Vì sáng mai phải dậy sớm, Vạn Nguyên sợ mình quên trước quên sau nên thu dọn đồ trước. Hắn móc cái túi da rắn trước đó dùng từ dưới đáy tủ ra, lại lấy tiền mặt trong túi quần đã cởi ra nhét vào túi quần để thay, sau đó cuộn tròn quần áo lại bỏ xuống dưới đáy túi da rắn.
Một cái túi rách nát thế này ném xuống đất kẻ cắp còn chê, chẳng thèm trộm. Đi ra ngoài thì đây là cách giấu tiền tốt nhất.
Thu dọn đồ xong, Vạn Nguyên lại sợ có gì rơi ra, theo thói quen kéo ngăn tủ ra, bên trong toàn là thư Hứa Tấn Vân gửi cho hắn. Vạn Nguyên nhớ rõ nội dung của mỗi một lá thư, hắn không dám nghĩ nhiều nữa, đẩy ngăn kéo lại.
“Mày ăn cơm tối chưa? Xuống tầng ăn cơm đi?” Vạn Nguyên quay đầu lại, thấy Kim Dân đang thất thần nhìn hắn chằm chằm, “Kim Dân?”
Kim Dân đột nhiên hoàn hồn lại, “Hả?” Ánh mắt cậu ta lia qua lia lại giữa túi da rắn và Vạn Nguyên, như bị giật mình.
“Đi xuống tầng ăn cơm.”
“À! À…”
Túi da rắn bị Vạn Nguyên nhét vào góc tường, trước khi ra ngoài Kim Dân còn liếc nhìn thêm, cho đến khi cửa hoàn toàn đóng lại.
Ăn cơm xong quay về phòng trọ, Vạn Nguyên vẫn rất cảnh giác, kiểm tra tiền vẫn còn, hắn vẫn nhét túi da rắn vào đầu giường. Tâm trạng Vạn Nguyên phức tạp, buổi chiều lại ngủ lâu, buổi tối làm thế nào cũng không ngủ được.
Vạn Nguyên nằm nghiêng trên giường nhìn chằm chằm bức tường trước mặt ngẩn người, Hứa Tấn Vân đang làm gì? Mình cứ đi thế này, chắc chắn y sẽ đau lòng, nhưng nếu không dùng biện pháp dứt khoát như vậy thì làm sao đối mặt với Hứa Tấn Vân?
Trước kia hắn đâu nghĩ đến những cái này, hắn cho rằng mình và Hứa Tấn Vân cũng giống như với Kim Dân. Có lẽ Hứa Tấn Vân đặc biệt hơn Kim Dân một chút, cũng vì y cần mình chăm sóc hơn Kim Dân, mình cũng sẽ lo lắng cho y hơn.
Hắn nghĩ do sự chăm sóc và lo lắng quá mức mới khiến Hứa Tấn Vân có ý với hắn, cũng có thể là cậu ấy không thích mình, chỉ vì hai người gần gũi và thân thiết quá thôi.
Nếu là vậy, mình cũng không nên nói những lời kia với Hứa Tấn Vân, làm như mình muốn nghỉ chơi với cậu ấy vậy. Lần này về hắn nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Hứa Tấn Vân, Tấn Vân nên đi chữa chân, thi đại học, hai người họ vẫn như trước là được.
Kim Dân cũng không ngủ được, mấy lần cậu ta muốn nhân lúc buổi tối trộm tiền đi nhưng Vạn Nguyên giường dưới hình như mãi không ngủ. Cậu ta có tật giật mình, hơi có tiếng động hay một chút khác thường cậu ta cũng sợ Vạn Nguyên nhìn ra gì đó. Kế hoạch trộm vào buổi tối chỉ có thể bỏ, sau nửa đêm thực sự buồn ngủ quá đã ngủ thiếp đi.
Lúc mở mắt ra trời đã tảng sáng, hai người rửa mặt qua loa rồi đi đến bến tàu.
Sáng sớm bến tàu toàn là người kiếm sống, xuyên qua đám người đông đen, cầu tàu nối tàu và bờ.
Tàu chưa đến, Kim Dân liếc cái túi trong tay Vạn Nguyên, suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh ơi, anh đi vệ sinh đi, lát nữa lên tàu xách đồ lại không tiện.”
“Được.” Vạn Nguyên không hề nghĩ nhiều, thuận tay đưa cái túi trong tay cho Kim Dân.
Kim Dân nhìn chằm chằm Vạn Nguyên đi đến cuối cầu tàu, cho đến khi Vạn Nguyên hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của cậu ta. Kim Dân vội vàng lùi ra sau đám người, lấy tiền trong túi quần áo nhét vào túi mình, lại sợ không đủ nặng còn nhét hai gói thuốc lá vào, cuối cùng mới luống cuống vò quần áo bên trong lại.
Ngay cả ông trời cũng đang giúp cậu ta, Vạn Nguyên vừa ra khỏi nhà vệ sinh, tiếng còi hơi của tàu đã vang lên, mắt thấy sắp cập bờ, những người chờ tàu đều kích động như thể sợ không lên được tàu.
Kim Dân nhét túi da rắn vào ngực Vạn Nguyên, “Anh! Tàu đến rồi!”
Vạn Nguyên mơ hồ cảm thấy giọng Kim Dân hơi run rẩy, nhưng đám người lại đẩy hắn về phía trước một đoạn, hắn theo bản năng ôm chặt túi da rắn, quay đầu nhìn Kim Dân một cái.
“Mày về đi.”
Người trên boong tàu nhắc mọi người đừng xô đẩy, nhưng lời nhắc nhở của anh ta quá nhỏ bé, tàu vừa cập bờ, mọi người đã tranh nhau nhảy lên. Nhìn Vạn Nguyên bị đám người đẩy vào khoang tàu, Kim Dân xoay người chạy nhanh như bay.
Vào phòng, Vạn Nguyên mới thoáng thở phào một hơi, xuất phát từ thói quen hắn muốn xem tiền trong túi, nhưng có người đã đến trước mặt, tiền bạc không để lộ ra ngoài, hắn tiện tay bỏ túi xuống dưới giường.
Người cùng phòng hỏi thăm vài câu đơn giản, tàu vẫn chưa xuất phát, người soát vé đến trước, sau khi kiểm tra vé xong, người đàn ông cùng phòng chạy ra đi vệ sinh, lúc này Vạn Nguyên mới lấy túi da rắn từ dưới giường.
Lúc nãy đông người, đi ra ngoài tốt nhất nên cẩn thận hơn.
Vạn Nguyên đẩy quần áo trên cùng ra, hai gói thuốc lẳng lặng nằm bên trong, trái tim hắn chùng xuống, vội vàng đổ hết quần áo ra, lục trong túi một lượt nhưng trống không, làm gì còn tiền nữa?
Tiền đâu? Bị móc túi rồi? Là Kim Dân?
Cái tên Kim Dân này khiến Vạn Nguyên nín thở, liệu có phải Kim Dân không?
Ngay khi Vạn Nguyên đang ngây người, tiếng còi hơi điếc tai vang lên, hắn vội vàng quơ đồ trên đất nhét vào túi rồi chạy như bay về phía boong tàu?
“Này! Tàu chạy rồi! Anh làm gì vậy!”
Neo đã được thu về, tàu chở khách dần dần rời xa cầu tàu, Vạn Nguyên mặc kệ sự ngăn cản của người kia, nhún người nhảy lên đầu tàu.
Sau lưng là tiếng chửi của người kia, “Anh điên à!”
Bên tai là tiếng gió gào thét, Vạn Nguyên thở hổn hển từng hơi, đầu hắn ù đi, cẩn thận nhớ lại mỗi một chi tiết nhỏ trước khi lên giường, hắn thực sự không nghĩ ra còn có ai khác, Kim Dân…
Mở cửa phòng trọ ra, bên trong không có dấu vết người quay lại, Vạn Nguyên hắng giọng hai tiếng, tiện tay ném túi da rắn xuống đất. Hắn sợ mình nhớ lầm, lại lục trong phòng một lượt, sau khi chắc chắn trong phòng không có tiền mới ngồi xuống giường.
Hình như hắn nhớ ra gì đó, lại vội vàng chạy xuống tầng, tiệm uốn tóc đã mở cửa, trong tiệm không có khách, người phụ nữ đang buồn chán ngồi trên ghế giũa móng tay.
“Kim Dân đâu? Chu Kim Dân đâu!”
Người phụ nữ bị Vạn Nguyên làm giật mình, “Sao tôi biết được… Đừng có lần này cũng đòi người với tôi, tôi với cậu ta không có quan hệ gì.”
Vạn Nguyên vuốt mặt, đi qua đi lại hai bước, “Nó chưa quay về?”
“Cậu ta có về hay không không cần báo cáo cho tôi.” Người phụ nữ thấy vẻ mặt Vạn Nguyên nhăn nhó, bĩu môi một cái, “Dù sao từ lúc tôi mở cửa đến giờ cũng không thấy cậu ta quay về.”
Vạn Nguyên như bị người ta nện một gậy, đầu đau như búa bổ, hắn giải thích với Sầm Yên Dung thế nào đây?
Báo cảnh sát! Đúng! Báo cảnh sát!
Ra khỏi đồn cảnh sát, người ta cử hai anh công an đi theo Vạn Nguyên về phòng trọ thu thập chứng cứ, đồ đạc vẫn chưa kịp dọn, vương vãi đầy đất.
Vạn Nguyên đứng bên cạnh mất hồn mất vía, không quan tâm có lấy lại được tiền hay không, cũng phải gọi một cuộc điện thoại cho Sầm Yên Dung.
“Những cái này đều là của anh?” Anh công an chỉ túi quần áo trên đất.
Vạn Nguyên cụp mắt, “Vâng, tiền vốn cũng để ở đây, sau khi tôi lên tàu thì mất.”
Đúng lúc gần đây đang điều tra thuốc lá này, hai anh công an liếc nhau, “Thuốc lá này thì sao? Cũng là của anh?”
“Hả? Tiền tôi mất rồi nhưng bên trong lại có hai gói thuốc lá.”
“Sao lúc nãy anh không nói?”
Vạn Nguyên á khẩu không trả lời được, hắn đâu chú ý nhiều như thế, hắn chỉ biết tiền hắn mất rồi, tiền mới là chuyện hàng đầu của hắn.
“Có lẽ anh phải theo chúng tôi quay về một chuyến, nói rõ ràng chuyện giữa anh và bạn anh.”
“Cậu nói xem Vạn Nguyên thật là, khó lắm mới về một chuyện, sao đi vội thế.” Thím Hồ không ngờ chỉ trong một ngày Vạn Nguyên lại quay về huyện rồi.
Liếc nhìn gương mặt bí xị của Hứa Tấn Vân, nếu đây là con gái, hơn phân nửa là ưng Vạn Nguyên rồi. Nhưng Hứa Tấn Vân là đàn ông, đàn ông như y làm gì lo lắng cho như vậy.
Trong lòng Hứa Tấn Vân khó chịu, cũng không thèm duy trì sự ôn hòa trước đó, “Không có việc gì thì thím đi đi.”
Ơ, đuổi người ta đấy à? Nếu không phải nể tình mấy đồng tiền, mình còn lâu mới chịu cơn giận của Hứa Tấn Vân, thím Hồ cũng không trở mặt với Hứa Tấn Vân, trong lòng mắng hai câu, trên mặt vẫn cười làm lành hai tiếng mới rời đi.
Trong phòng yên tĩnh, Hứa Tấn Vân bật đèn lên, ngồi trước bàn sách. Hai ngày nay, mấy lần y muốn gọi điện cho Vạn Nguyên nhưng cố gắng kiềm chế. Y biết nếu bây giờ mình ép Vạn Nguyên chặt quá sẽ chỉ khiến Vạn Nguyên ác cảm hơn thôi.
Nhưng bảo y không làm gì, bảo y ngồi chờ chết, y lại không làm được. Y không phân biệt được “Bị Vạn Nguyên ghê tởm” và “Bị Vạn Nguyên lãng quên” cái nào sẽ khiến y đau lòng hơn.
Hứa Tấn Vân sẽ không để Vạn Nguyên đi như vậy, y vốn không có gì cả, là Vạn Nguyên đã cho y những thứ cầu còn không được, y chỉ có Vạn Nguyên, sao y có thể dễ dàng từ bỏ.
Hứa Tấn Vân nhìn bầu trời dần tối lại, y lấy một tờ giấy viết thư ra, viết cho Vạn Nguyên một lá thư như thường lệ. Vạn Nguyên không phải người nhẫn tâm, chỉ cần Vạn Nguyên trả lời y, chứng tỏ Vạn Nguyên vẫn mềm lòng với y.
Nhưng thư đã gửi đi được vài ngày cũng không thấy hồi âm của Vạn Nguyên, bác bảo vệ thấy Hứa Tấn Vân, chủ động nói: “Thầy Hứa, hôm nay cũng không có thư của thầy.”
Hứa Tấn Vân mất mát gật đầu, Vạn Nguyên anh nhẫn tâm đến vậy thật sao?
Y vẫn chưa từ bỏ ý định, an ủi mình chắc chắn Vạn Nguyên vẫn ở thành phố chưa đi. Buổi tối trở về, y lại viết thư cho Vạn Nguyên, viết xong cảm thấy không ổn lại vo giấy thành một cục, viết đi viết lại nhiều lần, từ đầu đến cuối vẫn không làm y hài lòng, cục giấy trên đất đã chất thành núi nhỏ.
Y thật sự rất nhớ Vạn Nguyên, viết như thế nào cũng không diễn tả được nỗi nhớ của y với Vạn Nguyên.
Hứa Tấn Vân cất giấy bút, muốn ra sân hít thở không khí, bầu trời đen như mực hiện đầy sao, y rất muốn biết giờ này Vạn Nguyên đang làm gì?
Nếu mình có thể bước ra khỏi ngưỡng cửa này thì tốt rồi, Hứa Tấn Vân nghĩ vậy rồi bất giác đẩy xe lăn đến cửa sân, mở cửa sân ra, tham lam hít thở không khí bên ngoài.
Tiếng bước chân dồn dập và tiếng thở hổn hển truyền đến, một bóng người hớt hải. Người kia cúi đầu, ngày càng đến gần, Hứa Tấn Vân mơ hồ thấy khá quen.
Kim Dân? Sao cậu ta lại về lúc nửa đêm? Vạn Nguyên đâu?
“Một mình cậu à?” Giọng nói lạnh lùng của Hứa Tấn Vân phá vỡ bóng đêm yên tĩnh, Kim Dân sợ đến mức trợn trừng mắt, toàn thân cứng đờ tại chỗ.
Hứa Tấn Vân không ngờ cậu ta có thể sợ đến mức đó, cẩn thận quan sát một lát, “Vạn Nguyên đâu?”
Nghe thấy tên Vạn Nguyên, Kim Dân lắc đầu như trống bỏi, trước khi Hứa Tấn Vân hỏi cái khác, cậu ta đã chạy trối chết.
Hết chương 36
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT