Nhưng sau khi cậu ta thể hiện kỹ thuật bơi cực tốt, lại thành thạo ném lưới, sau đó kéo lưới, bắt cá, g.i.ế.c cá, trên con thuyền bập bềnh, lúc này cậu ta không phải là diễn viên, mà là một ngư dân thực thụ.
Động tác thành thạo, ngay cả ngư dân có mặt tại đó cũng không ngừng khen ngợi.
"Cậu ta hoàn toàn có thể cùng chúng tôi đi đánh bắt cá rồi!"
Trần Kiên nghe thấy lời này, kinh ngạc hỏi người đại diện của Hoắc An.
"Hoắc An trước đây từng làm ngư dân sao?"
Nếu không thì sao lại quen thuộc với việc đánh bắt cá như vậy?
Tiêu Hòa cười nói: "Để phù hợp với vai diễn này, trong một tuần qua, Hoắc An vẫn luôn học đánh bắt cá ngoài trời."
Trong quá trình huấn luyện trước đó, ngoài việc luyện tập kỹ thuật bơi lội, đánh bắt cá cũng là một kỹ năng không thể thiếu.
Gần như mỗi bữa ăn, món ăn Hoắc An ăn đều là cá do chính cậu ta bắt được.
Từ lúc đầu không thành thạo, một con cá cũng không bắt được, chỉ có thể ăn cơm trắng và rau xanh, đến sau này ngày nào cũng có canh cá, cách làm cũng trở nên đa dạng, đều là từng bước luyện tập mà thành.
Trần Kiên nghe cô nói vậy, không khỏi cảm thán.
Ông ta quay phim nhiều năm, từng nghe nói rất nhiều diễn viên vì quay phim mà nỗ lực, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người liều lĩnh như vậy.
"Cậu ta thích phim của tôi đến vậy sao?"
Đã làm đến mức này, nếu đuổi cậu ta đi nữa, có phải là hơi bất lịch sự không?
Cảnh quay này, Hoắc An diễn một lần là đạt.
Khi đạo diễn hô "OK", Tiêu Hòa có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của nhân viên công tác và diễn viên xung quanh nhìn Hoắc An đã có sự thay đổi rõ rệt.
Là sự công nhận và khẳng định.
Ngay khi Hoắc An diễn xuất, tất cả mọi người đã chấp nhận vị trí của cậu ta trong đoàn phim này.
Đến khi cậu ta vừa lên bờ, những diễn viên trước đó còn đứng xa quan sát đã lần lượt tiến lên, đưa ra cành ô liu hữu nghị.
Các diễn viên đã khẳng định diễn xuất của Hoắc An, nhưng Trần Kiên vẫn còn giữ thái độ dè dặt.
Ông ta nói: "Tôi cần quan sát thêm."
Tiêu Hòa không vội.
Sau khi trải qua một loạt huấn luyện đặc biệt, cô tin rằng, không còn ai phù hợp với vai diễn này hơn Hoắc An nữa.
Cảnh quay đầu tiên kết thúc thuận lợi, khiến cho cả đoàn phim thở phào nhẹ nhõm, mọi người nhanh chóng bắt đầu bận rộn chuẩn bị đạo cụ, sắp xếp nhiệm vụ công việc.
Toàn bộ đoàn phim vận hành có tuần tự.
Trần Kiên trước đây từng đi lính, vì vậy sau khi xuất ngũ chuyển nghề, ông ta có tình cảm đặc biệt với phim quân sự, trong việc quản lý đoàn phim, ông ta vẫn luôn sử dụng cách quản lý của quân đội, có tổ chức, có kỷ luật.
Trong mỗi bộ phim ông ta quay, ông ta đều rất chú trọng đến hình tượng của người lính.
Lần này vai diễn mà Hoắc An đảm nhận có phần đặc biệt, trước khi trở thành ngư dân, người này cũng là một quân nhân xuất ngũ, chỉ vì cuộc sống bức bách mới đi trên con đường ngược dòng.
Trần Kiên rất lo lắng Hoắc An nếu diễn không tốt sẽ khiến khán giả hiểu lầm.
Trần Kiên vẫn còn đang do dự, có nên cho Hoắc An một cơ hội hay không, không biết bất giác đã đi đến bên ngoài phòng nghỉ.
Cửa phòng nghỉ khép hờ, từ bên trong truyền ra tiếng nói chuyện của hai người.
"Tôi nhớ Tư lệnh từng nói, từ nhỏ đến lớn ước mơ của cậu là trở thành một người lính phải không?"
Tiêu Hòa nhìn Hoắc An vừa mới thay quân phục xong.
Đây là trang phục diễn vừa được tổ đạo cụ đưa đến.
Vai diễn mà Hoắc An đảm nhận là một quân nhân xuất ngũ, cuộc sống trong quân ngũ là kỷ niệm đẹp nhất của cậu ta, vì vậy sau khi xuất ngũ, cậu ta vẫn luôn mang quân phục bên mình, cất giữ cẩn thận.
Hoắc An vừa nhận được trang phục, mặc dù là một bộ quân phục hải quân, nhưng cậu ta cũng rất thích, nóng lòng thay vào, kích động nhìn mình trong gương.
"Đúng vậy, ông nội và bố mẹ em đều là quân nhân, vì vậy từ nhỏ em đã muốn trở thành lính, vừa đủ tuổi trưởng thành đã đi tham gia kiểm tra nhập ngũ, nhưng không lần nào trúng tuyển. Vừa lúc đó chị đến mời em vào giới giải trí, em đã đồng ý."
Khoảng thời gian đó, cậu ta có chút tự buông thả, thêm vào Hoắc An có định kiến với công việc nghệ sĩ, vì vậy hoàn toàn buông xuôi số phận.
Tiêu Hòa nhìn ra được, nhưng cô lại không hiểu một vấn đề khác.
"Sau khi thể chất của cậu cải thiện, ông nội cậu đã hỏi cậu có muốn đi lính không, tại sao cậu lại từ chối?"
Nghe vậy, Hoắc An quay đầu nhìn Tiêu Hòa.
"Vì chị."
"Tôi?"
"Đúng vậy."
Hoắc An gật đầu nói: "Nếu không có chị, em sẽ không trở thành một diễn viên, sẽ ảnh hưởng đến nhiều người như vậy, bây giờ em cảm thấy công việc này không kém gì làm lính, em cũng có thể thông qua nỗ lực của mình, ảnh hưởng đến người khác, để họ có cuộc sống tốt đẹp hơn."
"Tôi đã làm những chuyện này sao?"
Tiêu Hòa không hiểu.
Cô chỉ làm theo quy tắc công việc của người đại diện mà thôi.
Nhưng ánh mắt của Hoắc An rất kiên định, cậu ta nhìn mình trong gương mặc quân phục, biểu cảm nghiêm túc và nghiêm nghị chưa từng có.
"Bây giờ em vẫn hướng về quân nhân, vì vậy em nhất định sẽ diễn tốt vai diễn này."
Nói xong, cậu ta quay đầu lại cười với Tiêu Hòa, nói: "Bộ quần áo này quá quý giá, em thử mặc một chút sẽ cất đi ngay, sau này nhất định phải bảo quản cẩn thận."
Hành động đó chứng tỏ cậu ta rất trân trọng bộ quân phục này.
Tiêu Hòa khẽ gật đầu, quay người chuẩn bị rời đi, nhường không gian thay quần áo cho Hoắc An.
Cô vừa mở cửa, đột nhiên nhìn thấy đạo diễn Trần Kiên đứng bên ngoài, đang áp tai vào cửa, vẻ mặt tám chuyện.
Tiêu Hòa:"...."
"Đạo diễn, ông đang nghe lén sao?"
Trần Kiên vội vàng thu hồi hành động của mình, biểu cảm trở nên ngượng ngùng: "Không có, tôi chỉ tùy tiện nhìn xem."
Vừa nói, vừa nhanh chóng chuyển tầm mắt sang bãi biển bên kia.
Vì 90% cảnh quay của bộ phim này đều ở trên biển, vì thé đoàn phim đã thuê nhà dân để ở, lúc này mấy đứa trẻ trong làng đang nô đùa ở ven biển.
Một cậu bé nhảy xuống nước, sau đó hét lên bắt chước dáng vẻ đuối nước, những người xung quanh cười ồ lên.
Đây là cảnh quay mà đoàn phim vừa quay xong.
Vừa quay xong, đã có không ít đứa trẻ thi nhau bắt chước.
Lúc này, cậu bé đó diễn xong thì lên bờ, cùng mấ đứa trẻ khác nô đùa, dưới sự thúc giục của bọn trẻ, một cô bé khác khoảng bảy tám tuổi cũng nhảy xuống nước.
Vừa xuống nước, cô bé cũng như mấy đứa trẻ trước đó, duỗi tay hét lên kêu cứu, động tác khoa trương khiến mọi người ôm bụng cười nắc nẻ.
Cô bé cũng cười theo, vừa định lên bờ thì đột nhiên một con sóng đánh tới, cô bé dường như sững lại, lại bắt đầu diễn trò đuối nước.
Lần này cô bé diễn rất chân thực, hai tay không ngừng vùng vẫy, mấy đứa trẻ xung quanh thấy vậy, phấn khích bắt đầu vỗ tay, còn huýt sáo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT