Một lời giải thích nói hai lần sẽ không có ai tin nữa, vả lại hôm qua ở nhà còn ầm ĩ, lúc nhìn thấy em trai, Vạn Linh hoảng loạn.

Trương Tuần cũng không ngờ Vạn Nguyên quay lại, còn bị hắn bắt gặp, “Sao… Sao cậu lại quay lại?”

Đầu óc Vạn Nguyên đứng máy trong chớp mắt, hắn chưa hoàn toàn nghĩ rõ ràng, vô thức lên tiếng: “Muốn tìm anh mượn từ điển.”

Trương Tuần quên luôn quyển tiểu thuyết chưa nhận, giả vờ hiểu ra, “À! Vậy… Vậy tôi đi lấy cho cậu.” nói đoạn, anh vội vàng đi vào trường, để lại Vạn Nguyên và chị gái ngay tại chỗ.

Đáp án của một vài câu hỏi hình như sắp hiện ra, Vạn Nguyên không hỏi tại sao chị hắn xuất hiện ở đây như lần trước, hắn do dự nên mở lời như thế nào, lại đợi được Trương Tuần quay lại trước.

“Đây.” Trương Tuần đẩy chân kính, đưa từ điển trong tay đến trước mặt Vạn Nguyên.

Thoáng cái, ba người đều im lặng, may mà tiếng chuông trường vang lên, Trương Tuần như thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện với Vạn Nguyên nhưng ánh mắt lại cẩn thận liếc Vạn Linh một cái, “Hết giờ nghỉ trưa rồi, tôi đi làm việc đây.”

Đi chợ buổi sáng vẫn đông vui hơn, vừa đến giữa trưa, những người bán hàng bán hết hàng đã dọn sạp, ăn đại chút gì đó ở ven đường rồi chạy về nhà.

Vạn Nguyên đi trước, Vạn Linh đi sau hắn, đi ra đường cái, đầu óc Vạn Nguyên như đột nhiên lóe sáng, hắn xoay người tại chỗ nhìn chị gái muốn nói lại thôi.

Vạn Linh suýt nữa húc đầu vào người Vạn Nguyên, cô biết chắc chắn Vạn Nguyên đã phát hiện ra gì đó. Cô sợ Vạn Nguyên hỏi bèn vòng qua Vạn Nguyên định đi về phía trước.

“Chị ơi, người chị nói là thầy Trương đúng không?” Vạn Nguyên là người thẳng tính, bên cạnh không có người khác, hắn trực tiếp mở miệng.

Vạn Linh dừng bước, bả vai cũng buông thõng xuống, chị không nói gì, im lặng đã là câu trả lời tốt nhất.

“Vậy thầy Trương nói sao? Thái độ anh ta như nào?” Vạn Nguyên vội vàng chạy lên trước, lại nhìn thấy biểu cảm khó xử của chị hắn.

Anh tình tôi nguyện, nhưng Trương Tuần là giáo viên, còn đến từ thành phố, biết đâu ngày nào đó sẽ quay về thành phố. Bất kể là điều kiện gia đình hay trình độ học vấn, hai người đều không xứng đôi, chỉ có một câu thích, Vạn Linh chưa bao giờ muốn Trương Tuần đưa ra thái độ gì.

“Em đừng quan tâm chuyện của chị.” Vạn Linh có phần cam chịu, vẫn do tự ti, do xuất thân và trình độ học vấn.

Vạn Nguyên sốt ruột, sao hắn mặc kệ được? Hắn có thể mặc kệ chuyện của chị mình được không?

“Giờ đã là thời đại nào rồi, tự do yêu đương, chị có gì phải ngại nói, chẳng lẽ anh ta cũng thấy chị không xứng với anh ta?” Vạn Nguyên nghĩ Trương Tuần không phải người như vậy.

Bản thân Vạn Linh cũng không biết, nhất là còn mang tiếng tái hôn, cô càng không có mặt mũi đưa ra bất cứ yêu cầu gì với Trương Tuần.

Sao em trai hiểu được những đạo lý này, Vạn Linh khẽ nói câu “Thôi”, rồi bước nhanh rời đi.

Thôi là thôi thế nào? Không nói chuyện được với chị gái, Vạn Nguyên lập tức nghĩ đến Trương Tuần, hắn lại quay về trường một lần nữa.

Giờ này trường đã bắt đầu vào học, Vạn Nguyên sợ chậm trễ học sinh lên lớp nên chỉ chờ ngoài trường, vẫn là bảo vệ trong trường giúp gọi Trương Tuần đến.

“Vạn Nguyên?”

Trường học không phải nơi nói chuyện, đang lúc tan học, học sinh lại rất đông, Vạn Nguyên kéo Trương Tuần đi ra ngoài. Trương Tuần không phòng bị chút nào, lảo đảo một cái suýt ngã sấp mặt, vừa bối rối hỏi có chuyện gì vừa đi theo bước chân Vạn Nguyên.

Ra khỏi ngõ, đi thêm một lúc nữa là có thể đến gò núi phía tây thị trấn, bốn bề vắng lặng, Vạn Nguyên lên tiếng đi thẳng vào vấn đề.

“Chuyện của anh với chị tôi là sao?”

Trương Tuần vẫn đang sửa sang quần áo, nghe thấy lời nói của Vạn Nguyên đầu tiên là sững sờ.

Vạn Nguyên thấy anh cũng ấp a ấp úng thì giận có không chỗ trút, mình kính trọng anh ta mới gọi anh ta một tiếng thầy, “Chị tôi không chịu nói, anh là đàn ông mà da mặt cũng mỏng thế à? Hay là giống như chị tôi nói, anh thấy chị ấy không xứng với anh?”

Trương Tuần kinh ngạc ngẩng đầu, vội vàng phủ nhận, “Tôi không nghĩ Vạn Linh không xứng với tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy.”

Anh và Vạn Linh biết nhau từ lâu, tiếc là lúc trước không ai nói ra, bố Vạn Linh đã tìm một mối cho chị. Sau đó con cả nhà họ Đoàn lại bất ngờ qua đời, Vạn Linh lại không lấy chồng được, hai người mới ngày càng thân hơn.

Tuy rằng tự do yêu đương, nhưng lại sợ lời gièm pha trên trấn. Nơi này không thể so với trong thành phố, nước bọt có thể làm người ta chết đuối. Cho dù hai người họ không làm hại thuần phong mỹ tục cũng ngại để cho bất kỳ ai biết.

“Vậy hai người cứ lén lút như thế, thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, nếu bị người ta biết được, chị tôi sẽ khó sống hơn. Anh biết rõ nhà họ Đoàn không chịu tha cho chị ấy, anh cũng không đứng ra, anh có phải đàn ông không?”

Trương Tuần hơi muốn độn thổ cho xong, “Không phải tôi chưa từng nhắc đến chuyện kết hôn với chị cậu, nhưng hình như chị cậu không muốn lấy thôi thì phải.”

Từng đề cập một lần, phản ứng của Vạn Linh có vẻ không đồng ý, Trương Tuần là người có ăn học chứ không phải loại lưu manh côn đồ, cũng sẽ không dùng trò ép buộc. Con gái người ta không đồng ý, anh cũng không dám hỏi nguyên do, chỉ có thể thôi.

Vạn Nguyên biết trong lòng chị hắn nghĩ gì, vẫn câu nói không xứng kia, nhưng chuyện này đằng trai vẫn phải cứng rắn, anh không nói em không nói sẽ chỉ suy nghĩ nhiều, càng nghĩ nhiều sẽ càng có hiểu lầm.

“Nếu chị tôi không đồng ý, liệu có qua lại với anh không?” Vạn Nguyên suy nghĩ, bỏ lại một câu, “Nếu anh thật lòng thích chị tôi thì tìm ngày đến nhà xin cưới đi.”

Chuyện này Trương Tuần làm khá nhanh nhẹn, chưa đến hai ngày, bố mẹ anh đã vội vã từ thành phố đến, đích thân đến nhà xin cưới với Vạn Phúc An.

Cha mẹ Trương Tuần cũng là người được giáo dục, trước khi đến cũng nghe Trương Tuần giải thích về tình huống của Vạn Linh. Người làm cha mẹ cũng không muốn can thiệp nhiều, chỉ cần Trương Tuần và Vạn Linh cảm thấy đối phương phù hợp là được.

Cha mẹ của Trương Tuần cố ý ở lại trên núi vì đám cưới của con trai. Dù sao Trương Tuần cũng là thầy giáo duy nhất ở trường, trường học rất xem trọng anh, còn cố ý duyệt một phòng cưới cho anh. Sau khi cưới sẽ không tiện ở trong trường nữa. Nếu nói là dèm pha cũng không tính là dèm pha, sẽ có người lúc rảnh rỗi nói chuyện hai người cưới sớm, phần lớn chỉ là xúc động thôi. Về phần nhà họ Đoàn, quả nhiên vẫn lấn yếu sợ mạnh, thầy Trương dù gì cũng có chút danh tiếng ở đây, được học sinh tôn kính, họ không thể quấy rầy tiếp nữa.

Việc vui như vậy, người đầu tiên Vạn Nguyên nghĩ đến là Hứa Tấn Vân, mấy hôm nay Vạn Nguyên bận chào hỏi cha mẹ Trương Tuần, khó lắm mới rảnh rỗi được một lúc, hắn phải đi nói cho Hứa Tấn Vân. Đến ngày tổ chức đám cưới, Hứa Tấn Vân cũng phải đến uống rượu mừng của chị hắn.

“Hứa Tấn Vân ơi!”

Vạn Nguyên hùng hùng hổ hổ đi vào sân, mấy ngày trước hắn đến đổ nước, bổ củi từ sáng sớm, cũng không chờ Hứa Tấn Vân thức dậy đã rời đi. Hai hôm nay không có thời gian gánh nước, chẻ củi buổi sáng, hắn liếc nhìn góc tường, củi đã ít đi một nửa, nước trong chum vẫn chưa cạn đáy.

Nghe thấy giọng Vạn Nguyên, Hứa Tấn Vân vội vàng ra xem. Mấy hôm nay không gặp Vạn Nguyên, y cũng thấp thỏm mấy hôm nay.

Vạn Nguyên đẩy người vào phòng, lại quen thuộc nằm lên giường, “Ôi dào” một tiếng như thở phào, “Chuyện của chị tôi cuối cùng xem như ổn rồi.”

Hứa Tấn Vân cũng nghe một chút về chuyện Vạn Linh sẽ cưới thầy Trương từ thím Hồ, Vạn Nguyên lo cho chị hắn, Vạn Linh có thể có chốn về, chắc chắn Vạn Nguyên rất vui. Vạn Nguyên vui, mình cũng vui theo, nhưng… Sau khi xử lý xong chuyện trong nhà, Vạn Nguyên sẽ đi ra ngoài mà không còn vướng bận gì nữa đúng không?

“Hôm đám cưới cậu cũng phải đến nhé.” Vạn Nguyên nằm nghiêng trên giường, dùng tay chống đầu, nhìn Hứa Tấn Vân bên giường, “Mấy hôm nay tôi không đến, tôi vốn còn hơi lo lắng cho cậu, nước và củi là thím Hồ thêm cho cậu đúng không.”

Hứa Tấn Vân bốc đồng, cố tình nói mơ hồ ý mình, “Dùng tiết kiệm.”

Những gì Vạn Nguyên nghe được là không có ai giúp đỡ, nếu lại không có mình, cuộc sống của Hứa Tấn Vân sẽ rối tung lên.

Vạn Nguyên nghe xong vội vàng ngồi dậy, kéo ống tay áo Hứa Tấn Vân lên, bóp thịt trên cánh tay, “Thím Hồ vẫn đưa cơm đúng giờ cho cậu chứ?”

“Vẫn như cũ.”

Như cũ là sao, nói không rõ ràng, cố ý khiến Vạn Nguyên suy nghĩ, lại tưởng thím Hồ tiếp tục ngược đãi Hứa Tấn Vân. Hắn đâu biết nước và củi đều do thím Hồ thêm, một ngày ba bữa cũng mang đến đúng giờ, ngay cả giường chiếu cũng thay một lớp ga giường mỏng, ga giường trước đó Vạn Linh cho mượn đã được giặt sạch phơi trong sân nhà thím Hồ.

Vạn Nguyên đặt chân Hứa Tấn Vân lên chân mình, bắt đầu xoa bóp vừa phải, “Gần đây thế nào? Chờ tôi rảnh rỗi sẽ luyện thêm với cậu.”

Lúc bóp đến đùi, Hứa Tấn Vân có thể cảm nhận được lực ngón tay của Vạn Nguyên, cũng không biết những gì Vạn Nguyên hứa với y, sau này có thể thực hiện không.

Hứa Tấn Vân vô thức cầm tay Vạn Nguyên, Vạn Nguyên hỏi: “Sao vậy?”

Hứa Tấn Vân không trả lời được, thuận miệng nói: “Sao anh lại mang sách đi?”

Shh, mình đã quên chuyện này rồi, Hứa Tấn Vân còn dám nhắc, Vạn Nguyên tỉnh bơ, “Tôi nói với cậu rồi mà? Cho thầy Trương mượn.”

Hứa Tấn Vân suýt cắn phải đầu lưỡi của mình, y vốn tự an ủi, cho dù Vạn Nguyên lấy đi cũng không hiểu, y không ngờ Vạn Nguyên cho người khác mượn, còn là chồng tương lai của chị gái Vạn Nguyên. Nhiều sách thế kia, Vạn Nguyên lại chọn đúng quyển đó.

“Làm sao? Cậu muốn đọc à?” Vạn Nguyên biết rõ còn cố hỏi.

Hứa Tấn Vân vội vàng lắc đầu, “Không… Tôi chỉ hỏi thế thôi…”

Nhìn Hứa Tấn Vân cố giả vờ bình tĩnh, Vạn Nguyên cũng không vạch trần y, còn giả vờ với mình cơ đấy? Chờ mình nghiên cứu kỹ lưỡng rồi mới đến trêu Hứa Tấn Vân, nếu không thì không biết chữ sẽ bị Hứa Tấn Vân lừa gạt cho qua.

Hết chương 16

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play