việc đến nước này, Chử Thiên Minh còn muốn tìm người giúp đỡ, nhưng những chuyện mà anh ta làm trong hai năm này, gần như đã truyền khắp trong giới, không ai muốn rước họa vào thân, gọi mấy chục cuộc điện thoại cũng không có một ai chịu giúp đỡ.
Một tuần sau, phiên tòa chính thức diễn ra.
Chử Thiên Minh ngồi ở vị trí bị cáo, còn ở vị trí nguyên đơn đối diện anh ta, là mười ba diễn viên bao gồm Từ Nhất Chu.
Anh ta vốn còn ôm một tia hy vọng, nhưng khi nhìn thấy Từ Nhất Chu đưa ra tệp ghi âm làm bằng chứng, còn có cả tài liệu về việc anh ta biển thủ đoàn phim trong mấy năm qua, biểu cảm nhanh chóng trở nên xám xịt, ngồi phịch xuống ghế, ngay cả lời phản bác cũng không có.
Để có được ngày hôm nay, trong lúc Từ Nhất Chu và Chử Thiên Minh giả vờ giả vịt, Tiêu Hòa vẫn luôn điều tra từng khoản tiền mà Chử Thiên Minh biển thủ.
Lúc này, trên bàn chất một đống tài liệu như một ngọn núi nhỏ, đều là do cô cung cấp.
Nhưng hôm nay, Tiêu Hòa không đến để nghe phiên tòa.
Từ khi phiên tòa kết thúc, tuyên án Chử Thiên Minh phải hoàn trả toàn bộ số tiền lừa đảo, đồng thời bị phạt 15 năm tù giam, cô vẫn luôn làm mới trang web đấu giá trên mạng.
Không đến nửa tiếng sau, Trung tâm kịch bản Giải Trí Lam Tinh gọi điện thoại đến.
"Chị Tiêu Hòa, trước đây chị không phải bảo chúng em để ý một kịch bản tên là Đao Khách sao? Vừa nãy có người liên hệ với các công ty điện ảnh lớn, muốn bán kịch bản, đang đấu giá trên mạng."
Đến rồi!
Mắt Tiêu Hòa sáng lên, hỏi: "Có ai trả giá chưa?"
"Hiện tại vẫn chưa, danh tiếng của kịch bản này quá tệ. Thật đáng tiếc cho tiểu thuyết gốc đó, không ngờ lại gặp phải chuyện này."
Những chuyện bẩn thỉu mà Chử Thiên Minh làm trong hai năm qua, cộng thêm phiên tòa chấn động cả giới giải trí hôm nay, khiến cho tất cả mọi người đều tránh kịch bản Đao Khách như tránh tà.
Tiêu Hòa đã sớm dự liệu được kết quả này.
Sau khi Chử Thiên Minh bị tuyên án tù giam, chắc chắn sẽ nghĩ cách giảm nhẹ hình phạt cho mình, cách duy nhất chính là nhanh chóng trả lại toàn bộ số tiền đã lừa đảo.
Nhưng trước đó lúc Tiêu Hòa điều tra đã phát hiện ra, trong hai năm qua Chử Thiên Minh xài tiền rất phung phí, cho dù cộng thêm cả tài sản ban đầu của anh ta, cũng không đủ lấp đầy cái hố này.
Sau khi bán nhà, kịch bản cũng sẽ được rao bán.
Danh tiếng của Đao Khách đã bị Chử Thiên Minh làm hỏng, không thể bán được giá tốt.
Bản quyền mà trước đây anh ta bỏ ra mấy triệu để mua, bây giờ chỉ có thể bán lỗ.
Tiêu Hòa chờ chính là cơ hội này.
"Kịch bản này chắc là không bán được nữa rồi. Làm gì có ai mua loại kịch bản này đâu, ai chịu đóng chứ?" Nhân viên trung tâm kịch bản nói.
Tiêu Hòa cười cười, không trả lời.
Đợi sau khi cúp điện thoại, cô mở trang web đấu giá kịch bản Đao Khách, nhập một con số.
Sau hai vòng đấu giá, Tiêu Hòa dùng năm trăm ngàn nhân dân tệ mua được kịch bản có giá gốc là một triệu tám về nhà.
Ngày hôm sau, cô dẫn Từ Nhất Chu đi đến trại tạm giam, tìm Chử Thiên Minh ký hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu.
Một thời gian không gặp, Chử Thiên Minh hoàn toàn như biến thành một người khác, trông già đi mười tuổi.
Mái tóc dài trước đây đã bị cạo trọc, để lộ khuôn mặt phù nề tiều tụy, trong mắt không còn sự tinh ranh, chỉ còn lại đau khổ và hoang mang, chỉ có khi nhìn thấy Từ Nhất Chu mới điên cuồng dâng lên sự tức giận.
Anh ta lừa rất nhiều người nhưng lại lật thuyền trên người Từ Nhất Chu trông có vô hại nhất.
"Mày còn dám đến tìm tao!"
Từ Nhất Chu lắc đầu nói: "Không phải tôi tìm anh, là người đại diện của tôi tìm anh."
Chử Thiên Minh còn đang không hiểu, đột nhiên nhìn thấy một cô gái cao ráo bước vào.
Tóc dài đen nhánh buộc thành đuôi ngựa, ngũ quan kinh diễm lạnh lùng, khi ngồi xuống bên cạnh Từ Nhất Chu, ánh mắt nhìn anh ta mang theo vài phần sắc lạnh và quả quyết.
"Xin chào, tôi là người đại diện của Từ Nhất Chu, Tiêu Hòa. Tôi đến tìm anh để ký hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu Đao Khách, trước đây tôi đã liên lạc với anh, anh còn nhớ không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT