Dịch: Kình Lạc

Beta: Chị Gái 7 Nickname Giấu Tên

Bạc Quan Sơ vẫn chạy đến tiệm nhà Chu Hằng ăn cơm như cũ, trên đường tới, cô còn thuận tiện mua thêm một hộp cơm nữa cho cậu ta.

“Này.”

Chu Hằng: “Gì?”

“Cho anh đấy.”

Chu Hằng nghĩ hôm nay chắc chắn mặt trời mọc đằng tây, vì cô nàng này đến đây “ngồi nhờ” lâu như thế mà cũng có thấy cho cậu ta thứ gì bao giờ đâu.

“Sao lại cho tôi.”

Bạc Quan Sơ dựng bàn gấp lên, kéo ghế ngồi xuống, sau đó mở hộp cơm ra, vừa mở ra mùi đồ ăn đã tỏa ra khắp xung quanh: “Hôm nay có khuyến mãi, mua một tặng một.”

“Đừng vứt đi nhá, phí lắm.”

“…”

Bạc Quan Sơ ăn ngon lành, loáng một cái hộp cơm đã chẳng còn gì, suýt chút nữa đến cả đáy hộp cô cũng ăn luôn. Tiệm này nấu ăn rất có tâm, hương vị khá được, đánh giá năm sao.

Chu Hằng mới ăn được hai miếng, thấy cô đứng dậy, cậu ta liền đặt đũa xuống: “Bạc Quan Sơ.”

Bạc Quan Sơ để bàn vào trong góc tường: “Gì thế?”

“Người đàn ông lần trước còn tìm em nữa không?”

Hôm đó sau khi Bạc Quan Sơ rời đi, ba người Chu Hằng ngồi trong phòng cậu ta. Phó Khâm hỏi Chu Hằng: “Cậu rất thân với cô gái kia à?”

Chu Hằng chống hai tay lên đầu giường, lắc đầu: “Không thân lắm, nhưng quen lâu rồi. Trưa hôm nào em ấy cũng đến đây ăn cơm.”

Phó Khâm không tin: “Ăn cơm cùng cậu?”

Chu Hằng: “Không, tự em ấy mua cơm, sau đó ngồi trong tiệm ăn. Em ấy nói rất nhiều, mình không biết nên trả lời sao, nên đơn giản không nói chuyện với em ấy, mình không nói, em ấy cũng không để ý.”

“Trời mưa em ấy cũng đến.”

Phó Khâm đụng vào bả vai Lương Viễn Triêu: “Trường các cậu không có căn-tin à?”

“Có.”

“Chắc không phải em ấy… vừa ý A Hằng đâu nhỉ!”

Chu Hằng: “Cút!”

“Em ấy đang trốn ai à?” Lương Viễn Triêu hỏi, Phó Khâm mới chợt nhớ ra: “Chắc là một người đàn ông trung niên? Cảm giác người đó giống như giáo viên trường các cậu, khoảng hơn 50 tuổi, râu ria xồm xoàm, đầu tóc bù xù, không cao, tầm 1m7.”

“Giáo viên lớp em ấy không cho phép ra ngoài lúc trưa à?”

“Chắc thế.” Lương Viễn Triêu trả lời qua loa.

*

Căn tiệm nhỏ đột nhiên yên tĩnh không tiếng động, quạt trần trên đỉnh đầu phát ra tiếng rè rè.

Là Vương Nhân Thành? Bạc Quan Sơ không ngờ rằng Chu Hằng lại trực tiếp hỏi mình.

“Không biết.”

Năm lớp 10, Vương Nhân Thành luôn chú ý tới Cố Miên. Kết thúc năm lớp 10, Cố Miên chuyển trường, Vương Nhân Thành lại chuyển sự chú ý sang cô.

Bạc Quan Sơ biết bản thân đã biến thành con mồi, cô cũng biết trong khoảng thời gian ngắn này Vương Nhân Thành không dám động tới mình, nhưng cô lại không dám bảo đảm rằng ông ta sẽ không làm gì.

Khi Cố Miên còn ở đây, ông ta thường đi tới chỗ cậu ấy rồi nở nụ cười tục tĩu, ông ta sẽ nhân lúc không có ai mà nói mấy lời thô tục không đứng đắn. Khi đó cô bảo Cố Miên làm lớp trưởng, Vương Nhân Thành lợi dụng chức vụ, động chút lại gọi cậu ấy tới phòng làm việc.

Sau đó cảm xúc của Cố Miên dần không ổn định, thường xuyên bị bệnh, cuối cùng ba mẹ Cố Miên quyết định chuyển trường cho con gái mình.

“Oẹ…”

Thấy thế, Chu Hằng lập tức cầm ly nước đưa cho cô: “Em sao đấy?”

“Không có gì, ăn nhiều quá thôi.”

Thật ra cô vừa nhớ đến bàn tay chạm vào mình của Vương Nhân Thành.

Bạc Quan Sơ súc miệng, sau đó hỏi Chu Hằng: “Tốt nghiệp xong anh có dự định gì không?”

Chu Hằng hơn cô một lớp, hiện tại đang lớp 12.

“Vẫn đang nghĩ.”

“Không phải lớp 11 ở trường nghề là phải đi thực tập à? Sao anh không đi?”

“Tôi ‘bí mật chuyển trường*’.” Giả một bằng tốt nghiệp mà thôi, những sắp xếp khác của trường, cậu ta không quan tâm.

*挂读: Theo quy định, chỉ có thể chuyển từ trường A sang trường B nếu hai trường cùng loại. Nhưng đây là hiện tượng chỉ học sinh ở trường nghề hoặc trường tư cóđiểm thấp thông qua việc chạy tiền để chuyển sang trường công.

“A Hằng.”

Bạc Quan Sơ quay đầu, người tới là Phó Khâm và Lương Viễn Triêu.

Chu Hằng hỏi hai người họ: “Hai cậu ăn cơm chưa?”

Phó Khâm: “Ăn rồi.”

Phó Khâm đánh giá Bạc Quan Sơ, nhưng Lương Viễn Triêu lại ngược lại, ngay cả một cái liếc mắt cậu cũng không cho.

“Đây không phải là hôm đó…”

“Bạc Quan Sơ, cút ra đây.” Lương Viễn Triêu lên tiếng, lời vừa nói ra đã như đông cứng cả mười dặm.

Phó Khâm không hiểu, cậu ta hết nhìn cô gái rồi lại nhìn Chu Hằng, đây là tình huống gì thế?

Chu Hằng cũng khó hiểu y hệt.

Bạc Quan Sơ đi ra ngoài cùng Lương Viễn Triêu, hai người đi hơn mười phút cũng chưa tới nơi cần đến. Bạc Quan Sơ cảm thấy mình đang cách trường càng ngày càng xa.

“Đi đâu thế?”

“Câm miệng.”

Trường THPT số 13 nằm ở ngoại ô phía bắc Nam Thành, Bạc Quan Sơ đạp xe đến trường mất khoảng nửa tiếng, nên cô chỉ quen thuộc với những nơi ở gần trường, những chỗ khác thì không. Đi một lúc lâu, cuối cùng người phía trước mới dừng bước chân.

Trước mặt là một căn nhà gỗ, chắc cũng khá lâu đời, khoảng sân trước nhà rất lớn. Bạc Quan Sơ đứng cách tường mà vẫn có thể thấy cây long não trong sân.

Nam Thành đang trong thời kỳ kinh tế phát triển, Bạc Quan Sơ thường xuyên nghe ba mẹ oán giận trên bàn cơm rằng người phía bắc là nhà giàu mới nổi rồi, mấy mảnh đất cũ đang được phá bỏ hết để bán, may kinh khủng khiếp.

Không biết khoảng sân này có thể tồn tại bao lâu.

Trong sân có hai chòi nghỉ mát, dưới chòi có một chiếc bàn tròn được làm từ đá cẩm thạch, trên bàn bày bình trà và chén trà bằng gốm sứ. Chiếc bàn đá cẩm thạch sáng bóng, chắc là thường xuyên có người lau dọn.

Lương Viễn Triêu ngồi xuống gần đó, vừa ngồi được chút xíu cậu liền lên tiếng: “Vào trong nhà lấy trà đi.”

Bạc Quan Sơ không nhìn khắp xung quanh nữa: “Ở đâu?”

Thiếu niên chỉ vào cửa: “Đi vào bên phải có phòng để đồ, bước vào là thấy cái giá đựng trà ngay, mặt trên cùng của cái giá có chiếc hộp màu đen, không với tới thì bên cạnh chắc là có cái ghế màu đen đấy.”

Cuối cùng, cậu còn bổ sung thêm: “Trà này rất quý.”

“…” Cô có thể ăn trà hay đại loại gì đó à.

“Ừm.” Bạc Quan Sơ lườm Lương Viễn Triêu, sau đó vô tư đi theo hướng ngón tay cậu chỉ.

Lương Viễn Triêu vuốt ve miệng chén, nhìn Bạc Quan Sơ đẩy cánh cửa khép hờ rồi bước vào.

Căn phòng mờ tối, gần như không có ánh nắng chiếu tới, bóng râm che kín quanh năm. Bạc Quan Sơ vừa bước vào, luồng khí lạnh chợt xông đến khiến cô rùng mình. Bạc Quan Sơ nhìn khắp một vòng, kiến trúc ngôi nhà có cảm giác giống với phim võ hiệp, rừng trúc rậm rạp, một căn nhà nhỏ, hoàn toàn không phải là căn nhà bê tông cốt thép hiện đại.

Bên tay phải quả thật là phòng để đồ, cửa không đóng, Bạc Quan Sơ đi vào. Căn phòng này gần đúng với miêu tả của Lương Viễn Triêu. Trên chiếc giá đựng trà bằng gỗ bày đủ loại lọ hộp khác nhau, đa số trên thân hộp trà đều được viết tên các loại trà đựng trong đó bằng bút lông, ví dụ trà Long Tĩnh, trà Bích Loa Xuân,…

Đưa mắt nhìn lên trên, Bạc Quan Sơ thấy hai hộp trà màu đen, hơn nữa còn không ghi tên.

Cô kiễng chân, một tay vịn vào giá đựng trà, một tay cố gắng với lên trên. Kém vài centimet nhưng với mãi vẫn không tới, nên Bạc Quan Sơ đành di chuyển chiếc ghế phía sau để đứng lên, khi xác định bản thân đã đứng vững, cô mới vươn tay lấy chiếc hộp.

Tầm nhìn đột nhiên rộng hơn, không còn chật hẹp khó chịu như trước, mọi thứ trong phòng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Bạc Quan Sơ lấy được chiếc hộp, khi ngước mắt lên, tầm mắt cô lập tức đối diện với một đôi mắt đen hẹp dài ở giá trà trên đỉnh. Thân mình con rắn xanh biếc nhỏ dài cuộn thành vòng, đầu hơi cử động.

Hai chân Bạc Quan Sơ mềm nhũn, cô nhảy xuống ghế, cố gắng yên lặng không phát ra tiếng, cô sợ mình “quấy rầy” đến con rắn vẫn đang ngủ trưa kia. Sợ hãi, đau đớn đều hoá thành tiếng nức nở nghẹn ngào đè ép trong cổ họng. Trong căn phòng chứa đồ yên tĩnh, cô gái ôm chiếc hộp rồi nhanh chóng trốn vào góc tường cách xa con rắn nhất.

Tấm vải trắng thô sơ được treo trên cửa sổ bị gió thổi rơi xuống, Bạc Quan Sơ lấy nó rồi kê xuống dưới mông.

Bụng đột nhiên giống như bị người ta đấm mạnh một cái, cơn đau nổi lên, Bạc Quan Sơ nhìn xuống thì thấy thân dưới dính máu, vậy mà cô lại quên mất kỳ kinh nguyệt hàng tháng của mình.

Lúc này Bạc Quan Sơ không có tâm trí đâu để nghĩ đến việc tới tháng, suy nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu cô là làm thế nào thoát khỏi miệng rắn. Đau đớn lẫn sợ hãi dồn lên trong người, trán cô bắt đầu đổ mồ hôi nhễ nhại.

Nhìn con rắn màu xanh lục mà Bạc Quan Sơ đổ mồ hôi lạnh, cô nhớ mang máng lúc học tiểu học giáo viên đã từng nói: Bình thường động vật có màu sắc đẹp, vẻ ngoài bắt mắt là để nó tự bảo vệ bản thân, nó đang cảnh cáo mọi người phải cách xa nói.

Cô cách con rắn khoảng 7 mét, nếu chọc giận nó, cô không dám chắc bản thân có thể hoàn hảo không sứt mẻ đi ra khỏi căn phòng này.

Con rắn vẫn giữ nguyên tư thế như chủ nhân, trong đầu Bạc Quan Sơ chợt loé lên hồi ức, cô mỉa mai, hoá ra Lương Viễn Triêu đang trả thù mình.

Tiếng kêu cứu bị kìm nén lại.

May mà con rắn thay đổi hướng, nó quấn chặt thân mình về phía bức tường.

Bạc Quan Sơ hít sâu một hơi, run rẩy chống tường đứng dậy, sau đó cẩn thận dựa sát vào bên đường đi ra ngoài.

Khoảnh khắc chạm vào khung cửa, cô giống như người điên hoảng loạn chạy ra ngoài. Cô dựa vào sau cánh cửa, thở dốc dữ dội, hô hấp bị nén lại khi nãy liên tục dâng lên. Bạc Quan Sơ miễn cưỡng lấy bàn tay dính đầy mồ hôi lạnh của mình lau sạch mồ hôi trên trán.

Lương Viễn Triêu ở ngoài xoay lưng về phía cô, cậu khom lưng nghịch bếp than ở trong chòi, nước trong ấm bắt đầu lăn tăn, Lương Viễn Triêu rụt củi to, lấy củi nhỏ cho vào bếp.

Ngọn lửa trong bếp càng lúc càng cháy mạnh, hoàn toàn khác với cái lạnh lẽo trong phòng để đồ.

Bạc Quan Sơ đưa hộp trà tới chỗ Lương Viễn Triêu: “Cái này đúng không?”, lời vừa nói ra, cô mới phát hiện giọng mình hơi khàn.

Cô ho vài tiếng, sau đó nói tiếp: “Tầng trên cùng đấy, có hai hộp màu đen, tôi lấy bừa một hộp.”

Lương Viễn Triều xoay người nhìn Bạc Quan Sơ, sắc mặt cô tái nhợt, ngay cả đôi môi cũng trắng bệch, hai mắt vô hồn cụp xuống, trông giống hệt một con ma ốm.

“Để trên bàn đi.”

Lương Viễn Triêu tiếp tục đun nước, chốc lát sau nước đã sôi, cậu vừa rót nước, vừa thờ ơ hỏi: “Sao lâu như thế mới ra.”

“Không động linh tinh gì bên trong đấy chứ.”

Không ai trả lời.

Lương Viễn Triêu rót nước được một nửa, thì nghe thấy tiếng “ừm” mệt mỏi.

Chàng trai để siêu nước xuống, quay đầu nhìn cô gái đang yếu đuối dựa vào cây cột.

Cậu lấy bình trà nhỏ, sau đó cầm chiếc muôi gỗ múc vài thìa trà từ trong chiếc hộp đen rồi pha vào nước.

“Lương Viễn Triêu, anh còn nhớ ngày tôi trèo tường kia không?”

Giọng của cô nhẹ tới mức bất kể cơn gió nào cũng có thể át đi.

“Lương Viễn Triêu, anh giỏi như thế vậy chắc chắn biết đó là rắn gì, đúng không?”

Động tác trên tay Lương Viễn Triêu vẫn không dừng lại: “Rắn đai lớn.”

Rắn sao tên vậy, ghê tởm hệt như nhau.

Bạc Quan Sơ vừa giống như đang đứng ngủ, lại vừa không giống như đang đứng ngủ, cô có thể cảm giác được động tác của Lương Viễn Triêu.

“Trà pha xong rồi, muốn uống một chén không?” Lương Viễn Triêu rót một chén rồi đẩy qua.

Bạc Quan Sơ nhận, đợi khi nước trà nguội một nửa, cô mới chậm rãi nâng tay nhấp một ngụm, trà không có hương vị gì. Bản thân Bạc Quan Sơ cũng không thích uống trà, sau khi đặt chén xuống chuẩn bị rời đi, cô nói: “Nóng quá, tôi về trước.”

Két…

Cổng sân bị kéo ra.

“Bạc Quan Sơ.”

Bạc Quan Sơ quay đầu, thiếu niên đưa lưng về phía cô, giọng nói của cậu lạnh lẽo như xuyên thẳng vào màng nhĩ: “Trà côn trùng uống ngon không?”

Trà côn trùng còn gọi là trà phân trùng, người không thể uống khi uống vào sẽ cảm thấy buồn nôn như ăn phải côn trùng, ví dụ Bạc Quan Sơ của hiện tại. Chỉ nhấp một ngụm thôi nhưng cô đã cảm giác dạ dày mình đang cuồng phong vũ bão, sông cuộn biển gầm.

Bạc Quan Sơ bỏ chạy.

Lương Viễn Triêu đổ hết trà đã pha đi, vốn dĩ cậu đến đây không phải là để uống trà.

Khi Chu Hằng và Phó Khâm tới, Lương Viễn Triêu vẫn còn ngồi ở trong chòi. Phó Khâm thấy cậu thì hơi giật mình: “Cậu đưa người ta tới đây à?”

Chu Hằng: “Cậu sẽ không đánh cậu ấy thật chứ?”

Phó Khâm không rõ lắm: “Vì sao muốn đánh cậu ấy?”

Chu Hằng thấy cửa nhà mở, nên hỏi Lương Viễn Triêu: “Cậu vào trong à?”

“Không, tôi bảo Bạc Quan Sơ vào lấy trà.”

Khó lắm Chu Hằng mới chửi thề một câu, cậu ta xông vào trong nhà: “Hôm nay ông ấy để rắn ở nhà đấy.”

Phó Khâm: “…”

Vẻ mặt Lương Viễn Triêu không hề thay đổi: “Mình biết.”

Trong phòng để đồ, ghế ngã đổ trên mặt đất, tấm vải thô ở góc tường nhắn nhúm thành một nắm. Con rắn đai lớn vẫn ngủ ở giá trà trên đỉnh.

Phó Khâm nhặt miếng vải thô ở góc tưởng lên, trên mặt vải có vết máu đỏ thẫm.

Ai cũng không biết rốt cuộc lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.

Phó Khâm và Chu Hằng cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, sau đó lại nhìn Lương Viễn Triêu.

Giây tiếp theo, Lương Viễn Triều cất bước đi, chỉ để lại một luồng gió lạnh.

Cậu đi qua tòa nhà dạy học lớp 11, tới phòng y tế, nhưng vẫn không thấy bóng dáng đó. Khi đi ra khỏi phòng y tế, cậu nghe thấy hai nữ sinh nói chuyện với nhau.

“Vương Nhân Thành đối xử với Bạc Quan Sơ tốt thật đấy, một cuộc điện thoại thôi là có thể nghỉ cả buổi chiều rồi, quá sướng còn gì.”

Nụ cười của nữ sinh kia không rõ ý tứ: “Ai bảo người ta đẹp đâu?”

Ngày đó, Lương Viễn Triêu không tìm thấy Bạc Quan Sơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play