Khi thím Hồ theo thường lệ đến đưa Hứa Tấn Vân đi dạy lại không thấy người đâu. Bà ta chống nạnh đứng trong sân, trong phòng này làm gì có ai, không cần bà ta đưa đón cũng không nói một tiếng, chơi đểu bà ta đấy à?
Hứa Tấn Vân không thấy được cơn giận của thím Hồ, y đã được Vạn Nguyên đưa đến trường, cho dù nhìn thấy cũng không có tâm trạng quan tâm thím Hồ.
Trường học không lo bữa sáng, ngày thường đều do thím Hồ chuẩn bị bữa sáng cho Hứa Tấn Vân, ăn ở nhà mới đến trường.
Mặc dù trong lòng Vạn Nguyên rối bời nhưng vẫn nhớ Hứa Tấn Vân đói, hắn do dự một lát, nhìn về phía cổng trường, “Cậu chờ một lúc.” Nói xong hắn ra ngoài mua ít màn thầu.
Những gì có thể làm đã làm xong, một khi rảnh rỗi, hai người ở riêng sẽ vô cùng xấu hổ. Lần đầu tiên Vạn Nguyên cảm thấy ở cùng Hứa Tấn Vân mất tự nhiên thế này, nếu là trước kia hắn nhất định sẽ ở cùng y đến khi chuông reo vào lớp.
Tại sao trước kia có thể thoải mái ở cạnh nhau, chỉ muốn dính lấy Hứa Tấn Vân, điều gì đã thay đổi rồi? Đáp án vô cùng sống động, Vạn Nguyên cố gắng dằn lại một vài suy nghĩ kinh thế hãi tục, ép buộc bản thân không suy nghĩ lung tung nữa.
“Vậy tôi… về trước đây…”
Hứa Tấn Vân muốn giữ Vạn Nguyên lại, y toan lên tiếng thì có học sinh đi về phía này, còn chào Hứa Tấn Vân, Hứa Tấn Vân chỉ có thể bấm bụng gật đầu.
Ra khỏi cổng trường, Vạn Nguyên không biết đi đâu, giờ chị hắn đang mang thai, mình tâm sự nặng nề tìm đến nhà sẽ làm chị lo lắng theo. Kim Dân cũng không ở cạnh mình, không có ai nói chuyện với mình, chỉ có thể cúi đầu đi về nhà.
Vạn Phúc An ngồi trên cối giã hút thuốc, thấy Vạn Nguyên về, chú vội vàng gọi hắn lại: “Vạn Nguyên, nếu hai ngày sau côn lên huyện thì hôm nay hai bố con đến thăm nhà họ Bàng đi.”
Trong lòng Vạn Nguyên rối như tơ vò, không nghe rõ bố hắn nói gì, ngoài miệng đáp qua loa rồi đi thẳng vào phòng. Hắn không nghĩ gì cả, chỉ muốn ngủ nướng.
Vạn Phúc An cũng đi theo vào phòng, Vạn Nguyên không nói hai lời đã nằm trên giường, trong nháy mắt dính vào gối, hơi thở lập tức trở nên nặng nề.
“Cái thằng này.”
Biết Vạn Nguyên ở ngoài kiếm tiền mệt mỏi, Vạn Phúc An cũng không đánh thức hắn. Hôn sự của Vạn Linh đã được giải quyết, giờ gặp được nhà chồng tốt, cũng nên tính đến vấn đề cá nhân của Vạn Nguyên rồi.
Cũng không nhất định phải kiếm tiền trước mới có thể lập gia đình. Sau khi kết hôn, nên kiếm tiền vẫn phải kiếm tiền, nhưng có người phụ nữ bên cạnh dù ở thành phố có vất vả đến mấy cũng có người của mình. Sau này có con cái, vợ lại dẫn con về núi. Bà nội Vạn Nguyên lớn tuổi nên không nhờ cậy được, mình vẫn còn đi lại được, còn có thể trông cháu giúp.
Vạn Nguyên đâu biết bố hắn đã lên kế hoạch cho hắn xa như vậy, hắn ngủ cũng không say, trong mơ toàn là Hứa Tấn Vân.
Mơ thấy dáng vẻ chật vật ban đầu của Hứa Tấn Vân, điệu bộ người sống đừng đến gần, nhưng hình ảnh chuyển hướng, Hứa Tấn Vân ngồi trong bồn tắm, hơi nước mông lung. Vạn Nguyên không thể nhìn rõ, chỉ láng máng nghe thấy tiếng rên rỉ không rõ và động tình kia.
Vạn Nguyên đột nhiên mở mắt ra, hắn nhìn chằm chằm trần nhà, thở hổn hển từng hơi, mồ hôi thấm ướt tóc hắn. Hắn dần ổn định lại hơi thở, lắng nghe tiếng ve sầu kêu ngoài cửa sổ, sau đó định thần lại, nhìn đũng quần nhô lên của mình.
Hắn phải đi, hắn không thể ở nhà nữa, hắn có có rất nhiều chuyện phải làm.
Vạn Nguyên nhảy xuống giường, định cầm lấy túi quần áo mình mang về rồi đi luôn. Vạn Phúc An nghe tiếng động đi vào.
“Con làm gì thế? Dậy rồi thì đến thăm nhà họ Bàng với bố.”
Vạn Nguyên không ngẩng đầu lên, “Con về huyện, còn có việc phải làm.”
“Vội thế?” Lần này đổi lại là Vạn Phúc An sốt ruột, chú đuổi theo Vạn Nguyên, “Bố hứa với người ta rồi, giờ con đi, bố giải thích với nhà họ Bàng thế nào.”
Nhà họ Bàng gì?
Vạn Nguyên nghe chẳng hiểu gì cả, “Sao ạ?”
“Mai mối cho con, con đồng ý rồi mà? Cũng không vội một lúc này, ngày mai đi không được hả?”
Vạn Nguyên hơi nổi giận, “Con đồng ý…” Vừa rồi ngơ ngẩn về nhà, hắn đã quên mất bố nói gì, cũng quên mất lúc thất thần đã đồng ý chuyện gì.
“Con không đi, mai với chả mối, bây giờ con làm gì có thời gian rảnh, con có thời gian không bằng kiếm thêm mấy đồng.”
Tiền kiếm khi nào mới xong? Vạn Phúc An không ngờ Vạn Nguyên kháng cự đến vậy, “Hôm qua còn nói về ở hai ngày, con bị gì vậy? Ngủ lại nhà Hứa Tấn Vân có một đêm đã lật lọng rồi?”
Không nhắc đến Hứa Tấn Vân còn đỡ, nhắc đến Hứa Tấn Vân, Vạn Nguyên cảm thấy mất tự nhiên khắp người.
“Muốn đi cũng để mai hãy đi, con không chào thằng bé Tấn Vân, người ta ngày nào cũng trông con về đấy.”
Vạn Nguyên như quả bóng bay xì hơi, hắn biết Hứa Tấn Vân ngóng trông hắn về mới không dám ở nhà lâu. Nhưng mà… cứ đi thẳng thế này, hắn gần như có thể đoán được biểu cảm mất mát của Hứa Tấn Vân.
Nhưng lần này khác với lần trước rời đi, khác như thế nào chỉ có hắn và Hứa Tấn Vân biết rõ trong lòng.
“Nếu con không muốn thì thôi, bố nói rõ với nhà họ Bàng.” Cũng là con mình, Vạn Phúc An phải xử lý giúp hắn.
Vạn Nguyên ngơ ngác ngồi lại giường, ngồi cho đến khi ánh nắng chiếu xiên vào cửa sổ của hắn, tia nắng chói mắt xuyên qua cửa sổ kính làm mặt đất toàn là màu vàng sáng chói.
Hắn đột nhiên định thần lại, chạy như điên lên phố, chạy đến trước cổng trường, đã quá giờ tan học từ lâu, đâu còn học sinh nữa.
Vạn Nguyên chạy đến mức tức ngực, ho khan một tiếng, hít sâu một hơi rồi chậm rãi đi vào cổng trường, chạm mặt với thím Hồ và Hứa Tấn Vân.
Đồng tử Hứa Tấn Vân giật một cái, y chờ hơn nửa ngày cũng không thấy Vạn Nguyên, y còn tưởng Vạn Nguyên sẽ không đến nữa.
Vì Vạn Nguyên mà thím Hồ chạy công cốc mấy chuyến, vô hình trung đấu với Vạn Nguyên, lần này cuối cùng cũng thắng, nhưng bà ta không để miệng yên.
“Vạn Nguyên, hai đứa thật là, không cần thím đón cũng không nói trước một tiếng, thím lớn tuổi thế này chạy tới chạy lui cũng không hay.” Không ai tiếp lời thím Hồ, bà ta vẫn có thể nói tiếp, “Thím thấy bố cháu đến nhà họ Bàng làm mai cho cháu, thím còn tưởng cháu sẽ đi cùng, hôm nay không đến chứ.”
Vạn Nguyên giật thót, chợt nhìn về phía Hứa Tấn Vân. Hắn không hề, lời phản bác đã đến bên miệng, hắn… Không cần phải giải thích nhiều với Hứa Tấn Vân, cho dù là hiểu lầm cũng đúng lúc.
Làm mai.
Hứa Tấn Vân thản nhiên chớp mắt, y che giấu sự sục sôi trong lòng rất tốt, đây là chuyện sớm hay muộn, nhưng y không ngờ sẽ đến sớm như vậy.
Để giành đến trước Vạn Nguyên, thím Hồ thậm chí chưa kịp ăn cơm, cuối cùng đã trút được cục tức cho mình. Nếu Vạn Nguyên đến rồi, bà ta giao luôn cục nợ Hứa Tấn Vân này cho Vạn Nguyên.
“Cháu đưa cậu ấy về đi, nhà thím còn đống việc chờ tím đây.”
Vạn Nguyên luôn nói nhiều, nhưng suốt dọc đường đều không nói chuyện. Sau khi đẩy Hứa Tấn Vân vào sân, hắn đứng ngồi không yên, hắn muốn đi, hắn vẫn muốn đi.
“Hôm nay… tôi sẽ đi…”
Hứa Tấn Vân sững sờ một lát, rõ ràng Vạn Nguyên đã nói sẽ ở nhà thêm mấy ngày.
Thấy Hứa Tấn Vân không nói lời nào, Vạn Nguyên lại giải thích thừa thãi: “Cửa hàng… đột nhiên có chút việc, phải về sớm…”
Hắn rất mâu thuẫn, hắn sợ Hứa Tấn Vân nghĩ nhiều, nhưng một khi giải thích quá nhiều bản thân hắn lại lưỡng lự không dứt khoát.
Hứa Tấn Vân cầm tay vịn, có một số việc đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của mình, chuyện y không muốn xảy ra đã xảy ra rồi, “Vạn Nguyên, là vì chuyện tối qua đúng không?”
Sự thẳng thắn của Hứa Tấn Vân khiến Vạn Nguyên trở tay không kịp, hắn lắp bắp không biết nên trả lời thế nào. Cho dù nói phải hay không phải thì lớp giấy cửa sổ mỏng như cánh ve giữa hai người đều sẽ bị chọc thủng.
Vạn Nguyên không dám trả lời, không dám đối mặt với Hứa Tấn Vân, hắn hoảng hốt chạy bừa, lựa chọn chạy trốn, “Cậu… dạy học cả ngày rồi, nghỉ ngơi đi…”
Nói xong, Vạn Nguyên xoay người rời đi, nhưng hắn nghe thấy tiếng xe lăn, hắn đi rất nhanh, chỉ cần hắn đi nhanh hơn chút nữa, Hứa Tấn Vân sẽ không đuổi kịp hắn. Bước ra khỏi ngưỡng cửa kia, Hứa Tấn Vân muốn đuổi theo cũng không được.
“Vạn Nguyên!”
“Vạn Nguyên, anh đừng đi!”
“Vạn Nguyên…”
Tiếng gọi của Hứa Tấn Vân đã ngăn bước chân Vạn Nguyên, Vạn Nguyên quay đầu nhìn, Hứa Tấn Vân đã theo ra sân, người cũng ngã xuống xe lăn, ngã ngồi trên đất có phần thảm hại.
Vạn Nguyên ép bản thân quay đầu đi, không nhìn Hứa Tấn Vân nữa. Trong lòng hắn có một giọng nói đang giục hắn, đi ra ngoài, đi một bước nữa thôi, vượt qua ngưỡng cửa kia, đừng quan tâm Hứa Tấn Vân nói gì, cũng làm như không nghe thấy. Bây giờ Hứa Tấn Vân đã không cần mình nữa, y có thể tự lực cánh sinh, y có công việc ở trường, tương lai y còn muốn thi đại học, mình không phải quay đầu lại.
Nhưng vẻ mặt tổn thương của Hứa Tấn Vân không thể gạt ra khỏi đầu Vạn Nguyên. Vạn Nguyên cắn răng một cái, quay đầu đi đến bên cạnh Hứa Tấn Vân, bế người lên đặt xuống xe lăn, ngồi xổm trước mặt Hứa Tấn Vân nói chuyện với y như trước kia.
“Tấn Vân, cậu cứ yên tâm chuẩn bị thi đại học, thi đậu đại học, rời khỏi nơi này, gặp được nhiều người hơn, trong đại học đều là những người có học vấn như cậu, các cậu có chủ đề chung, có thể nói chuyện được. Cậu càng gặp nhiều người càng cảm thấy mọi thứ bây giờ không đáng nhắc đến. Con đường sau này của cậu còn dài, cậu đừng sợ, tôi có thể giúp cậu trả tiền học đại học, xem như cảm ơn cậu cho tôi mượn tiền trước đây.”
Hứa Tấn Vân cắn răng, nhưng không kìm nén được hốc mắt nóng lên. Vạn Nguyên vẫn muốn đi, y hối hận rồi, có thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, y sẽ không làm bất cứ chuyện gì, y chỉ cần Vạn Nguyên đối xử với y như trước là đủ rồi.
Hơi nước trong hốc mắt Hứa Tấn Vân khiến trái tim Vạn Nguyên run lên, hắn quay mặt đi, vỗ vỗ bả vai Hứa Tấn Vân, “Tôi về trước đây, sáng mai bảo thím Hồ đưa cậu đi, tôi còn phải về huyện.”
Sáng sớm hôm sau lúc rời đi, Vạn Nguyên nhìn thấy Hứa Tấn Vân chờ trước cửa sân, hắn muốn tránh Hứa Tấn Vân mới cố ý bắt chuyến xe tuyến sớm nhất, không ngờ Hứa Tấn Vân có thể chờ hắn sớm như vậy.
Có lẽ đêm qua Hứa Tấn Vân thức suốt đêm, quầng mắt thâm đen, ánh mắt cũng không sáng như trước.
Đi ngang qua trước cửa nhà Hứa Tấn Vân, Vạn Nguyên không đi vào, thậm chí không dừng lại thêm, chỉ khẽ nói câu “Về đi” rồi đi tiếp mà không quay đầu lại.
Xe tuyến chạy đi ầm ầm như trước, nhưng lần này đã mang đi tất cả nhớ nhung của Hứa Tấn Vân.
Hết chương 34
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT