Dịch: Kình Lạc

Thẩm Tu đưa Quý Phong và Tô Mộc đi làm thủ tục nhận phòng. Khi Lương Viễn Triêu và Bạc Quan Sơ đến, thì vừa đúng lúc ba người họ nhận được thẻ phòng. Thẩm Tu cầm bốn chiếc thẻ, trên mặt là nụ cười xấu xa, nói: “Anh, chỉ có bốn phòng giường lớn thôi.”

Lương Viễn Triêu nhìn nhân viên tiếp tân, nhân viên tiếp tân giải thích: “Thưa anh, tất cả các phòng ở đây đều đã được đặt sẵn từ hai tuần trước rồi ạ. Hôm nay chỉ còn lại sáu phòng, sáu phòng này là mấy hôm trước có một vị khách gọi điện thoại báo huỷ, trước đó lại có vị khách đặt hai phòng. Chúng tôi xin lỗi, ngoại trừ bốn phòng này ra thì thật sự không còn phòng khác.”

Quanh nửa quả núi này đều là sở hữu của villa Liên Vụ. Không còn phòng nữa phải không? Lương Viễn Triêu lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi, Thẩm Tu nhanh tay lẹ mắt ngăn lại: “Ấy, anh! Hiện tại Tưởng Tòng Minh đang đi hưởng tuần trăng mật ở Thuỵ Sĩ, bây giờ anh mà gọi thì làm lỡ bao chuyện của người ta đấy! Anh Tưởng ngoài 30 rồi, vất vả lắm mới cưới được vợ, anh tha cho anh ấy đi, chúng ta tạm chấp nhận vậy. Nhưng mà tướng ngủ của em xấu lắm, dù giường có to thế nào thì cũng chẳng ngăn được chuyện em xoay 360 độ, cộng thêm thói đạp chân như gió lốc nữa, cho nên em chỉ có thể ngủ một mình thôi.”

Nói xong, Thẩm Tu lập tức đút thẻ phòng vào trong túi quần: “Còn ba thẻ.”

Bạc Quan Sơ chống khuỷu tay lên quầy tiếp tân, chăm chú nhìn người em trai thần đồng diễn trò.

Đúng lúc này Tô Mộc định lên tiếng, nào ngờ cô nàng lại bị Thẩm Tu hung hăng trừng một cái, lời đến miệng đành phải nuốt trở vào.

Tô Mộc: “…”

“Quý Phong nói cậu ta mang cả công việc tới, tối đến nhất định sẽ tăng ca đến khuya, không thể nào ngủ chung phòng với anh được. Cho nên Quý Phong cũng muốn ở một mình.” Thẩm Tu đưa cho Quý Phong một tấm thẻ phòng, Quý Phong nhận thì không được, mà không nhận cũng không xong.

“Theo em được biết, Tô Mộc mắc chứng nghiện sạch sẽ rất nghiêm trọng, có lẽ cô ấy sẽ dành cả đêm để lau đồ với xịt cồn đấy. Tô Mộc không thể ở cùng với chị gái xinh đẹp được, cho nên…”

Lương Viễn Triêu khẽ liếc Tô Mộc đang đứng ở một góc.

Tô Mộc vội vàng xua tay: “Không phải… tôi…”

Thẩm Tu nghiến răng: “Tô, Mộc.”

Tô Mộc hơi sững người, đến bước này rồi thì làm gì còn đứa ngốc nào không biết vị sếp cà lơ phất phơ này của cô đang muốn để boss lớn và chị gái kia ở chung một phòng. Đây là tình tiết gì thế! Sao lại có mấy cảnh 18+ thế này! Ông trời ơi, cô vẫn là trẻ con đó, một đứa trẻ không mắc bệnh nghiện sạch sẽ!

Lương Viễn Triêu “ừm” một tiếng, nhân lúc Thẩm Tu không chú ý, anh lấy mất hai tấm thẻ phong ở trong tay anh ta: “Anh và Bạc Quan Sơ mỗi người một phòng, còn lại anh không quan tâm, cậu ở chung thế nào thì ở, ngủ ở sảnh lớn này cũng được.”

Thẩm Tu: “Đệch mợ!”

Người anh này của anh ta có bệnh gì à? Cơ hội tốt như thế! Nếu không phải vì anh ta lo chuyện chung thân đại sự của chính Lương Viễn Triêu, vậy ai lại tốn công đi làm bà mai chứ!

Lương Viễn Triêu tùy ý đưa một tấm thẻ phòng cho Bạc Quan Sơ: “Đi thôi.”

Bạc Quan Sơ lật xem mặt trái của tấm thẻ phòng, thiết kế tổng thể không tồi, nhưng không phải phong cách mà cô thích. Cho nên Bạc Quan Sơ tiện tay ném đi, sau đó giẫm lên đôi giày cao gót đi tới trước mặt người đàn ông.

Tô Mộc nhận được thẻ phòng thì giật mình, nhìn bóng lưng Bạc Quan Sơ đi xa, cô nàng nhịn không được mà thốt ra lời cảm thán: “Ngầu đét! Chị ơi giết em đi, em chết đây.”

Thẩm Tu cũng kinh ngạc: “Chị gái xinh đẹp này đúng là đỉnh mà…”

Lương Viễn Triêu quay về xe lấy đồ đạc, sau đó đi vào trong cùng với Bạc Quan Sơ. 

Phòng trong villa Liên Vụ này chia thành bốn khu Đông Tây Nam Bắc, bốn phòng mà Thẩm Tu lấy được đều nằm ở vườn Nam Tú.

Người đàn ông quen đường bước đến tầng dưới của vườn Nam Tú. Anh nhìn thẻ phòng trong tay mình, A322. Bạc Quan Sơ cũng theo anh bước vào thang máy.

Lương Viễn Triêu hỏi: “Em ở lầu mấy?”

“3.”

Đến cửa A322, Lương Viễn Triêu đưa đồ cho cô: “Tôi tới rồi.”

Bạc Quan Sơ không nhận: “Em cũng tới rồi.”

Lương Viễn Triêu tưởng cô ở phòng đối diện, ai ngờ giây tiếp theo cửa phòng đối diện là A302 lại mở, một người đàn ông trẻ tuổi bước ra. Anh ta chú ý đến ánh mắt hai người, sau đó nở nụ cười nhẹ rồi gật đầu rời đi.

Lương Viễn Triêu nhìn hai tay trống không của Bạc Quan Sơ, dù lòng đã rõ, nhưng anh vẫn tựa lên cửa nhìn cô, bày ra bộ dạng uể oải, hỏi: “Thẻ đâu?”

“Xấu quá, ném rồi.”

Anh xoay chiếc thẻ phòng màu đen trên tay: “Thẻ của tôi đẹp lắm à?”

Bạc Quan Sơ khẽ liếc: “Xấu hơn.”

Lương Viễn Triêu cười nhẹ, anh nhìn thẳng vào đôi mắt hấp dẫn người ta của cô: “Vậy muốn ở cùng tôi?”

“Không phải.” Bạc Quan Sơ đột nhiên bước đến, một tay túm áo sơ mi trước ngực Lương Viễn Triêu, còn tay kia thì cầm thẻ phòng trong tay anh, cả người dán sát vào lòng người đàn ông: “Là muốn ngủ với anh.”

Bạc Quan Sơ đúng là yêu tinh, chỉ cần một ánh mắt mê hoặc lòng người đó thôi cũng đã đủ hút linh hồn người ta; nhưng khi cô giả vờ uất ức, dáng vẻ ấy dũng cực kỳ mê mẩn. Giây trước đôi mắt ấy còn quyến rũ như tơ, giây tiếp theo đã dịu dàng như mặt hồ trong vắt.

Cô nói: “Anh ngủ với em một lần, em muốn ngủ lại.”

Lương Viễn Triêu chống lưỡi lên đỉnh gạc, lộ ra hơi thở mang theo chút nguy hiểm: “Ngủ lại? Vậy 10 triệu kia của tôi cho chó ăn rồi à?”

Bạc Quan Sơ giải thích đâu ra đấy: “10 triệu đó coi như em mượn anh.”

Con số hiện trên thang máy bên cạnh vẫn tiếp tục nhảy lên. Khi đến lầu 3, chiếc thang máy ấy ngừng lại. Thấy người trong thang máy đó sắp đi ra, Lương Viễn Triêu nhanh chóng quẹt thẻ phòng, cô gái bị anh đẩy vào, sau đó đè ngược lên cửa: “Vậy em nói tôi biết, em định trả 10 triệu này thế nào? Để tôi còn cân nhắc đến đề nghị của em chứ.”

Tay Bạc Quan Sơ vòng lên cổ anh, chóp mũi hai người suýt nữa chạm vào nhau: “Hay là chúng ta kết hôn? Kết hôn với em không phải càng hời à, chỉ cần 9.9 tệ thôi. Em không cần sính lễ, nhà xe em tự có, nếu anh không chê, chứng nhận bất động sản đứng tên em cũng có thể thêm cả tên anh vào. Nhưng xe thì không được, tiền vay để mua ô tô em còn chưa trả xong, không nỡ để anh gánh cùng đâu.”

Lương Viễn Triêu dở khóc dở cười.

“Cho nên 10 triệu kia em định trả thế nào? Hửm?” Anh hơi nâng cao âm cuối lên; âm cuối ấy hệt như cơn gió xông vào lòng Bạc Quan Sơ, khiến cả cơ thể cô tê dại. Lần này Bạc Quan Sơ đã bị đánh bại hoàn toàn, nhưng cô không muốn buông bỏ, cho dù có chết thì cô cũng phải kéo Lương Viễn Triêu chết cùng. Một Trần Nhã Di đến thì giết một, hai Trần Nhã Di đến thì giết hai.

Ngũ quan người đàn ông trước mặt càng ngày càng sắc nét, không thể nhìn ra bất kỳ dấu vết năm tháng nào trên người anh, anh vẫn xuất chúng giống như xưa, thậm chí còn khắc sâu vào trái tim cô hơn trước.

Bạc Quan Sơ chạm vào chiếc mũi thẳng như dao khắc của người đàn ông: “Sau khi chúng ta kết hôn thì sao, một nửa tài sản của anh thuộc về em, đến lúc ấy đừng nói là 10 triệu, 10 lần 10 triệu cũng chẳng cần nhắc đến.”

Đáy mắt người đàn ông xẹt qua ý cười: “Vì sao tôi phải làm chuyện tiền mất tật mang thế này?”

Bạc Quan Sơ không trả lời, cô hỏi lại anh: “Ngày đó anh bảo em ngủ cùng anh, vì sao hôm nay không thể?”

“Hôm đó tình huống đặc biệt.”

“Gì mà đặc biệt? Biết em sợ sấm nên đau lòng à? Đồng cảm? Rủ lòng từ bi để em ở lại một đêm? Vậy anh ôm em chặt như thế làm gì?”

Đêm đó Lương Viễn Triêu gần như không ngủ, anh luôn mở mắt nhìn Bạc Quan Sơ, sợ cô có gì không thoải mái. Cánh tay để cô gối một đêm tê rần, mấy tiếng sau mới trở lại bình thường.

Lương Viễn Triêu buông tay, xách đồ của mình vào phòng: “Bạc Quan Sơ, đi nhặt thẻ phòng về.”

Trên mặt đất chỉ còn lại túi hành lý nho nhỏ nằm cô độc cạnh cửa, Bạc Quan Sơ không còn tâm tình như nãy nữa, cô nghiêm mặt: “Không nhặt.”

“Không nhặt vậy em ngủ ở sô pha.”

Bạc Quan Sơ rời đi, cánh cửa bị đóng “rầm” lại.

Thẩm Tu nói với Lương Viễn Triêu là trưa họ không ăn cơm cùng nhau, anh ta đã đặt cơm đưa tới phòng mọi người rồi. Buổi chiều Thẩm Tu đi thuê một cái vỉ nướng, nhận tiện chuẩn bị nguyên liệu nướng cho bữa tối cùng với Tô Mộc và Quý Phong.

Villa Liên Vụ nằm ở lưng chừng núi, chất lượng không khí tốt hơn ở trung tâm thành phố rất nhiều, phòng ở Vườn Nam Tú được trang trí theo phong cách kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây, phòng Lương Viễn Triêu ở là căn phòng mang phong cách Trung Quốc. Anh mở cửa sổ gỗ, gió núi cuốn theo hương hoa bay vào, khiến căn phòng hệt như được đốt tinh dầu thơm.

Lương Viễn Triêu ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, bên tai liên tục vang lên lời Bạc Quan Sơ vừa nói.

Cốc cốc cốc…

“Xin chào anh Lương, cơm trưa của anh ạ.”

Lương Viễn Triêu đi mở cửa, nam phục vụ đẩy xe đẩy nhỏ vào: “Đây là phần mà anh Thẩm đã gọi cho anh và vợ anh. Nếu có vấn đề, anh có thể gọi số điện thoại phục vụ được in trên hộp cơm bất kỳ lúc nào.”

“Được, cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn đâu ạ, chúc anh và vợ có bữa ăn vui vẻ.”

Lương Viễn Triêu gửi tin nhắn cho Bạc Quan Sơ: Về ăn cơm.

Cô không trả lời.

Tầng cuối cùng của chiếc xe đẩy có để một hộp gì đó. Vừa mở ra, Lương Viễn Triêu đã thấy ngay mười mấy cái áo mưa ở bên trong, kiểu dáng còn rất đa dạng. Không cần nghĩ cũng biết đây chắc chắn là tên Thẩm Tu làm.

Mùa Hè trên núi có rất nhiều hoa lạ, ánh mặt trời trải rộng tràn lan trên sàn nhà màu nâu sẫm. Phía dưới căn phòng có một con mương nhân tạo, ở lầu 3 mà vẫn còn loáng thoáng nghe thấy tiếng nước róc rách; trên khung cửa sổ có một chú chim nhỏ đậu ở đó. Cảnh tượng như vậy quả thật thích hợp để làm vài chuyện gì đấy, không đấu đá lung tung như trong đêm tối, mà lại chậm rãi từ từ giống như một bản piano nhẹ nhàng.

Cổ họng Lương Viễn Triêu như có lửa đốt, anh tiện tay ném túi đồ lên ghế sô pha rồi gọi điện cho Thẩm Tu: “Mấy người đang ở đâu?”

“Ở vườn hoa.”

“Bạc Quan Sơ cũng ở đấy?”

Thẩm Tu và Quý Phong đang dựng vỉ nướng, anh ta nghiêng đầu kẹp điện thoại ở giữa tai và bả vai: “Hả? Không phải chị gái xinh đẹp đang ở cùng với anh à?”

“Cô ấy ra ngoài rồi.”

Thẩm Tu ngước nhìn, đúng lúc này lại thấy Bạc Quan Sơ: “Em thấy chị ấy rồi.”

“Cúp đây.”

“Này? Alo!”

Bạc Quan Sơ xách hai túi đồ to trên tay, Thẩm Tu đi đến, sau khi thấy rõ đồ cô xách là gì thì sốc nặng: “Cái đệt! Toàn là thịt?”

“Không phải cậu nói là muốn nướng à? Ít thịt kia làm sao mà đủ?”

Thẩm Tu vừa bội phục vừa tò mò: “Chị lấy đâu ra nhiều thịt thế? Trong villa này không có siêu thị, vốn dĩ em định bảo người đưa ít nguyên liệu đến đây, kết quả vì villa nhiều khách quá nên không có chỗ đỗ xe, xe chỉ ra chứ không vào được.”

Bạc Quan Sơ: “Tôi mua chỗ phòng bếp.”

Thẩm Tu tặng cho cô một cái like: “Quả nhiên bây giờ là thời đại dựa vào khuôn mặt, em đi 3 lần rồi mà bên đấy nhất định không bán cho em.”

Ông chú ở phòng bếp khá tốt bụng, còn cố ý giã đông thịt rồi mới bán cho cô. Sau khi Quý Phong và Tô Mộc nhận thịt thì tự giác bắt đầu làm việc, một người rửa một người thái.

Còn Thẩm Tu và Bạc Quan Sơ tìm nơi nói chuyện.

Bạc Quan Sơ hỏi anh ta: “Cậu giúp tôi, Lương Viễn Triêu đồng ý không?”

Thẩm Tu chủ động tìm Bạc Quan Sơ, mặc kệ Bạc Quan Sơ có đồng ý hay không, anh ta vẫn cứ nhất quyết muốn đứng chung đội với cô, hơn nữa còn lấy cho đội một cái tên cực kỳ quê mùa: Hôm nay chị gái xinh đẹp cầu hôn chưa?

Dù quyết định của Lương Viễn Triêu thế nào thì Thẩm Tu cũng đã kể hết tuồn tuột mọi chuyện rồi. Lương Viễn Triêu không thích Trần Nhã Di, Trần Nhã Di theo đuổi anh 14 năm, nhưng ngay cả vẻ mặt tươi cười mà anh cũng không muốn cho cô ta. Còn có chậu hoa trong văn phòng kia, nó được Lương Viễn Triêu mang từ Nam Thành đến, lúc chậu hoa vỡ anh không nỡ đổi chậu khác, nên đã tự mình gắn lại bằng keo dính cao su.

Thẩm Tu bổ dưa hấu rồi đưa cho Bạc Quan Sơ một miếng, nói thật lòng: “Nếu anh ấy không đồng ý thì đã tẩn em từ lâu rồi.”

Thịt dưa hấu đỏ mọng hấp dẫn, Thẩm Tu cắn một miếng to: “Chị, em nói câu này chắc chắn chị không thích nghe đâu, nhưng cũng đừng tức giận nhá. Thật ra người sáng suốt đều có thể nhìn ra rằng anh ấy vẫn còn thích chị, anh ấy không buông được chị. Nhưng nếu em là anh ấy, em cũng chẳng thể vì chị quay lại mà vui vẻ trở lại bên cạnh yêu đương như xưa, 11 năm bị chị bỏ rơi thì tính là gì đây?”

Bạc Quan Sơ chuyên tâm gặm dưa, hệt như chuyện mà Thẩm Tu nói là chuyện của người khác: “Sau đó thì sao?”

“Có chuyện có lẽ cả đời này anh ấy sẽ không nói với chị. Từ lúc vào đại học cho đến khi tốt nghiệp, anh ấy đã làm 20 công việc khác nhau, ngoại trừ lên lớp đi học, thời gian còn lại đều đi làm thêm. Cuối cùng anh ấy quyên tặng hết tiền làm thêm kiếm được cho học bổng ở trường chị.”

Trong bốn năm đại học, ngoại trừ học bổng loại 1 ở trường ra, Bạc Quan Sơ còn nhận được học bổng cá nhân trị giá 10 nghìn tệ do xã hội quyên tặng. Tổng số tiền học bổng lần đó là 200 nghìn tệ.

“Hai năm đầu đại học anh ấy thường xuyên một mình ra ngoài uống say bí tỉ. Trên đường em đưa anh ấy về, lần nào anh ấy cũng lặp lại một câu: Chỉ cần cô ấy quay lại nhìn anh, anh sẽ lập tức tha thứ cho cô ấy.”

Lông mi Bạc Quan Sơ hơi run, cô ngồi bất động trên mặt cỏ, những đám mây dày lơ lửng gần như có thể chạm tay vào.

*

Lúc Lương Viễn Triêu tới, Bạc Quan Sơ đang ngồi xổm trên mặt đất xâu ớt, Quý Phong và Thẩm Tu cũng đang xâu thịt, còn Tô Mộc ở bên cạnh rửa rau.

Ai có thể ngờ rằng cậu chủ từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, ăn sung mặc sướng, ở nhà xa hoa, lái xe cao cấp lại là cao thủ xâu thịt cừu chứ.

Bạc Quan Sơ không nhịn được mà hỏi: “Thẩm Tu, cậu từng bán xiên nướng à?”

“Không.” Thẩm Tu để xâu thịt đã xâu xong sang một bên, sau đó bắt đầu cắt thịt ba chỉ: “Lúc học đại học bọn em thường xuyên nửa đêm dậy xem thi đấu bóng, giờ đấy dễ đói lắm. Trong ký túc xá có người cực kỳ thích ăn đồ nướng, mỗi lần xem thi đấu bóng thì cậu ta toàn xâu trước cả trăm xâu, còn mua thêm rất nhiều bia nữa. Haizz, bây giờ mà em vẫn nhớ lại được hương vị lúc đó đấy.”

Bạc Quan Sơ quay đầu, lọn tóc sau tai rủ xuống bên má, cô hỏi người đàn ông đối diện: “Anh có ăn cùng bọn họ không?”

Lương Viễn Triêu: “Có.”

Bạc Quan Sơ nheo mắt, hơi khó chịu trong lòng: “Trước kia em bảo anh ăn cơm nếp nắm ở bên đường, anh chê bẩn, vậy mà đi xâu thịt cùng bọn họ lại không chê, xem ra lúc ấy anh cũng chẳng thích em bao nhiêu.”

Nói xong, Bạc Quan Sơ lại đổ cải thảo mà Tô Mộc vừa rửa xong vào trong chậu, dùng sức chà xát.

Vài người bắt đầu vểnh tai lên nghe.

Lương Viễn Triêu không phủ nhận: “Khi đó đúng là như vậy, chuyện thích em là về sau.”

“À.” Sợi tóc rủ xuống của cô vừa hay chắn mất tầm nhìn của Lương Viễn Triêu, anh không phát hiện ánh mắt thất vọng của cô.

Mặt trời lặn về phía Tây, đỉnh núi xa xa ẩn trong chân trời đỏ rực, vỉ nướng được dựng trên mặt cỏ xanh ngắt.

Thẩm Tu vuỗi tay: “Cuối cùng cũng xong rồi!”

Tất cả nguyên liệu và dụng cụ đều đã được chuẩn bị tươm tất, Tô Mộc hỏi: “Bây giờ nướng à?”

Thẩm Tu vỗ nhẹ đầu cô nàng: “Cô chỉ biết ăn thôi à? Dứa bự.”

Tô Mộc trừng mắt với anh ta, tức giận nói: “Anh gọi là dứa bự thế! Sao tôi chỉ biết ăn được. Hiện tại giờ Bắc Kinh đang là 5 giờ 44 phút, thời gian vàng người Trung ăn tối đấy.”

Mức độ tức giận của Tô Mộc tăng lên 60%.

“Ấy, Tô Mộc, cô giỏi ghê, dám cãi tay ngang với sếp mình à? Tiền thưởng tháng này cần nữa không đấy? Một lúc mà cô có thể ăn ba trái thơm, vậy cô không là dứa bự thì là cái gì? Thơm bự? Dứa bự nghe hay hơn.”

Mức độ tức giận của Tô Mộc lập tức bùng nổ!

Tô Mộc nâng tay muốn chỉ vào mặt mắng anh ta, nhưng cô nàng lại cảm thấy như thế không hay lắm nên ngượng ngùng thu lại: “Móng heo bự! Anh mới là người nên nghĩ lại đấy! Vì sao cùng là một giáo viên dạy, người ta làm Tổng giám đốc, còn lại lại chỉ là phó giám đốc!”

“Cô gọi ai là móng heo bự thế?”

“Một tuần mua bốn lần móng heo cho anh, anh không là móng heo bự thì ai là móng heo bự?”

Thẩm Tu nghiến răng nghiến lợi: “Cô lặp lại lần nữa thử xem!”

“Móng heo bự!”

“Cái đồ dứa bự nhà cô, đứng lại cho tôi!”

Bạc Quan Sơ không giấu được ý cười trong mắt, trực giác của phụ nữ nói với cô rằng, sớm muộn gì hai người này cũng sẽ ở bên nhau.

Lúc Thẩm Tu quay trở lại thì trong tay còn cầm thêm một chai rượu, cô gái phía sau ôm hai chai nước trái cây trong lồng ngực, nhắm mắt đi theo người đàn ông.

Bạc Quan Sơ phát hiện mặt cô gái đỏ hệt như dáng chiều, vẻ tức giận vừa nãy biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa, còn người đàn ông lại nhởn nhơ vênh váo. Xem ra tên Thẩm Tu này đã làm chuyện xấu rồi.

Lương Viễn Triêu và Quý Phong đứng trước vỉ nướng, một người phụ trách nướng thịt, một người phụ trách nướng rau củ.

Hai người Bạc Quan Sơ và Tô Mộc cùng nhau rót đồ uống.

“Cô bao tuổi rồi?”

Tô Mộc hơi sửng sốt, sau đó mới nhận ra là Bạc Quan Sơ đang nói chuyện với mình: “Em, năm nay em 24.”

“Cô là người Bắc Thành à?”

Tô Mộc gật đầu: “Em là người lớn lên ở đây.”

Bạc Quan Sơ lơ đáng nói: “Vậy hai người rất hợp với nhau.”

“Hả?” Tô Mộc như bị ánh sáng chiếu chói mắt: “Em không thích Thẩm Tu! Anh ta là đồ rác rưởi!”

“Tôi đâu nói là cậu ta.”

Bây giờ Tô Mộc mới nhận ra là mình bị trêu, cô nàng dẩu môi, đứng ở một bên.

Bên cạnh có cậu bé đi qua, cậu bé còn dắt theo con Samoyed lớn. Mũi cậu bé hệt như mũi con Samoyed, ngửi thấy mùi thơm thì thở hổn hển chạy đến, sau đó dùng đôi mắt ngóng trông nhìn đám người.

Thẩm Tu thấy thế thì cầm một xâu thịt nướng đi tới gần cậu bé rồi ngồi xuống. Mùi thịt lập tức xông vào mũi nhóc.

Thẩm Tu giả vờ cắn một miếng: “À, ngon quá. Thịt bò rất mềm, cắn một miếng là tan ngay. Anh, anh nướng được đấy.”

Lương Viễn Triêu mặc kệ anh ta.

Cũng là người mê ăn uống nên Tô Mộc rất hiểu cảm giác của cậu bé, cô nàng tức giận bước đến trước mặt Thẩm Tu: “Móng heo bự! Anh đừng trêu cậu nhóc!”

Thẩm Tu bỏ xiên nướng xuống, ngước mắt nhìn cô: “Gọi tôi là gì cơ?”

Tô Mộc siết chặt tay: “Thẩm Tu, anh đừng ức hiếp cậu nhóc!”

Cậu bé không cẩn thận thả dây cầm con cún ra, con Samoyed chạy sang phía khác, nhưng ánh mắt nhóc vẫn dừng trên xiên nướng của Thẩm Tu.

Tô Mộc tốt bụng nhắc nhở: “Cậu bé, chó của em chạy rồi.”

Bây giờ nhóc mới nhận ra, sau đó lập tức đuổi theo con chó.

Hoạt động của nhóm đi chơi đột xuất này dần hình thành, với tư cách là người khởi xướng, đương nhiên Thẩm Tu sẽ là người đảm đương công việc đốt cháy bầu không khí.

Anh ta lấy bộ bài trong túi quần ra: “Chơi lớn nhỏ không, nói thật hay thử thách.”

Bạc Quan Sơ hơi muốn hút thuốc, nhưng bàn tay vừa mới chạm vào bao thuốc lại rụt về. Ánh sáng chiếu xuống mặt càng làm tôn lên làn da trắng nõn của Bạc Quan Sơ, cô cười nhẹ: “Mục đích rõ ràng thế? Hay là mọi người thay phiên nhau nói đi?”

“Chị đẹp sợ à?”

Bạc Quan Sơ hệt như vừa nghe thấy một câu chuyện cười: “Ai sợ còn chưa biết đâu.”

Bốn người ngồi tụm vào một chỗ, Thẩm Tu trải bài thành đường thẳng: “345678910 JQKA2, thứ tự theo quỷ lớn quỷ nhỏ, ai nhỏ nhất thì bị phạt, ai lớn nhất thì đặt câu hỏi, không có ý kiến gì chứ?”

Vòng đầu, Thẩm Tu lớn nhất, anh ta cầm được lá quỷ lớn.

Lương Viễn Triêu là K, Quý Phong là 2, Tô Mộc lật được lá 9.

Thẩm Tu thúc giục người cuối cùng: “Chị, chị mau lật ra đi.”

Vốn dĩ cứ nghĩ thế này chắc người thua là Tô Mộc, ai ngờ Bạc Quan Sơ lại lật ra lá nhỏ nhất.

Trên bàn có một chỗ không bằng phẳng, gió thổi lá 3 bích xoay tròn, nó hệt như cô nàng quyến rũ lại kín đáo.

“Chuẩn bị đi, chuẩn bị đi!” Thẩm Tu vận sức chờ thời, trông anh ta hệt như con báo săn ở vạch xuất phát: “Đêm đầu của chị đẹp là lúc bao nhiêu tuổi, với ai thế?”

Thẩm Tu chắc chắn là tay già đời, vòng thứ nhất đã tung ra quả bom nặng như thế.

Lương Viễn Triêu ngồi ở bên phải Bạc Quan Sơ, chiếc khăn trải bàn màu xanh da trời rất hợp với chiếc áo sơ mi trắng của anh. Anh không ngăn Thẩm Tu đặt câu hỏi, mà tuỳ ý để Thẩm Tu chờ mong Bạc Quan Sơ trả lời câu hỏi liên quan đến đêm đầu tiên.

Sau khi Bạc Quan Sơ yên lặng một lát, cuối cùng đôi môi đỏ nhẹ nhàng mở ra khép lại: “Tôi thua một lần, chỉ trả lời một câu hỏi.”

“Đêm đầu tiên…” Bạc Quan Sơ cầm ly nước nho trước mặt lên uống một ngụm, sau đó thản nhiên nói: “Là cùng với anh cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play