Sống trong núi – nơi điều kiện lạc hậu, tin tức bị chặn quá lâu sẽ quên đi thời gian, quên hôm nay là ngày gì, quên bây giờ là lúc nào.
Thời tiết hôm nay thực sự quá lạnh, gần như không nghe thấy bất kỳ tiếng côn trùng và chim chóc nào. Hứa Tấn Vân mở cửa nhà chính ra, lẳng lặng ngồi một lúc. Đêm nay cũng yên tĩnh hơn thường ngày, y không biết hầu hết mọi người đã lên phố xem kịch. Bóng tối vô biên và sự im lặng đáng sợ như đang nuốt chửng y từng chút một.
Ánh mắt y chậm rãi nhìn về phía giếng cạn trong sân, giếng cạn bị bóng đêm bao phủ, đường nét tối om như đoạn đầu đài phiên bản thu nhỏ. Nếu y nhảy xuống, phải mấy ngày trôi qua mới có người phát hiện y không ở đây. Hoặc nói cách khác, nếu y biến mất liệu có thu hút sự chú ý của ai không, như cơn gió trong mùa đông này, sau khi thổi qua sẽ biến mất không còn tăm hơi.
Gió hơi ngang ngược, thổi thẳng vào nhà chính. Hứa Tấn Vân thực sự không chịu được, rùng mình một cái,i đóng cửa lại. Cho dù không có ánh sáng, y cũng biết rõ căn phòng lụp xụp này như lòng bàn tay.
Quay xe lăn, bánh xe xoay hai vòng vừa vặn đi đến cửa phòng, nếu căn phòng chỉ có một cái giường kia có thể tạm thời gọi là phòng. Rẽ phải, xoay một vòng rưỡi vừa vặn đi đến trước giường.
Hứa Tấn Vân quen đường quay vào buồng trong, vẫn chưa kịp trèo lên giường đã nghe thấy tiếng động ngoài sân.
Quả thật có rất ít người muốn bước vào cái sân này, ngoài thím Hồ ra chỉ có gã thanh niên tên Vạn Nguyên kia thực sự bước vào, người khác tránh còn không kịp.
Cánh cửa nhà chính đột nhiên bị phá tung, một bóng người lảo đảo lao vào, gió còn mang theo mùi rượu gay mũi. Không phải Vạn Nguyên, Hứa Tấn Vân yên vị trên xe lăn, nhìn thẳng vào người kia.
Y đã gặp người kia mấy lần, lúc trước đi ngang qua trước cửa nhà y, thỉnh thoảng còn nhìn quanh sân, chỉ thế thôi.
Bệnh của Tiền điên đã khỏi hơn nửa năm, gã nhớ ăn không nhớ đánh bèn tìm cho mình một lý do, ăn Tết mà, dù sao cũng phải uống chút rượu. Uống nhiều quá sẽ đi lang thang khắp nơi, tiếc là con gái xung quanh lên phố xem kịch rồi, lúc đi ngang qua cửa nhà Hứa Tấn Vân, trong đầu gã hiện lên dáng vẻ của Hứa Tấn Vân.
Gã cũng nghe nói một chút về Hứa Tấn Vân, gã chẳng quan tâm nhiều như vậy, chỉ nghĩ ngoại hình của Hứa Tấn Vân rất đẹp, đáng tiếc lại là đàn ông. Nếu là con gái, cho dù bị liệt cũng có đàn ông muốn cướp đoạt. Chỉ để trong nhà làm bình hoa cũng thấy đẹp mắt, nhưng đàn ông cũng có ưu điểm của đàn ông.
Cũng là mượn rượu thêm gan, Tiền điên càng nghĩ càng nóng, tay chân không mấy nhanh nhẹn trèo lên tường sân nhà người ta, lúc nhảy xuống còn bị ngã sấp mặt, lảo đảo chạy thẳng vào trong nhà người ta.
Cồn làm đầu óc Tiền điên phình ra, vừa luống cuống cởi quần bông vừa đi đến trước mặt Hứa Tấn Vân, “Mày giúp tao với… Tao xin mày… Tao biết con mụ xấu xa kia bạc đãi mày, mày đến nhà tao đi, tao nhất định sẽ đối xử tốt với mày.”
Đây là lần đầu tiên thân mật với đàn ông, Tiền điên cởi quần bông xong lại không biết bắt đầu từ đâu, vội vàng ưỡn háng đến gần Hứa Tấn Vân.
Mùi rượu nồng nặc và mùi đàn ông ập vào mặt, cái thứ ướt và mềm đặt lên mu bàn tay Hứa Tấn Vân.
Tiền điên vẫn lẩm bẩm, “Mày giúp tao đi, mày làm ơn làm phúc…”
Cổ họng Hứa Tấn Vân siết lại, có kích động muốn nôn. Tiếc là trong bụng y không có gì, chẳng nôn ra được gì ngoại trừ lộn mửa.
Y siết chặt cái đó của Tiền điên, Tiền điên vẫn chưa kịp hưng phấn thì một cơn đau nhói lan ra từ nơi nhạy cảm yếu ớt kia.
Hứa Tấn Vân không ngừng siết chặt ngón tay, móng tay chưa cắt bấm vào trong da thịt từng chút một, có chất lỏng chảy ra theo kẽ ngón tay. Y ngửi thấy mùi máu tươi mới vung tay ra.
Tiền điên đau tới mức đầu gối nhũn nhẹo, ngã xuống đất không dậy nổi, vừa rên rỉ vừa bò đến nhà chính. Cuối cùng không gắng gượng được nữa, nằm trên nền nhà chính rên rỉ.
Hứa Tấn Vân nhìn chằm chằm phía cửa nhà, giếng cạn trong sân, y muốn, y rất muốn…
Tiếng bước chân dồn dập từ trong sân truyền vào, Hứa Tấn Vân cắn chặt hàm răng, lần này lại là ai nữa?
“Hứa Tấn Vân!”
Ai đang gọi y?
Hứa Tấn Vân chỉ cảm thấy giọng nói này vừa xa lạ vừa quen thuộc, lộ ra vài phần vội vàng và lo lắng. Y từ từ lấy lại tinh thần, ánh mắt cũng dần tập trung, dáng người trong khung cửa hơi quen mắt.
Là Vạn Nguyên.
Trong phòng tối quá, ngay cả một bóng đèn cũng không có. Vạn Nguyên khó khăn lắm mới thích nghi được với hoàn cảnh tối tăm, đột nhiên lại ngửi thấy mùi rượu và mùi máu tươi.
Có người bị thương? Ai? Hứa Tấn Vân? Cậu ta bị thương ở đâu?
“Tối như bưng thế này, sao không đốt đèn lên?” Chu Kim Dân bịt mũi, hơi muốn ra khỏi nhà.
Vạn Nguyên muốn đẩy anh ta ra, quay đầu dặn dò một câu, “Kim Dân, đi kiếm đèn dầu.”
Ở đây vừa tối vừa có mùi, Chu Kim Dân vốn định kéo Vạn Nguyên nhanh chóng rời đi, thấy Vạn Nguyên nói như vậy, anh ta lại nhịn.
Sau khi Chu Kim Dân chạy ra khỏi sân, Vạn Nguyên mò mẫm đi vào nhà, “Cậu không sao chứ? Cậu bị thương ở đâu đúng không? Hứa Tấn Vân?”
Một thân một mình, thứ duy nhất còn lại có lẽ là cái tên này. Vạn Nguyên gọi hết lần này đến lần khác, mỗi một tiếng gọi đều đập vào trong tim Hứa Tấn Vân, mỗi lần hét lên lại kéo y về từ vực sâu vô tận.
Khoảng cách đi đến bên cạnh Hứa Tấn Vân chỉ có vài bước chân, Vạn Nguyên mãi không nghe được câu trả lời của y. Vừa nghĩ đến mấy chuyện Kim Dân kể cho mình ở trên đường, huyệt thái dương Vạn Nguyên co giật, có phải Hứa Tấn Vân bị Tiền điên ăn hiếp không?
“Này?” Vạn Nguyên chạm vào tay Hứa Tấn Vân, cảm giác hơi ướt.
Hứa Tấn Vân nhanh chóng rụt lại như bị điện giật, bẩn quá.
“Cậu bị thương phải không?” phòng tối om om, Hứa Tấn Vân lại không chịu nói, Vạn Nguyên chỉ có thể lo lắng suông.
Cơ thể Vạn Nguyên rất nóng, hắn chỉ đứng bên cạnh mình, mình cũng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, tuần suất hít thở của hắn và cảm xúc lo lắng một cách rõ ràng.
Vạn Nguyên đang lo lắng cho mình ư? Tại sao? Tại sao lại là Vạn Nguyên?
Lúc này Chu Kim Dân đã quay lại, gặp được Tiền điên bò ra ngoài ở cửa. Tiền điên đã bò được nửa đường, đau không chịu nổi, đau đớn xoay người nằm ngửa trên mặt đất kêu thảm.
Ánh sáng bên ngoài rõ hơn trong phòng, Chu Kim Dân đến gần hơn thì thấy rõ thân dưới máu thịt be bét của gã. Đúng lúc Vạn Nguyên nghe thấy tiếng động, vội chạy từ trong ra.
“Hắn… Bị sao vậy?” Chu Kim Dân nói năng lộn xộn.
Vạn Nguyên cầm lấy diêm trong tay Chu Kim Dân châm lửa cho đèn dầu, hắn giơ đèn dầu ngồi xổm trước mặt Tiền điên, “Tao không biết.”
Ánh đèn yếu ớt lung lay trong gió, ánh đèn lướt qua gương mặt trắng bệch của Tiền điên, lại lướt xuống dưới, vết cào và dấu móng tay rất rõ ràng, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau, e rằng về sau thứ này tàn phế rồi.
“Giở trò lưu manh chứ sao.” Vạn Nguyên hơi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất người bị thương không phải Hứa Tấn Vân.
Hiện tại Tiền điên đã tỉnh rượu, khó khăn chống người dậy, muốn Vạn Nguyên và Chu Kim Dân giúp gã, thề thốt phủ nhận chuyện giở trò lưu manh, “Tôi… tôi không làm… Là hắn… Là hắn ve vãn tôi… Anh nhìn hắn xem người không ra người ma không ra ma…”
Nếu đổi lại là người khác thật sự rất khó để nói, nhưng thằng Tiền điên này có tiếng lưu manh háo sắc từ trong bụng mẹ.
Chu Kim Dân rất khó tưởng tượng, người bên trong là đàn ông đấy, “Mày đang ở truồng mà cũng nói ra được những lời đó à, mày có muốn để người khác nghe thấy không?”
Vạn Nguyên cụp mắt, hơi sợ tiếng động to quá, “Kim Dân, mày đưa hắn về đi.”
Nghe ý của Vạn Nguyên, hắn vẫn muốn ở lại đây. Với những chuyện thế này dám làm việc nghĩa là đủ rồi, giúp nhiều quá sẽ rước phiền phức vào người. Với lại, người trong phòng chưa chắc đã cảm kích.
“Còn anh?”
Vạn Nguyên không trả lời, dùng mắt ra hiệu cho Kim Dân mau rời đi. Kim Dân không khuyên được, chỉ có thể vừa lôi vừa kéo Tiền điên rời đi.
Vạn Nguyên che đèn quay vào phòng, Hứa Tấn Vân vẫn duy trì động tác ban đầu ngồi trên xe lăn. Lúc ánh đèn yếu ớt chiếu vào phòng, mắt y có phần không quen với ánh đèn, Hứa Tấn Vân nhíu mày nhắm mắt lại.
“Nước…”
Vạn Nguyên giơ đèn muốn tìm chỗ đặt đèn, láng máng nghe thấy Hứa Tấn Vân hình như đang nói chuyện. Hắn thuận tay đặt đèn lên ghế đẩu, “Hả?”
“Nước.”
Lần này Vạn Nguyên đã nghe rõ, Hứa Tấn Vân cần nước. Hắn liếc nhìn tay Hứa Tấn Vân, vết máu trên đầu ngón tay đã khô, “Cậu chờ một lát.”
Nước nóng trong nhà sẵn có, Vạn Nguyên biết Hứa Tấn Vân muốn làm gì. Sau khi đổ một phần nước ra, hắn bưng chậu rửa mặt đến trước mặt Hứa Tấn Vân.
Hứa Tấn Vân nhìn chằm chằm chậu, dùng tay trái cố sức chà xát đầu ngón tay phải, chà tới mức đầu ngón tay phải đỏ lên sưng lên vẫn không chịu dừng lại. Động tác của y rất mạnh khiến ống tay áo dính nhiều nước.
Vạn Nguyên lập tức cắt ngang, “Bẩn rồi, tôi thay nước cho cậu.”
Hứa Tấn Vân không tránh đi, nghe thấy giọng nói của Vạn Nguyên bèn dừng lại, an phận ngồi tại chỗ chờ Vạn Nguyên bưng chậu rửa mặt đi vào.
Sau khi thay nước mấy lần, hoàn toàn không ngửi thấy mùi máu tươi nữa, động tác rửa ngón tay của Hứa Tấn Vân cũng chậm lại. Tay y đặt trong chậu dừng lại một lát, một giây sau, bụng quặn lại liên tục nôn khan.
Vạn Nguyên vội vàng đặt chậu xuống, giữ sau lưng Hứa Tấn Vân vỗ nhẹ. Chẳng mấy chốc Hứa Tấn Vân đã dừng nôn khan, bả vai rũ xuống, cả người trông như bị hút hồn.
Lúc Vạn Nguyên đang nghĩ xem nên an ủi người ta như thế này, sống lưng dưới lòng bàn tay hắn bắt đầu run rẩy không dừng được. Tiếng nuốt nước bọt và tiếng khóc rất nhỏ được phóng đại vô số lần trong căn nhà lụp xụp này.
Vạn Nguyên nhìn thấy chiếc khăn lông mình mang đến trên thành giường. Hắn rửa qua chậu rửa mặt, đổ chút nước cuối cùng trong phích ra, sau đó nhúng ướt khăn mặt, chờ Hứa Tấn Vân bình tĩnh lại mới đưa khăn mặt cho y.
“Giúp người làm gì có tại sao? Giúp được thì giúp.” Vạn Nguyên không rõ tại sao Hứa Tấn Vân lại hỏi như vậy. Giúp người đâu phải vì có mưu đồ, cũng không thể trơ mắt nhìn người ta chịu khổ đúng không. Tiện tay thôi, nói là giúp thì hơi quá.
Hốc mắt Hứa Tấn Vân đỏ hoe, lông mi bị nước mắt dính lại với nhau, y lại quan sát thanh niên trước mắt, “Hứa Tấn Vân.”
“Hả?” Vạn Nguyên sững sờ một lát, ngay sau đó phản ứng lại Hứa Tấn Vân đang trả lời câu hỏi lúc trước, “Vạn Nguyên, Vạn Nguyên trong nhà giàu!”
Hết chương 4
Lời tác giả: truyện này đào hố được hơn nửa tháng rồi, sau đó suy nghĩ tưởng tượng một thời gian làm cho tôi đã có tuổi trí nhớ lẫn lộn. Cứ tưởng trong phần giới thiệu đã đề cập đến tình huống của hai người, kết quả tôi xem lại và không hề có. Vậy bổ sung nhé.
Chuyện của công là thế nào nhỉ, nhà y vỡ kế hoạch nên mới có y. Sợ ảnh hưởng đến công việc của bố, từ khi chào đời chưa bao giờ gọi cha mẹ, nói với người ngoài là con cái của anh em. Vì bố y xem bói nói là công hơi khắc ông ta, cho nên luôn không thích công. Sau đó công ngã gãy chân, bố y muốn nhân cơ hội này triệt để thoát khỏi y. Trước khi gặp được thụ, thái độ của cha mẹ khiến Hứa Tấn Vân không có ý chí cầu sinh gì. Công rung động trước. Thụ là sự cứu rỗi của y. Sau khi gặp thụ, y cũng chỉ sống vì một mình thụ, sau này chân sẽ khỏi.
Năng lực diễn đạt của tác giả kém, câu chuyện đại khái là thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT