Giang Sơn Của Trẫm Vong Nữa Rồi

Chương 1. Đại Ngu vong rồi


1 tháng


Edit: Jincheng - Nuyn

_____

Nhiều tiếng bước chân khác nhau hoà làm một đang tiến về Càn Thanh Cung giữa những tiếng la hét chói tai của các quan đại thần. Dưới ánh đuốc lắc lư sáng rực có nhiều bóng đen chồng chất lên nhau trước cửa cung đóng kín, hàng trăm thanh đao rời khỏi vỏ tản ra như thuỷ triều. 

"Bệ hạ, Tam Đại Doanh đã khống chế kinh thành." Nội các Thủ phụ Đỗ Nhược đứng trước long sàng bẩm báo tình hình bên ngoài với Hoàng đế lần thứ ba, hồi lâu sau vẫn không được đáp lại giống như hai lần trước, hắn than nhẹ một tiếng, “Thái tử điện hạ đã mang Cấm vệ tiến vào Càn Thanh Cung rồi.”

Mùi thuốc đắng chát lan toả ra từ bên trong màn che cùng tiếng ho yếu ớt ngắt quãng, một bàn tay gầy còm run rẩy kéo tấm màn vàng nhạt sang rồi treo lên móc vàng. 

Người trên giường hai hốc mắt trũng xuống, hai má khô héo xám xịt, đôi mắt Đỗ Nhược đỏ bừng, khụy gối quỳ xuống, “Bệ hạ...”

Tạ Như Trác muốn chống đỡ ngồi dậy nhưng ngay cả nâng lên tay cũng khó khăn, dứt khoát nằm yên không nhúc nhích. Liếc nhìn qua lại hai lần thấy chúng thần đã quỳ xuống bắt đầu khóc lóc, y chán nản thở dài nói, “Trẫm chưa có chết.”

Giọng nói khàn khàn yếu ớt, Tạ Như Trác thẩm nói không ổn. Quả nhiên lập tức vang lên tiếng khóc càng bi thương bên tai. 

"Cho Cẩm Y Vệ rút lui đi, đi gọi Thái tử vào đây." Tạ Như Trác thở dài, uể oải nói xong thì tiếng phá cửa vang trời truyền tới, đổi lời nói, “Ồ, đến luôn rồi, vậy thì thỉnh Thái tử ngồi đi.”

Đỗ Nhược nhẫn nhịn cảm giác đau buồn đứng lên, chỉnh sửa lại y quan rồi quay đầu nhìn Thái tử Tạ Minh Đình đang tiến vào một cách lạnh lùng. 

"Bệ hạ nuôi dưỡng Thái tử điện hạ ba mươi năm, tự tay dạy cưỡi ngựa bắn cung, quan tâm cuộc sống ăn uống thường ngày, xem điện hạ như thân tử." Đỗ Nhược từng bước tới gần Tạ Minh Đình, sau lưng hắn là Cấm vệ đang nỗ trường kiếm bạt[1], lạnh lùng nói, “Ba mươi năm, điện hạ, là ba mươi năm đấy! Hôm nay bệ hạ bệnh nặng, điện hạ đã không chờ nổi nữa à?”

Gió đêm lạnh lẽo theo người tràn vào trong điện, lung lay ống tay áo của Tạ Minh Đình. Hắn bước vào với vẻ mặt thờ ơ và lạnh lùng, nghe Thủ phụ chất vấn thì lập tức nổi giận, nhưng vừa nhìn Tạ Như Trác thì quay về gió êm sóng lặng.

Trong ấn tượng của Tạ Minh Đình, Tạ Như Trác luôn là vị Hoàng đế trẻ tuấn tú, sáng như ánh trăng. Năm tháng trôi qua đã đọng trên gương mặt y là sự sát phạt quyết đoán, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, cứ như sẽ không già đi. 

Mà bây giờ Tạ Như Trác nằm ở trên giường với mái tóc nửa bạc, những nếp nhăn trên khuôn mặt vì bệnh tật mà càng thêm rõ ràng, dấu vết tang thương đã phủ kín trên từng tấc da thịt lộ ra bên ngoài. Y nhắm mắt lại, khoé mắt còn vương lại sự mệt mỏi nặng nề. 

"Hoàng thúc." Tạ Minh Đình bước lên một bước nhỏ, có hơi thất thần gọi.

“Thì ra ngươi còn chịu gọi trẫm là Hoàng thúc à?” Thời gian không còn nhiều, lúc này tai mắt Tạ Như Trác đã không còn rõ, nói cũng sắp nói không ra lời, “Trẫm không còn nhớ rõ dáng vẻ phụ thân ngươi như thế nào, nhưng trẫm nhớ phụ Hoàng và các triều thần đều rất thích Hoàng huynh trưởng, là Đế vương chi tài. Tuy trẫm là Hoàng thúc của người, cũng chỉ hơn ngươi có chín tuổi, làm phụ thân ngươi thì không đủ nhưng làm huynh trưởng thì dư dả.” 

Cả căn phòng im ắng, chỉ có giọng nói yếu ớt của Tạ Như Trác lọt vào tai mọi người. Tạ Minh Đình cho Cấm vệ lùi xuống, chậm rãi đến bên giường cúi đầu nhìn. Tạ Như Trác đang thở hổn hển một cách khó chịu, nói vài lời như vậy giống như đã dùng gần hết khí lực còn lại. 

“Hôm nay ngươi có thể mang Cấm vệ vào Càn Thanh Cung mà không chút kiêng kỵ, chắc hẳn mọi chuyện trên triều đã được an bài hết.” Tạ Như Trác cười nói, “Trước đây trẫm luôn mắng ngươi thiếu dũng khí, không dám gánh vác trách nhiệm lớn lao. Mà xem ra hôm nay ngươi đã làm rất tốt, không dưỡng dạy ngươi thành kẻ vô dụng, trẫm cũng có mặt mũi đi gặp Hoàng huynh trưởng rồi.” 

Tạ Như Trác biết rõ trận tạo phản lần này ngoài mặt là đoạt vị, nhưng thực chất là các phe cánh trên triều muốn đổi vị. 

Nhóm người theo mình kia dù sao cũng đã già, nhóm người mới nhao nhao muốn đứng ở trung tâm trên triều. 

Mà Thái tử đồng ý tới đây là vì không yên tâm. 

Có tin đồn Tạ Như Trác đã gặp một vài người Hoàng gia trước khi lâm bệnh. Kẻ có ý liền thì thầm bên tai Thái tử, nói bệ hạ chưa chắc sẽ truyền Hoàng vị cho ngài. 

Dẫu sao bệ hạ và Thái tử không hợp nhau đã lâu. Mấy năm trước bởi vì Tạ Như Trác tiếc rèn sắt không thành thép đối với Tạ Minh Đình, không vừa ý hắn làm việc không vào đâu. Mấy năm sau Thái tử dần dần có dáng vẻ của một trữ quân, bắt đầu tham gia vào chính sự. Tạ Như Trác trở nên nghi ngờ, hai người giao tranh trong thầm lặng. 

Tạ Minh Đình cho rằng Tạ Như Trác đã không thích hắn từ sớm. Sau lưng hắn có thế lực quan văn ủng hộ, lại nắm giữ được Tam Đại Doanh và Cấm vệ. Mà Tạ Như Trác chỉ có mấy trăm Cẩm Y Vệ để bảo toàn tánh mạng nên đã dự tính trong lòng ngày hôm nay sẽ phá cửa xông vào. 

“Hoàng thúc, ngài rất ít khi khen ta, ngài không nhớ rõ dáng vẻ phụ vương ta. Ta cũng không nhớ rõ dáng vẻ lần trước ngài khen ta là khi nào.” Tạ Minh Đình buông tiếng thở dài cười, “Ta biết thuở thiếu niên ta không ra hồn, thường trốn học, luôn chọc ngài tức giận. Sau đó ta nghe lời ngài mà ngài vẫn giận ta. Ta không biết rốt cuộc bản thân làm sai chỗ nào, khiến cho ngài mỗi lần thấy ta đều nói những lời mặn lời nhạt. Hoàng thúc, ta nghĩ không thông, tại sao thúc chất chúng ta lại thành như vậy?”

Tại sao thúc chất bọn họ lại như vậy? 

Nếu là nửa tháng trước, Tạ Như Trác cũng nghĩ không thông. Nhưng người cận kề với cái chết thì những chuyện nghĩ không thông cũng đều hiểu được. Y họ nhẹ hai tiếng, “Hai mươi năm trước, có một người nói với ta, ta u mê không tỉnh trên con đường này. Rồi có một ngày ngay cả lòng mình cũng không hiểu rõ, từ đó cô đơn dằng dặc, không buồn không vui. Hắn nói đúng, Minh Đình, ngươi không làm gì sai, là do ta lục thân không nhận, thậm chí còn không nhận ra bản thân nữa.” 

Đỗ Nhược và Tạ Minh Đình sắc mặc ngưng đọng, Tạ Như Trác đổi tự xưng. Người vào hai mươi năm trước, bọn họ cũng đoán được là ai. 

Tạ Minh Đình không biết đáp gì, cụp mắt khụy gối quỳ xuống, “Xin Hoàng thượng lập di chiếu.”

“Chắc hẳn trong Nội các và Lục bộ đã có người hợp ý ngươi, giữa quan văn tranh đấu không ngừng, tự ngươi chú ý cân bằng. Cẩm Y Vệ và Đông Hán đều là của ngươi. Nếu tìm được người có thể tin tưởng thì phải tận dụng cho tốt, hai nơi này cũng đừng có lạm dụng.” Giọng Tạ Như Trác bình tĩnh nhẹ nhàng, không giống người đang giao phó hậu sự, “Trẫm và Bắc Địch có minh ước, người không phạm ta ta không phạm người, ngươi chớ có tìm chết. Những chuyện không hiểu rõ cũng đừng mù quáng làm bậy làm bạ, tuân theo tiền lệ không phải chuyện xấu, cố gắng đổi mới mới là ngu dại.” 

Tạ Minh Đình kinh ngạc nhìn y, vẫn như thói quen nghe dạy ngày còn nhỏ.

“Ai, cứ như vậy đi, cũng không còn gì đáng nói.” Tạ Như Trác thoải mái thở dài, “Di chiếu để chỗ giá sách tầng thứ ba góc tây bắc, trong ám các bị che kín.”

Tạ Minh Đình cứng đờ ngây người quỳ tại chỗ, không nói cũng không động. Đỗ Nhược nhỏ giọng lui ra đến giá sách lấy di chiếu từ trong hộp gỗ tử đàn đưa cho Tạ Minh Đình. 

Quyển trục được mở ra, hốc mắt Tạ Minh Đình đỏ lên, bên trên viết: “... Chất Minh Đình, nhân hiếu thiên thực, duệ trí túc thành, nghị thượng tuân tổ huấn, hạ thuận quần tình, tức Hoàng đế vị.” [2]

Đỗ Nhược cười khổ nói, “Ngài là thái tử do bệ hạ đích thân thân phong, tâm huyết cả đời đều dồn hết lên ngài, điện hạ cần gì phải làm chuyện như hôm nay.” 

“Hoàng thúc, ta…” Tạ Minh Đình quỳ gối lết lên hai bước, cầm tay Tạ Như Trác. 

Tạ Như Trác nhắm mắt lắc đầu một cái, tỏ ý hắn không cần nói nhiều. 

Hô hấp càng lúc càng yếu, mí mắt cũng sắp mở không ra. Tạ Như Trác không muốn lãng phí thời gian cuối cùng cho chút chuyện này. 

Mười bảy tuổi năm ấy, kinh thành Đại Ngu rơi vào tay giặc, hơn nữa giang sơn đổi họ, triều thần đẩy y lên ngôi Hoàng đế. 

Lấy tư cách là con cháu Tạ gia, y ngồi trên cao ngăn chặn sóng giữ, thu dọn cục diện rối rắm. Làm một Hoàng đế, y cần mẫn, quan tâm dân chúng, gần gũi người có đức xa lánh kẻ bất chính nên được gọi là một minh quân, không có áy náy gì cả. 

Nhưng Tạ Như Trác lại không thấy vui vẻ hay yên tâm, mỗi ngày tính toán từng bước lập mưu, loại bỏ gian thần, chuyện ngày đêm suy nghĩ cũng đều là tranh quyền đoạt lợi không ngừng nghỉ, không có một giấc nào an ổn. Mới hơn 40 tuổi mà thân thể đã kiệt quệ từ trong ra ngoài. 

Bình sinh đến đây là dấu chấm hết cho một đời của y, công thành danh toại nhưng mệt mỏi cả thân lẫn tâm. 

Trước khi chết không thích có người bên cạnh, nhãi con mình nuôi lớn chạy đến bức vua thoái vị, đúng là cô đơn đến mức không thể nghi ngờ. 

Tạ Như Trác dựa vào chút hơi tàn còn lại, mò tới chiếc lọ men ngọc nhỏ được đặt cạnh bên gối. Khi vật áp vào lòng bàn tay lạnh lẽo của y, trong mắt như có ánh sáng lóe lên. 

“Minh quân hiền chủ, phục hưng thịnh thế, trăm năm sau miếu hiệu của ngươi nhất định là Thánh giáo. Ta vẫn che chở cho ngươi, dù trước hay sau lưng cũng là Thánh quân.” 

“Hôm nay thần xin hỏi bệ hạ một câu, lòng thần có người, muốn tư định chung thân với bệ hạ trọn đời, bệ hạ có đồng ý không?” 

“Đây là Thẩm Từ tạ bệ hạ ơn tri ngộ. Tạ Như Trác, đời này ta và ngươi không gặp nhau nữa.” 

“...” 

Thẩm Từ…

Cái tên này như thắt chặt vào tim y, khiến cho mỗi hơi thở ra vào cũng cảm thấy đau đớn. 

Đời này y chỉ yêu một người, nhưng khi người đó ngỏ lời thì từ chối một cách tuyệt tình. 

Thẩm Từ luôn nói đúng, quả thật đời này bọn họ không gặp nhau nữa. 

Long Hưng năm thứ mười một, trở về cố đô, luận công ban thưởng. 

Thẩm Từ có chiến công hiển hách, phong làm Trấn Bắc Hầu, nhưng ngày hôm sau y tự mình hạ chỉ thu hồi tước vị Trấn Bắc Hầu. Thẩm Từ cưỡi ngựa rời khỏi kinh thành một mình đến biên giới Tây Bắc. 

Long Hưng năm thứ mười bốn, Tây Bắc truyền tin về, Thẩm Từ bỏ mình. 

“Thẩm Tướng quân tự mình mang binh đi sâu vào sa mạc hai trăm dặm, giết tên Vương tử Khương tộc. Sau khi trở về doanh trại, chúng thần mới biết hắn trúng độc của người Khương, độc thấm vào tim, đã không cứu được.” 

“Sau khi loại độc này phát tác, toàn thân sẽ từ từ thối rữa cho đến khi còn mỗi xương trắng. Thẩm Tướng quân nói trong kinh sẽ cho người đón linh cữu của hắn trở về, sẽ có một người khi nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy sẽ đau lòng, hắn không muốn như vậy, bảo chúng thần đem hắn đi hỏa thiêu.” 

“Bệ hạ, Thẩm Tướng quân không có lưu lại lời nào cả.” 

Người đời thường nói trước khi chết sẽ thấy cảnh tượng đèn kéo quân giống như này.

Bạch y giáp sắt, mày kiếm mắt sâu, dắt một con bạch mã từ ánh tà dương đi đến nhìn y mỉm cười. Nỗi niềm dịu dàng trong đôi mắt cuốn trôi máu đỏ và sự hung tàn nơi chiến trường. Ngón tay chai sạn chạm nhẹ lên đuôi lông mày, cẩn thận như sợ làm đau y. 

Cảnh trước mắt từ từ tiêu tán, đường nét trên gương mặt Thẩm Từ cũng dần dần mơ hồ, giống như mối tình kết thúc trong vô vọng, vớt trăng trong nước, ngắm hoa trong gương. 

“Đem vật này bồi táng vào quan quách cùng trẫm.” 

Tạ Như Trác buông chiếc lọ men ngọc nhỏ trong tay ra, nói xong nhắm mắt, thần sắc an an nhiên như chìm vào trong giấc mộng. 

Tạ Minh Đình quỳ bên mép giường hồi lâu mới hồi thần, vội vàng gọi thái y nhưng thái y chỉ nói một câu, “Bệ hạ đã ngự long tân thiên.” 

Tay hắn rung rung cầm chiếc lọ mở nắp ra, bên trong toàn là bột. 

Đây là một lọ tro cốt. 

Các quan thần nói, bệ hạ đặt cái này bên gối đã mười bảy năm rồi. 

Bệ hạ lưu lại câu nói cuối cùng là muốn đem lọ tro cốt này đồng táng. 

Người người quỳ xuống đầy đất ở trong ngoài Càn Thanh Cung. Tạ Minh Đình đặt lọ tro cốt vào trong tay Tạ Như Trác và giữ chặt. 

Long Hưng năm thứ ba mươi mốt, Đế vương bệnh tình nguy kịch, lập di chiếu truyền ngôi cho Hoàng Thái tử, băng hà. 

Ba mươi năm trị vì, mở ra một thời kỳ non sông thịnh thế, minh quân hiền chủ, đời sau chi phạm, tôn làm Thánh tông.

-o0o-

Đất trời một màu trắng xoá, tựa như thời hỗn độn sơ khai. Tạ Như Trác không nghe được âm thanh, không nhìn thấy đồ vật, thân thể cũng không có sức nặng, ý thức và thân xác như bị chia lìa. 

Y nhớ bản thân đã chết, hơn nữa còn nghĩ xong khi lên đường Hoàng tuyền sẽ làm gì. Y muốn tìm Thẩm Từ, đã mười bảy năm trôi qua không biết đã chuyển thế hay chưa, hay là vẫn ngốc như khi còn sống, đợi y nhớ hắn. 

Nghĩ như vậy, trong lòng Tạ Như Trác vui mừng, dù sao còn sống cũng rất chán, biết sớm vậy đi tìm Thẩm Từ cho rồi. 

Chỉ tiếc là y không thấy nước Vong Xuyên và cầu Nại Hà, mà dường như đang bị ấn chặt ở một nơi. 

Thời gian trôi qua ngắn như uống một hớp nước, lại cảm thấy giống như trải qua một đời bốn mươi bảy năm. 

Khi một tia sáng xuyên qua đất trời, mọi giác quan trong cơ thể bị đánh thức như bị kim đâm. 

Ý thức và thân thể dung hợp với nhau, Tạ Như Trác mở to mắt để ánh sáng phác họa người và vật.

Màu trắng xoá dần dần tiêu tán đi, y chớp chớp mắt. Ánh nến lập loè trước mắt, những giọng nói ồn ào lọt vào tai, mùi Long Tiên Hương phả vào chóp mũi, trong tiềm thức cơ thể co rúm lại, bỗng có một sức lực lớn đè lên vai giữ chặt y. 

Tạ Như Trác bất mãn cau mày cử động một chút thì người kia càng gắt gao dùng sức giữ chặt hai vai đè xuống, “Hoàng Thái tôn vẫn còn ở Tuyên Di Phủ, tình thế nguy cấp, nước không thể không có quân, con cháu bệ hạ chỉ còn lại Lục Hoàng tử, lẽ ra phải do Lục Hoàng tử kế vị.” 

Rất nhiều người đang xì xào bàn tán, nhiều người đang than khóc thảm thiết, hồi lâu mới có một người cao giọng trấn định, “Hôm nay Bình Đô gặp nguy, tất cả điều do Tôn Cát lão chủ trì đại cục.” 

Mọi người hét lên: “Chúng thần mới Lục Hoàng tử lên ngôi.” 

Tạ Như Trác ngồi trên long ỷ mà y đã rất quen thuộc, cổ tay vừa chạm vào là đầu rồng được chạm khắc trên tay vịn. Trên người y không phải long bào huyền sắc mà là chiếc bào cũ màu thủy lam đơn giản, tay áo hơi ngắn để lộ hai cổ tay trắng nõn. 

Da tay rất mịn, là đôi tay của một thiếu niên. 

Mà làm cho y không thể tin được là sức lực đang đè trên vai đến từ Tôn Bình Đức - Thủ phụ bên cạnh y hết nửa đời sau đó hồi hương làm ruộng, vì buồn rầu mà chết. 

Tạ Như Trác khẽ ngẩng đầu nhìn Tôn Bình Đức: lưng thẳng, tuy gương mặt đã có nếp nhăn nhưng khí chất vẫn rất trẻ. Vừa rồi có người gọi hắn là Tôn Cát lão, cho thấy lúc này chưa phải là Thủ phụ. 

Sau khi y chính thức lên ngôi thì Tôn Bình Đức mới trở thành Thủ phụ. Khi phụ Hoàng còn tại vị, Tôn Bình Đức xếp thứ ba trong Nội Cát, hai vị trước là chân chó của phụ Hoàng, làm không ít chuyện chọc giận giận người khác. Sau khi phụ Hoàng băng hà thì bị Tôn Bình Đức xử lý. 

Trong lòng Tạ Như Trác mơ hồ có đáp án, nghiêng đầu nhìn qua bên phải, quả nhiên thấy mẫu thân vận bộ y phục đỏ thẫm ngồi ở đằng kia. Vẻ mặt trầm tĩnh như nước, ý cười hài lòng khó thấy được ẩn hiện trong mắt. 

Mẫu thân đã mất trước y hai mươi năm, hiện tại đang ngồi bên cạnh một cách yên lành. Tạ Như Trác không biết nên bày ra biểu cảm gì, chỉ đành cười một tiếng. 

Tôn Bình Đức chưa làm Thủ phụ, mẫu thân y còn sống, vị trí mà các quan đại thần đang muốn y ngồi đều là chuyện xảy ra vào ba mươi năm trước. 

Phụ Hoàng y chết bất đắc kỳ tử vì đắm chìm ham mê sắc dục. Ở phía Bắc, Bắc Địch và người Khương đang nhìn chằm chằm. Thổ phỉ hoành hành bốn phía. Tổng đốc Giang Bắc Hứa Tự Thận phát động nổi loạn, tiến về phía Bắc kinh thành. Hoàng Thái tôn Tạ Minh Đình đã đi đến Tuyên Di Phủ viếng ngoại tổ Dĩnh Quốc công. Trong lúc tình thế hỗn loạn, Tôn Bình Đức dẫn y và mẫu thân từ Ninh phi cung ra đây. 

Y thật sự đã chết, nhưng được sống lại trở về năm mười bảy tuổi. 

Tôn Bình Đức và vài vị đại thần lấy ra chiếu thư giả đã được viết từ sớm. Lễ đăng cơ diễn ra đơn sơ giống như đời trước. Tạ Như Trác vẫn khoác áo bào cũ, hơi cụp mắt xuống với vẻ mặt lạnh lùng. 

Triều thần bên dưới quỳ xuống dập đầu, “Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” 

Tân Hoàng lên ngôi, không có điềm lành nào mà là một cảnh tượng vô cùng mỉa mai. 

Những tiếng la hét như sấm truyền từ bên ngoài điện, “Cổng Phúc Thuận phá rồi!”

Cửa điện bị người khác đẩy ra ầm một tiếng, một quan viên không rõ phẩm cấp xông vào, y phục dính máu, bộ dạng nhếch nhác vừa khóc vừa quỳ xuống đất, “Đại Ngu vong rồi!” 

Sau khi xác nhận mình sống lại về năm mười bảy tuổi, Tạ Như Trác đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nghe được bốn chữ này nhém tí nữa đã phun một ngụm máu. 

Giang sơn mà trẫm trông giữ nửa đời người, nhắm mắt mở mắt có một cái đã vong nữa!?

_____

[1] đao kiếm đã ở tư thế sẵn sàng 

[2] Nhân hiếu thiên thực: nhân hiếu với trời

Duệ trí túc thành: khôn ngoan cơ trí

Nghị thượng tuân tổ huấn: nghe theo bề trên

Hạ thuận quần tình: thuận theo tình cảm triều thần. 

Nuyn: có ai mê song trùng sinh như tui hơm 😘


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play