Dịch: Kình Lạc

Nơi ăn chơi1 bậc nhất Bắc Thành, xa hoa truỵ lạc hoà cùng trò vui sắp hết.

Một nhóm những người đàn ông mặc vest, đi giày da ngồi trong phòng riêng. Bên phải Lương Viễn Triêu là Tổng Giám đốc tập đoàn Dược Thành, Tiết Hoa.

Quá trình phát triển thuốc mới không chỉ lâu mà còn cực kỳ tốn kém. Từ đầu năm, Dược Thành đã tỏ ý muốn hợp tác với Triêu Kim, hy vọng nhận được hỗ trợ tài chính từ công ty lớn mạnh này. Khi ấy Lương Viễn Triêu vẫn còn ở nước ngoài, chuyện ở trong nước đều do Phó Khâm nắm quyền. Phó Khâm thấy là công ty mới nên vẫn chưa đáp lại ý của người ta.

Buổi gặp hôm nay rõ ràng là Tiết Hoa mang theo mục đích mà đến.

“Tổng Giám đốc Lương, tôi kính anh một ly.”

Lương Viễn Triêu hơi nâng chén rượu lên để tỏ ý.

“Tổng Giám đốc Lương, hiện tại công ty chúng tôi đang nghiên cứu một loại thuốc trúng đích2 mới.” Tiết Hoa sợ Lương Viễn Triêu không rõ nên giải thích thêm: “Thuốc điều trị trúng đích này chủ yếu nhằm vào khối u ác tính…”

Bản thảo mà người đàn ông chuẩn bị chỉ vừa mới đến đoạn đầu, Lương Viễn Triêu đã dứt khoát tỏ rõ lập trường: “Theo tôi được biết, anh Tiết có một người anh làm bác sĩ, đúng không?”

Tiết Hoa vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, anh họ tôi là bác sĩ ở khoa phẫu thuật thần kinh thuộc bệnh viện Nhân Dân.”

“Nếu anh ta tới đây nói chuyện với tôi, tôi nghĩ chắc là sẽ có sức thuyết phục hơn.”

Tiết Hoa cười nói: “Ông nội lúc nào cũng khen anh Lương hữu dũng hữu mưu, hôm nay được gặp quả không hổ danh bất hư truyền.”

Lời này chỉ đang a dua nịnh hót mà thôi.

Yến Thật là con của bác Tiết Hoa. Cả hai đều là của Tiết Cảnh Sơn, nhưng người trước là cháu ngoại, còn người sau là cháu nội.

Lương Viễn Triêu là học trò mà Tiết Cảnh Sơn đắc ý nhất; lúc anh học Đại học, môn Kinh tế học Phương Tây là Tiết Cảnh Sơn dạy. Sau này Tiết Cảnh Sơn tới Đại học New York giảng dạy, Lương Viễn Triêu cũng vừa hay thi đỗ vào Trường kinh doanh Stanford; năm tiếp theo Phó Khâm theo học ở Trường kinh doanh Wharton thuộc Đại học PennsyLvania. Mấy năm ở Mỹ đó, Tiết Cảnh Sơn cho hai người gần hết những cơ hội tốt mà ông nắm trong tay. Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Lương Viễn Triêu và Phó Khâm chinh chiến ở phố Wall, là tinh anh trẻ tuổi trong giới người Hoa không ai không biết.

Triêu Kim được thành lập ở phố Wall, sau đó Phó Khâm vì Tiền Khả Khả nên nhất quyết về nước. Thế nên Lương Viễn Triêu mang theo Triêu Kim hùng mạnh quay về, mở rộng thị trường đầu tư mạo hiểm trong nước cùng với Phó Khâm. Sau khi Triêu Kim đi vào quỹ đạo, anh lại tới Mỹ.

Tiết Hoa là thằng cháu mà Tiết Cảnh Sơn đau đầu nhất, anh ta có người cậu là viện trưởng Học viện Nhân văn thuộc Đại học A. Từ bé Tiết Hoa đã không thích động não, lớp 11 giấu mẹ sửa nguyện vọng sang khối xã hội, lớp 12 lại tiếp tục giấu mẹ đổi nguyện vọng thành Văn tự chữ Hán, cuối cùng dựa vào người cậu của mình mà dễ dàng lấy được cái bằng tốt nghiệp. Ai ngờ một năm sau khi tốt nghiệp, anh ta như phát điên, nhất quyết đòi gây dựng sự nghiệp, cũng mở mấy công ty nhưng đều đóng cửa hết. Hai năm gần đây Tiết Hoa lại kêu gào rằng bản thân có giấc mộng, Tiết Cảnh Sơn hỏi giấc mộng gì, anh ta nói muốn làm ông trùm dược thuốc ở Trung Quốc. Tiết Cảnh Sơn nghe xong thì suýt nữa tức đến mức hôn mê.

Tiết Hoa cảm thấy nếu Lương Viễn Triêu mà nghe thấy tên ông Tiết, vậy chắc chắn anh sẽ cho anh ta mặt mũi. Nào ngờ Lương Viễn Triêu không chỉ không đáp ứng mà còn bóng gió chê bai. Tiết Hoa không cam lòng, nhưng vì vốn đầu tư của công ty nên anh ta nhịn: “Vậy hôm nào tôi sẽ bảo anh họ tôi hẹn, anh xem bao giờ thì có thời gian?”

Lương Viễn Triêu nhìn về phía Quý Phong, Quý Phong đáp lại: “Sáng thứ Ba tuần sau có thể.”

Không mấy người đến đây uống rượu bàn chuyện làm ăn là không thích vui chơi, Tiết Hoa sợ ông nội mình nên cũng chẳng dám gọi ‘phục vụ’ cho Lương Viễn Triêu. Nghĩ lại thì, có phải bước này xảy ra sai sót không?

Trên đường về có tài xế lái xe, Quý Phong và Lương Viễn Triêu ngồi ở ghế sau, tấm chắn trên xe được bật lên.

“Chuyện giữa ngài Yến và cô Bạc tôi đã điều tra gần xong, sếp muốn xem qua mail hay là tôi nói luôn?”

“Nói luôn đi.” Lương Viễn Triêu liếc nhìn ngoài cửa sổ, nhà cao tầng san sát nhau, không thấy sao mà cũng chẳng thấy trăng. Anh chợt hốt hoảng.

“Bề ngoài thì ngài Yến là ‘bố đường’ của cô Bạc, nhưng thật ra ngài Yến có bệnh không tiện nói, cần người ngủ cùng. Mà yêu cầu về người ngủ cùng này rất cao, cô Bạc vừa hay phù hợp. Vả lại khi ấy cô Bạc đang thiếu tiền, vì thế hai người cùng đạt được quan hệ hợp tác, đôi bên cùng có lợi. Hai người có chung bạn thân, người này tên Vương Liễm, làm bác sĩ tâm lý.”

“Có bao nhiêu người biết việc đó?”

Quý Phong nhíu mày: “Lần đầu tiên điều tra thì vẫn không tra được gì; lần thứ hai điều tra, chỉ tra được hai người có giao dịch tiền bạc; lần thứ ba điều tra mới tra được rõ ràng những chuyện ấy.”

Yến Thật phong toả tin tức rất tốt, người biết chuyện này không nhiều lắm, những gì Quý Phong tra được thật ra là do Yến Thật cố ý thả ra.

“Ngày mai cậu liên hệ với Tiết Hoa, nói với anh ta rằng thứ Ba tôi không rảnh, đổi thành chiều mai.”

*

Hôm sau, mới sáng sớm mà Tiết Cảnh Sơn đã gọi Yến Thật dậy để chăm sóc vườn hoa.

Bà Tiết hung hăng trách móc Tiết Cảnh Sơn: “Khó lắm cháu nó mới có được hai ngày nghỉ, để cho nó ngủ một giấc ngon lành trọn vẹn không được à? Không phải đã mời người chuyên chăm sóc vườn hoa tới rồi sao? Nếu ông thích tự mình làm vậy thì cho mấy người đó thôi việc đi, tiết kiệm ít tiền làm từ thiện.”

Ở bên ngoài, cái tên Tiết Cảnh Sơn tương đương với quyền uy. Nhưng đáng tiếc ở nhà, có mười Tiết Cảnh Sơn cũng chẳng sánh được với một Tiết phu nhân.

Yến Thật đứng trên lầu hai nhìn dáng vẻ ông ngoại đứng ở một bên ‘ngoan ngoãn’ cầm bình tưới cây thì không nhịn được cười: “Bà ngoại.”

Tiết phu nhân phất tay: “Cháu cứ ngủ tiếp đi, mặc kệ ông ấy.”

“Không sao đâu ạ, cháu dậy từ lâu rồi.” Ngày thường Yến Thật hay dậy sớm, nhưng ngày nghỉ cũng chẳng đi ngủ sớm, sáng ra cứ đến giờ là thức.

Hoa hồng Trung Quốc và hoa đồng tiền Tiết Cảnh Sơn trồng năm ngoái tới năm nay đã nở hoa, Yến Thật giúp ông tưới nước, Tiết Cảnh Sơn ngồi trong chòi loa hoay mấy dụng cụ pha trà: “Cháu và Tiểu Sơ đã phát triển đến bước nào rồi?”

Yến Thật đặt bình tưới hoa xuống: “Ông ngoại, cháu đã nói là giữa bọn cháu chỉ có quan hệ bạn bè, ông đừng đoán mò nữa.”

Ông Tiết bày ra vẻ mặt ‘ông hiểu mà’: “Ông là người nhìn cháu lớn lên, nhưng lại chưa bao giờ thấy cháu làm bạn với bạn nữ nào. Nếu không thích mà cháu lại đưa người ta về nhà ăn cơm?”

“Cô ấy có người cô ấy thích rồi.”

Con vẹt của nhà Cục trưởng Cục bảo vệ môi trường ở cách vách nghe thấy thì bắt đầu kêu to: “Thích… thích…”

“Cái thằng kia, mày giẫm nát hết cỏ của bà rồi đấy!” Tiết phu nhân hầm hầm giận dữ.

Người ở trước sân cuống quýt đến nỗi nhảy dựng lên: “Ái ái, bà nội, bà đừng đánh nữa, lần sau cháu sẽ chú ý, lần sau sẽ chú ý!”

Yến Thật và Tiết Cảnh Sơn liếc nhau, là Tiết Hoa đến.

“Chào buổi sáng ông nội.”

“Chào buổi sáng anh.”

Mới sáng sớm mà đã gặp Tiết Hoa, Tiết cảnh Sơn cảm thấy cả ngày nay của mình coi như đi toi.

Tiết Hoa kéo Yến Thật đứng dậy: “Anh, em có việc tìm anh.”

“Tiểu Yến, cháu mặc kệ nó đi. Nó mà vội thế này thì chẳng phải chuyện tốt đâu.” Tiết cảnh Sơn uống ngụm trà để bình tĩnh lại.

Trong phòng làm việc trên lầu, Tiết Hoa suýt nữa đã quỳ xuống trước mặt Yến Thật: “Anh, không phải lần trước lúc xem xong anh thấy loại thuốc mới của công ty em rất tốt à? Anh ơi giúp em đi. Nếu có thể bàn bạc hợp tác được với Triêu Kim, lô thuốc này chắc chắn sẽ tốt hơn nữa. Huông chi đây còn là chuyện có lợi cho bệnh nhân, anh xem, bây giờ có rất nhiều người mắc ung thư không thể chi trả để sử dụng thuốc điều trị nhắm trúng đích, họ chỉ có thể chờ chết mà thôi.”

Ung thư là căn bệnh khó chữa nhất trong lịch sử y học. Ở môi trường xã hội hiện tại, người bệnh ung thư càng ngày càng nhiều.

Từ bé Tiết Hoa đã không đáng tin cậy, nhưng con người lại rất lương thiện, Yến Thật bị anh ta thuyết phục.

*

Ai ngờ rằng khi gặp mặt lần nữa, hai người đã ở trong vai trò bên A bên B.

Tiết Hoa có được người anh họ như thế có lẽ là do kiếp trước làm chó kêu gào đấy, Yến Thật nói: “Tất cả thông tin liên quan đến việc nghiên cứu và phát triển thuốc mới đều nằm trong túi tài liệu này, tôi cũng bảo trợ lý gửi mail cho anh rồi, anh có thể xem thử.”

Từng chữ trong mail đó đều là do Yến Thật tự tay đánh máy sau khi đã suy xét kỹ lưỡng. Mail đó liên quan đến ưu nhược điểm của lô thuốc phía bên Dược Thành, và cả lợi và hại khi Triêu Kim hợp tác cùng Dược Thành.

So với các công ty dược phẩm có thâm niên khác, Dược Thành có rất nhiều chỗ không bằng, anh ta giúp Tiết Hoa nhưng không chọn dùng cách ngu ngốc khoe khoang. Về phần quyết định của Triêu Kim, đương nhiên cũng không nằm trong phạm vi kiểm soát của anh ta.

Mục đích hai người đến đây không chỉ là vì bàn chuyện hợp tác.

Qua lúc lâu, Yến Thật mới lên tiếng, lời nói cũng chẳng hề giương cung bạt kiếm như trong tưởng tượng: “Anh định khi nào thì kết hôn.”

Lương Viễn Triêu hỏi lại anh ta: “Anh thì sao, khi nào thì đến Afghanistan?”

Toàn bộ cuộc nói chuyện diễn ra yên bình một cách đáng ngạc nhiên.

Lương Viễn Triêu chuẩn bị dời đi.

Yến Thật uống ngụm rượu, cái ấm áp làm nóng cổ họng, anh ta đứng lên nói những lời sau cùng của buổi gặp: “Thật ra từ khi Bạc Quan Sơ nói chuyện của hai người với tôi thì tôi đã biết, nếu như mình rung động, vậy chắc chắn sẽ thua. Cho nên tôi đê hèn hy vọng anh đừng xuất hiện nữa, tôi sẽ đợi đến khi cô ấy có thể buông bỏ anh. Tôi đau lòng cho cô ấy, tôi có thể chờ. Tôi từng cho rằng nếu bản thân gặp được Bạc Quan Sơ sớm hơn, tôi cũng sẽ vì cô ấy mà buông bỏ bản thân, nhưng sau này tôi phát hiện mình đã sai. Lúc chẳng có gì trong tay, anh có thể buông bỏ bản thân để chọn cô ấy, điểm này tôi không làm được. Cái ‘thích’ này của tôi, rõ ràng là kém xa anh.”

“Cảm ơn.”

Lời này không chỉ để cảm ơn sự chăm sóc nhiều năm như thế của Yến Thật, mà còn cảm ơn sự tôn trọng mà Yến Thật đã dành cho người con gái anh thương yêu.

*

Ngày Triêu Kim quyết định đầu tư vào Dược Thành, Thẩm Tu hừng hực khí thế muốn tới nhà Lương Viễn Triêu ăn cơm tối. Anh ta báo cho Lương Viễn Triêu một tiếng, sau đó tự mình xách đồ ăn đến cửa.

“Chú mày mua nhiều đồ như thế là định ở nhà anh ăn một tuần à?” Trên bàn ăn nhà Lương Viễn Triêu bày đầy đồ mà Thẩm Tu mang đến.

“Chỗ này là em mua cho chị dâu, chị ấy đâu?” Thẩm Tu nhìn khắp xung quanh.

Lương Viễn Triêu nhắc nhở cậu ta: “Nhà cô ấy ở cách vách.”

“Hả? Chị ấy chưa chuyển qua đây à?” Rõ ràng anh ta nhớ rõ là thanh tiến độ đâu dừng ở mức này nhỉ: “Em sang cách vách gọi chị ấy.”

Lương Viễn Triêu ném đồ cho anh ta: “Đi rửa rau đi.”

Trên đường Bạc Quan Sơ lái xe về, cô nhận được tin nhắn của Vương Liễm.

[Có chuyện quên nói với cô, vị kia nhà cô điều tra tôi.]

[Tôi không có bản lĩnh như Yến Thật, cho dù anh ta muốn điều tra 18 đời tổ tông nhà tôi thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.]

Bạc Quan Sơ đang lái xe, nhìn thấy bốn chữ ‘vị kia nhà cô’ thì che miệng cười.

[Tôi biết rồi.]

Hơn 8 giờ tối, bầu trời hoàn toàn đen kịt.

Sau khi tắm xong, Bạc Quan Sơ chuẩn bị đi xem hôm nay Lương Viễn Triêu nấu gì ngon. Vị khách không mời mà tới đã ở trong phòng khách. Người đàn ông đi đến, cởi cúc áo mặc ở nhà của Bạc Quan Sơ, thấy bên trong là chiếc áo cộc chỉnh tề quy củ, anh lại cài lên lần nữa cho cô.

Bạc Quan Sơ âm thầm hả hê: “Thất vọng à?”

Lương Viễn Triêu tặng cô ánh mắt ’em nghĩ nhiều rồi’: “Thẩm Tu tới đây ăn cơm.”

“À, ăn xong thì tới nhà em?” Bạc Quan Sơ nghịch tay anh: “Em vừa mua bộ mới, chuẩn bị mời anh thưởng thức.”

Đúng lúc này Thẩm Tu mở cửa ra.

Lương Viễn Triêu: “Không phải bảo chú mày rửa rau à? Bồn rửa lắp ở cửa hả?”

Thẩm Tu vô tội, anh ta chỉ muốn để rác ra cửa mà thôi.

Lương Viễn Triêu đảm nhiệm vị trí đầu bếp, năm món một canh rất nhanh đã được bày lên bàn.

Thẩm Tu ăn ngon lành: “Đúng rồi, anh, anh đầu tư cho Dược Thành à?”

“Ừm.”

“Vì sao thế? Loại kém cỏi như Tiết Hoa mà anh lại đầu tư nhiều tới vậy, có thu hồi vốn được không?”

Bạc Quan Sơ không tham gia đề tài này, cô gắp tôm vào đĩa của Lương Viễn Triêu để đợi anh bóc.

Đột nhiên chuông cửa vang lên.

Thẩm Tu lập tức bật dậy khỏi ghế: “Để em đi mở.”

Bạc Quan Sơ tặng cho người đàn ông bên cạnh ánh mắt như dao sắc, nếu giờ là phụ nữ thì anh chết là cái chắc.

Đôi khi giác quan thứ sáu của phụ nữ có thể sánh với độ chính xác của tên lửa đạn đạo. Thẩm Tu mở hé cửa, đôi giày cao gót dưới chân người ngoài cửa chính là đôi giày Bạc Quan Sơ thấy tuần trước nhưng không mua được.

Tôm trong bát lập tức trở nên nhạt nhẽo. Bạc Quan Sơ ném đũa lên bàn, hai tay khoanh trước ngực, hứng thú nhìn chỗ lối ra vào ở cửa.

Thẩm Tu thật sự muốn đập cánh cửa này lên mặt Trần Nhã Di: “Chị tới đây làm gì?”

“Tìm anh ấy.”

Thẩm Tu cố ý gào to một câu vào bên trong: “Chị dâu, gọi anh hộ em với, có người ở cửa tìm này.”

Lúc Lương Viễn Triêu đứng dậy, Bạc Quan Sơ cầm đũa lên vùi đầu ăn cơm.

Anh xoa đầu cô, dặn dò: “Ăn hết tôm đi.” Sau đó mới đi đến cửa.

Không biết hai người họ đang nói chuyện gì. Sau khi nói vài câu, cảm xúc của người phụ nữ kích động hơn, tiếng hét bén nhọn vang lên: “Mình cũng thích cậu nhiều năm như thế, dựa vào đâu mà không phải mình?”

Bạc Quan Sơ buông đũa, thì ra là người quen Trần Nhã Di tới.

Thẩm Tu lấy đũa chọc vào cánh tay Bạc Quan Sơ, nhỏ giọng nói: “Chị, có cần em kéo chị ta đi hộ không?”

“Không cần.”

Để cô tự xử lý.

Người phụ nữ ở cửa điên rồi, cô ta túm cổ áo Lương Viễn Triêu định cưỡng hôn. Bạc Quan Sơ cầm muôi sắt gõ nhẹ vào chén, chén lập tức vỡ vụn.

Người ở cửa cứng đờ, cô gái ở sau người đàn ông đi tới. Bạc Quan Sơ bày ra vẻ mặt tươi cười: “Không vào uống miếng nước sao?”

Cô chậm rãi bước đến, trong mắt toàn là ngọn lửa bập bùng. Mỗi lần nhìn Trần Nhã Di, cô chỉ muốn dùng dao tróc thịt của cô ta ra thành từng mảnh.

“Lần trước ở ngoài văn phòng chưa nhìn đủ à mà giờ còn muốn tới tận nhà xem? Không cam lòng hay muốn làm bé ba? Tôi đã cho cô nhiều cơ hội như thế, nhưng cô vẫn chẳng biết điều, quyết tâm muốn theo tôi đến cùng có đúng không?”

Trong đầu Thẩm Tu chợt lóe lên một dòng chữ: văn phòng play?

“Nếu cô thể hiện được một nửa kỹ năng mà năm đó cô thuyết phục tôi, vậy tôi thấy cô có thể cút khỏi Bắc bán cầu rồi đấy. Hôm nay tôi nói rõ ở đây, đời này chỉ cần Lương Viễn Triêu quay đầu nhìn cô một lần, tôi sẽ lập tức tự sát để thành toàn cho hai người. Nhưng cần phải xem cô có bản lĩnh này hay không.”

Cuối cùng Trần Nhã Di bị Thẩm Tu kéo đi, mặc dù Thẩm Tu ghét cô ta, song xét đến việc cảm xúc cô ta đang kích động, đi trên đường có thể xảy ra tai nạn chết người, vậy nên anh ta đành phải đi theo đuôi cả đường.

Bữa tối ngon lành mới ăn được một nửa đã bị người ta quấy rầy, Bạc Quan Sơ ngồi trên sô pha hờn dỗi, thế mà Lương Viễn Triêu còn cười.

Cô trừng anh: “Nếu vừa nãy anh bị cô ta hôn, em nhất định sẽ cắt đầu lưỡi anh.”

Lương Viễn Triêu rất thích Bạc Quan Sơ tối nay, anh không nhịn được mà nắm cằm cô rồi hôn xuống: “Vì sao là anh, hửm?”

“Em phải về thay quần áo.”

Tay Lương Viễn Triêu luồn từ dưới lên: “Bạn trai hỏi em đấy, vì sao?”

“Mau lên, sang bên em.” Sao mấy thứ tào lao lại phải đợi mấy chuyện kia xảy ra rồi mới nói.

__________

Chú thích:
  1. 销金窟: ý chỉ những nơi tiêu tiền ví dụ như sòng bài, quán bar,…
  2. Thuốc điều trị trúng đích là một trong hai liệu pháp điều trị trúng đích trong điều trị ung thư. Liệu pháp này dùng thuốc thấy vì hoá trị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play