Dịch: Kình LạcQuý Phong nhận được điện thoại của Lương Viễn Triêu, sau khi liên hệ với luật sư, anh ta lại nhận thêm một thông báo rằng ngày mai nghỉ. Tô Mộc cũng nhận được một ngày nghỉ y hệt vậy.
Buổi tối, trong quán nướng ở chợ đêm.
Hai đĩa thịt xiên nướng to đùng được đặt trên chiếc bàn dính mỡ. Trong đĩa có đủ loại thịt, từ thịt cừu thịt bò đến chân mực, còn có cả mì nướng
1, cá nướng, cánh gà nướng.
Tô Mộc cầm xâu thịt sườn nướng lên cắn một miếng, mùi hương thơm ngon đánh thẳng vào vị giác, cô nàng thỏa mãn thở dài: “Không phải mai là Thứ Năm à? Sao đột nhiên cho chúng ta nghỉ thế?”
“Tôi không biết, đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp tình huống này.”
“Hình như sếp anh muốn đến Nam Thành?”
“Phó tổng giám đốc Thẩm nói với cô à?”
“Nghe trộm đấy.” Tô Mộc ăn liền một mạch 5 xiên thịt sườn.
Ăn xong, cô nàng lau miệng: “Haizz, sao anh không yêu đương gì hết thế?”
“Tôi?”
“Còn ai vào đây nữa, đàn ông như anh hẳn là rất được người ta yêu thích mới đúng chứ.”
Quý Phong cười nhẹ, sau đó lại đưa cho Tô Mộc một xiên thịt sườn: “Vì sao?”
“Anh nhìn kỹ nhá.” Tô Mộc đếm ngón tay: “Một, không có cảm giác xa cách. Hai, không đào hoa rải thính. Ba, điều kiện rất tốt. Vậy còn lý do gì mà anh không tìm bạn gái nữa?”
Đây cũng là lần đầu tiên Quý Phong nghe thấy có người khen mình.
“Gần đây nhà tôi giới thiệu một người, nhưng chưa gặp mặt, không biết có hợp hay không.”
Mặt Tô Mộc xoắn xuýt: “Này, anh nghĩ gì thế? Anh mới hai mươi mấy mà đã định xem mắt rồi? Có nhầm hay không đấy!”
“Tôi cảm thấy xem mắt cũng rất tốt.” Đây là lời trong lòng của Quý Phong, ít nhất như thế thì nhân cách của đối phương vẫn được bảo đảm.
“Anh đúng là cái đồ đầu gỗ mà! Bình thường có thấy anh ngốc vậy đâu, sao ở phương diện tình cảm lại như bụt thế?”
Quý Phong cười nói: “Đợi tôi kết hôn, tôi sẽ mời cô đến tham gia hôn lễ.”
Tô Mộc bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Thôi quên đi giùm cái, bạn gái còn chưa có mà đòi kết hôn, kết hôn ở đâu? Trong mơ à? Kết hôn với ai? Bảo thần Cupid bắn cho anh cái mũi tên nhá?”
Quý Phong mặc kệ cho cô nàng cười cợt.
Đột nhiên Tô Mộc nhớ ra mình có một đứa em họ: “Này, Quý Phong!”
Người đàn ông nhìn sang.
“Tôi giới thiệu cho anh một cô gái nhá.”
*
Khi máy bay hạ cánh xuống Nam Thành thì vừa tròn 8 giờ, Chu Hằng đón Lương Viễn Triêu rồi lái xe vào nội thành.
“Sao có một mình trở về thế?”
“Phó Khâm qua bên đó rồi.”
Chu Hằng tắt radio trong xe: “Ý mình là Bạc Quan Sơ.”
Lương Viễn Triêu kéo cửa sổ xuống một nửa, gió nóng ập vào, cảm giác mát mẻ từ điều hoà lập tức bị tản ra, anh châm điếu thuốc.
Chu Hằng hoài nghi: “Không phải cậu nói cai rồi à?”
“Gần đây hút mấy điếu.”
Chu Hằng cười nhẹ, xem ra sức hút của Bạc Quan Sơ vẫn chẳng kém năm đó tẹo nào.
Lâu lắm mới quay trở lại, phong cảnh ngoài cửa sổ vừa lạ vừa quen, hàng cây bên đường xum xuê tươi tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Đi nửa đường thì Chu Hằng nhận một cuộc gọi.
“Sao thế? Anh đón rồi, bây giờ đang trên đường về. Em sợ thì đóng cửa sổ vào, nằm trong chăn ý, anh về ngay đây.”
Lương Viễn Triêu cực kỳ hoài nghi rằng Chu Hằng đã bí mật có con.
Mãi đến khi có giọng nữ nhẹ nhàng yếu ớt vang lên trong điện thoại: “Chồng ơi, trên đường nhớ chú ý an toàn nhá.”
“Vợ cậu?” Lương Viễn Triêu đợi Chu Hằng cúp điện thoại rồi hỏi.
“Ừm.”
Lương Viễn Triêu chống khuỷu tay lên trên cửa sổ, giọng điệu hơi mỉa mai: “Mình còn tưởng mới nửa năm không gặp mà cậu đã có con rồi cơ đấy.”
“A Viễn, cậu ghen tị à.”
Lương Viễn Triêu ngồi thẳng: “Mình ghen tị cái đầu, ai muốn sinh con với Bạc Quan Sơ.”
Chu Hằng không nhịn được cười: “Mình đâu có bảo cậu sinh con với Bạc Quan Sơ, cậu quýnh lên làm gì.”
“…”
Hôm nay đầu óc anh có vấn đề rồi.
*
Không lâu sau, bên ngoài bắt đầu nổi gió, cây cối xào xạc ù ù.
“Em ấy sao rồi?”
“Vẫn rất tốt.”
Chu Hằng hơi dừng lại, sau đó nghiêm túc nói: “A Viễn, mình cảm thấy em ấy sống không tốt.”
Chiếc xe lại chìm trong yên lặng.
Chu Hằng nói tiếp: “Em ấy quá kiên cường nên không có khả năng sẽ sống tốt được.”
Hôm nay Lương Viễn Triêu thật sự rất mệt: “Cậu muốn nói gì.”
Chu Hằng đánh tay lái rẽ quẹo xe: “Đến nhà mình rồi.”
Sau khi kết hôn, anh ta mua căn nhà hai phòng ngủ ở trung tâm thành phố, diện tích rộng hơn 200m2.
Khi Chu Hằng đi vào, Cố Huỳnh Nguyệt đang ôm đầu gối ngồi trên sô pha. Nghe thấy thanh âm, cô lập tức đứng dậy nhào về phía người đàn ông.
“Anh về rồi à!”
Chu Hằng cởi một bên giày, vội vã ôm Cố Huỳnh Nguyệt vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô: “Sửa xong giáo án chưa?”
Cố Huỳnh Nguyệt gật đầu.
“Ngoan lắm.”
Lương Viễn Triêu đứng ở bên cạnh, yên lặng nhìn xem hai người này âu yếm anh anh em em tới khi nào.
Chu Hằng ôm người đẹp ở trong lòng, cố tình kích thích anh: “Hâm mộ à?”
Lương Viễn Triêu liếc anh ta: “Mau lên.”
Anh bay về Nam Thành xa xôi như này không phải để tự ngược đãi mình.
Chu Hằng nói vội làm gì, sau đó lấy một tấm ảnh chụp ở trong phòng làm việc ra cho anh: “Lúc trước cậu quyết tâm muốn xé nó đi. Hôm qua Huỳnh Nguyệt dọn đồ thì thấy, đúng lúc có thể trả lại cậu.”
Tấm ảnh này là năm ấy chụp ở cửa nhà Chu Hằng, bối cảnh là tiệm tạp hoá nho nhỏ. Sau khi hai người chấm dứt, Lương Viễn Triêu phá hỏng không ít đồ, bức ảnh này là Chu Hằng âm thầm nhặt về giữ lại thay anh.
Cố Huỳnh Nguyệt liếc nhìn: “Tôi gặp cô ấy rồi, rất đẹp.”
Lương Viễn Triêu nhìn Chu Hằng, nhưng Chu Hằng không nhìn lại.
Thời đi học Chu Hằng yêu thầm Cố Huỳnh Nguyệt, song Cố Huỳnh Nguyệt còn chẳng quen anh và Phó Khâm, vậy sao có thể gặp Bạc Quan Sơ được.
Cố Huỳnh Nguyệt nhìn tấm ảnh trên tay Lương Viễn Triêu, hỏi: “Cô ấy là bạn gái anh à?”
Chu Hằng cố ý trả lời thay anh: “Cậu ấy không cần em ấy nữa.”
Cố Huỳnh Nguyệt nhíu mày.
*
Quán bar nhỏ ở Nam Thành, dù hơi bé nhưng cũng rất náo nhiệt.
Hai người đàn ông vừa vào đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi cô gái ở đây, Lương Viễn Triêu uống rất nhiều, sau khi uống liên tiếp 4 ly, mắt anh đỏ ửng: “Hôm xảy ra tai nạn tông vào đuôi xe, mình không ngủ cả đêm, dù biết cô ấy không sao nhưng mình vẫn rất sợ.”
Lương Viễn Triêu cầm ly rượu lên uống tiếp: “Cô ấy nói muốn kết hôn với mình.”
Chu Hằng: “Năm nay em ấy 28 rồi nhỉ.”
“Ừm.”
“Vậy còn cậu?” Chu Hằng nhìn anh: “Cậu nghĩ thế nào?”
Lương Viễn Triêu khom lưng, khuỷu tay chống lên đùi, xoa xoa mặt: “Mình không biết.”
“Cậu có thể chấp nhận chuyện em ấy gả cho người đàn ông khác không?”
“Anh đẹp trai, add Wechat nhá?” Bên cạnh chợt xuất hiện một người phụ nữ.
Người phụ nữ mặc chiếc váy màu đen, khi cúi người thì mông đùi gần như lộ hết ra, trang điểm đúng kiểu mắt khói mà Lương Viễn Triêu không ngấm nổi nhất, thêm vào đó là hương nước hoa kém chất lượng toả ra khiến người ta choáng váng đầu óc.
Người đàn ông khó chịu ra mặt, nhíu mày không nói lời nào.
Người phụ nữ định kéo tay Lương Viễn Triêu, nhưng bị anh tránh: “Cút ra xa chút.”
“Anh đẹp trai, có add bạn bè hay không thì cũng chẳng quan trọng, cùng nhau uống chén rượu là được.”
Giọng người phụ nữ nhõng nhẽo: “Tửu lượng của em tốt lắm, nếu không tin, chúng ta có thể so với nhau.”
Chu Hằng không nhìn nổi nữa: “Xin lỗi cô, cậu ấy kết hôn rồi.”
Người phụ nữ chẳng quan tâm: “Kết hôn rồi thì làm sao? Đàn ông nào mà không vụng trộm chứ, đàn ông bây giờ làm gì có ai quản lý được “người anh em” của mình, nuôi phụ nữ bên ngoài là chuyện thường rồi.”
Chu Hằng cười nhẹ, không định vặn lại cô ta nữa.
Điện thoại trên bàn sáng lên, là cuộc gọi của ông Trần.
Ông lão nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu bên kia: “Cái thằng này, cháu lêu lổng ở đâu thế?”
“Quán bar ạ.”
“Chẹp” Ông Trần vừa đóng cửa sổ vừa hỏi: “Bà Vương ở cách vách vừa giới thiệu cháu dâu cho ông, cháu muốn gặp không?”
“Không cần đâu ạ.”
Ông Trần: “Tuỳ cháu.”
Ông Trần còn tắt điện thoại nhanh hơn cả anh.
Người phụ nữ hứng thú nhìn chằm chằm Lương Viễn Triêu: “Xem ra anh còn chưa có vợ nhỉ, anh này, anh có muốn nhìn về phía em không?”
Cô ta kề sát vào tai Lương Viễn Triêu, nói từng chữ một: “Đàn ông nào thấy vòng ba “quả đào” của em cũng nói là đẹp, mà ai “dùng” rồi lại càng khen không dứt miệng.
Người phụ nữ đã gặp đủ loại đàn ông rồi, chơi đùa lại chẳng thiếu, nhưng kiểu đàn ông chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến cô ta muốn ngừng mà không được giống như Lương Viễn Triêu, lại là lần đầu thấy.
Lương Viễn Triêu nâng tay, hỏi người phụ nữ: “Thấy cặp khuy măng sét này của tôi không?”
“Rất đẹp” Người phụ nữ muốn sờ, nhưng bị Lương Viễn Triêu tránh.
“Khuy măng sét này 50 nghìn tệ một cặp đấy.”
Rõ ràng người phụ nữ hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Quả nhiên gu của anh không giống người thường mà.”
Lương Viễn Triêu lười biếng dựa lên sô pha châm thuốc: “Cho nên, cô dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ tự chà đạp mình để chơi đùa với người như cô?”
Người phụ nữ nhìn ra được Lương Viễn Triêu là kẻ có tiền, nhưng lại không ngờ anh giàu như thế. Nghĩ đi nghĩ lại thì cô ta càng muốn bấu víu vào anh hơn.
“Anh à, thật sự không chơi à? Em có thể làm được đủ thứ, có gì vợ anh không biết làm thì em cũng làm được hết.”
Lương Viễn Triêu: “Hình như cô còn hiểu vợ tôi hơn cả tôi.”
Chu Hằng ngồi ở đối diện bất chợt cười: “Khụ khụ…”
Mềm mỏng không được vậy thì phải chơi cứng hơn thôi. Người phụ nữ kéo thấp cổ áo xuống, để lộ ra nửa ngực đầy đặn, sau đó kề sát vào Lương Viễn Triêu.
Người đàn ông lập tức đứng dậy: “Đi thôi.”
Người phụ nữ định đi theo, Chu Hằng búng tay, hai người đàn ông bước ra từ chỗ khuất tối trong quán bar, cuối cùng ngăn người phụ nữ lại.
Lương Viễn Triêu vừa đi ra ngoài vừa hỏi: “Cậu dẫn theo người à?”
“Ừm.”
Bàn tay mở cửa của anh dừng lại: “Vậy vừa nãy cậu để yên thế làm gì?”
“Cậu đâu phải là người đã kết hôn thật, sao phải kiêng kỵ? Sao, vờ vịt nghiện rồi à?”
“…”
*
Phố trước đã trở thành khu phố nhỏ vắng lặng, Lương Viễn Triêu ngồi trên sô pha, lòng rối như tơ vò.
12 giờ đêm, anh gọi điện thoại cho Chu Hằng.
“Alo?” Đầu bên kia đè thấp giọng.
“Có phải các cậu biết gì rồi không?”
Chu Hằng rời giường, đi đến bên cửa sổ, sau đó quay đầu nhìn Cố Huỳnh Nguyệt, người phụ nữ đang ngủ rất ngon: “Chúng mình biết cái gì được. Không sớm nữa rồi, ngày mai nói, mình sợ đánh thức cô ấy.”
“…” Lương Viễn Triêu ném điện thoại, đàn ông kết hôn rồi thì có gì đặc biệt hơn người chứ.
*
Trưa ngày hôm sau, hai người đàn ông ngồi trong phòng riêng nhìn nhau không nói gì.
Cố Huỳnh Nguyệt không cho Chu Hằng tới quán bar nên hai người đành đổi nơi khác. Lương Viễn Triêu uống hết ly này tới ly nọ, ba ly chảy xuống dạ dày trống rỗng làm anh hơi khó chịu.
Chu Hằng ngăn Lương Viễn Triêu lại: “Uống ít thôi, dù sao cậu cũng đâu có vợ nấu canh giải rượu cho.”
Lương Viễn Triêu nhìn chằm chằm ly rượu: “Đừng kích thích mình.”
Chu Hằng: “Khi em ấy lôi người đàn ông khác ra để kích thích cậu, cậu vẫn chịu được, hơn nữa còn chẳng tức giận. Nhưng mình mới kích thích chút xíu như thế mà cậu lại không chịu được?”
Anh yên lặng.
“Nếu em ấy thật sự kết hôn với người đàn ông khác, cậu định làm sao?”
Lương Viễn Triêu lắc ly rượu, những viên đá đập vào miệng ly kêu leng keng leng keng, cuối cùng anh nhẹ nhàng nói: “Mình không biết.”
Anh đã nói “không biết” những hai lần.
Chu Hằng đưa ra kết luận: “Cậu vẫn còn hận em ấy à.”
“Em ấy rất đáng thương.” Chu Hằng lại nói thêm câu nữa.
Lương Viễn Triêu bực dọc: “Gì mà cô ấy rất đáng thương, cô ấy đáng thương, vậy còn mình?”
‘Choang’… Thanh âm chai rượu rơi vỡ trên mặt đất.
3 giờ chiều nhưng trời lại như 6 giờ, cực kỳ âm u. Gió nổi lên thổi bay tóc tai và góc áo của người đi đường.
Trước khi đi, Chu Hằng hỏi câu cuối cùng: “Cậu có kết hôn không?”
“Mình không biết.”
Chu Hằng lắc đầu rời đi. Đi được hai bước, anh ta lại quay đầu: “Mình về ở cạnh vợ, tối nay mưa to, sét đánh xuống cô ấy sẽ rất sợ.”
“Nói với mình làm gì.”
“Vợ mình lớn hơn Bạc Quan Sơ một tuổi.”
“Chu Hằng, con mẹ cậu, cậu bị khùng à.”
Chu Hằng đi thật, không quay lại nữa.
Hôm qua đài khí tượng đã đưa ra cảnh báo cam cho trận mưa to lần này. Khi Bạc Quan Sơ từ Viện nghiên cứu đi ra thì đã là 8 giờ, cô mua hai phần cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi, sau đó về nhà đóng chặt cửa sổ.
Cơm nắm mới cắn một miếng bị ném lên trên bàn trà, còn người thì vào phòng ngủ tắm rửa, Ánh Trăng nằm bò ở bên cạnh giúp cô trông coi hai phần cơm nắm.
Tóc sấy khô một nửa, điện thoại trên bàn trà liên tục rung lên.
“Ánh Trăng, ngậm lại đây cho mẹ.”
Đôi mắt màu xanh lam của bé mèo xoay xoay, nằm bò không chịu nhúc nhích.
Bạc Quan Sơ đi đến, nhân tiện dí đầu nó: “Mua cho con pate đắt như thế, tốt xấu gì cũng phải nỗ lực báo đáp đi chứ.”
“Alo, cô.”
“Tiểu Sơ, cháu đã ngủ chưa?”
“Chưa ạ, sao thế cô?”
“Haizz…” Bạc Phương thở dài, ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài phòng bệnh: “Chăm người bệnh mệt thật.”
“Vâng. Mấy ngày nay trời mưa, cô đừng chạy ra ngoài mua cơm, ăn cơm ở bệnh viện cũng rất ngon.”
“Cháu đi trên đường nhớ chú ý an toàn đấy, tin tức nói lần mưa này sẽ kéo dài cả tuần, dự báo một số tuyến đường sẽ bị ngập, cháu đừng lái xe nữa.”
“Vâng, cháu biết rồi.”
Cô cháu hàn huyên đơn giản vài câu. Cơn gió hệt như con thú bị mắc kẹt xuyên qua giữa các toà nhà cao tầng, tiếng ù ù gào thét, nghe quái dị khiến người ta khiếp sợ.
Bạc Quan Sơ nhìn chằm chằm đồng hồ, cơm nắm cũng đã nguội. Kim giờ vừa hay chỉ đến số 9, màn hình điện thoại chợt sáng lên, tiếng mưa ào ào bên ngoài vang lên xen lẫn vào giọng nói của Thư Tâm.
“Ngủ chưa?”
“Chưa ạ.”
“Khuya như này rồi sao chưa ngủ?”
“Mẹ có chuyện gì ạ?”
Cô rất ghét kiểu hỏi han như này, bởi vì tất cả những lời ân cần đó chỉ là bước đệm như mọi lần mà thôi.
“Cô con hôm nay gọi cho mẹ nói muốn hỏi mượn con ít tiền.”
Bạc Quan Sơ đoán được rằng Bạc Phương muốn xin giúp, nhưng cô lại không ngờ rằng chuyện đó lại là vay tiền.
“Ông ta không đủ tiền khám bệnh ạ?” Lý do mà Bạc Quan Sơ nghĩ đến chỉ có mỗi cái này.
“Cô con nói bố chồng muốn đổi phương pháp trị liệu, phương pháp chữa trị mới có thể kéo dài thời gian sống hơn chút.”
Thật là.
“Không phải nói là tình trạng của ông ta không tốt à, mấy tháng như này rồi? Hà tất gì cần phải lãng phí tiền như thế.”
Thư Tâm nghiêm nghị quát tên cô: “Bạc Quan Sơ, bây giờ mày ăn nói xéo xắt quá đấy, con gái ăn nói thế là không được.”
Từ trước đến nay mẹ cô chỉ biết dạy dỗ cô.
“Con không có tiền.”
“100 nghìn mà mày cũng không có à?”
“Mẹ có không?” Bạc Quan Sơ đáp trả lại.
“Mẹ làm gì có tiền.”
“Đừng nói là 100 nghìn, mà 10 nghìn con cũng không có.” Hiện tại cô khốn cùng chán nản.
“Mày từ chức rồi nhỉ? Sau đó định làm gì.”
“Bán hoa.”
“Mở tiệm hoa?”
“Bán hoa hộ người ta.” Ông chủ là đại gia Kỳ.
Lần này Thư Tâm thật sự tức giận: “Bạc Quan Sơ, mày bị bệnh à? Đầu óc không linh hoạt nhanh nhạy nữa à? Mày từ chức ở Viện nghiên cứu rồi đi làm công cho người ta, đầu có bị lừa đá thì cũng tỉnh táo hơn thế này chứ.”
“Không phải lần trước mẹ còn nói con vào Viện nghiên cứu sinh vật kia làm thì chẳng được cái tích sự gì à?”
“Mày thấy giống nhau được sao! Lần trước là nói đến việc lựa chọn giữa học y với học sinh vật! Bạc Quan Sơ, mẹ thấy mày điên rồi.”
Đúng vậy, cô điên từ lâu rồi.
Lát sau, Thư Tâm bình tĩnh lại, hỏi cô: “Chẳng lẽ mày không thích công việc ở Viện nghiên cứu?”
“Không phải.”
Đừng nói đến thích hay không thích.
Hầu hết mọi người đều giữ nguyên công việc của mình trong khoảng 10 năm, bởi vì họ không muốn đi đến một nơi xa lạ nào đó để bắt đầu lại từ đầu, hoặc là vì không có nơi nào tốt hơn, mà công việc mới đó cũng không phải tình yêu thật sự tha thiết. Nhưng con người thường nói hay hơn cả hát.
Tàu cao tốc chạy như bay trên đường ray mờ tối, ngồi bên phải Lương Viễn Triêu là hai mẹ con nhìn khá trẻ.
Mẹ của cô bé ngồi ở vị trí sát cửa sổ, cô bé ngồi ở giữa ngay cạnh Lương Viễn Triêu.
Anh mua vé gấp nên chỉ còn ghế ở khoang hạng hai, có lẽ là do ban đêm nên trong khoang tương đối yên tĩnh.
Lương Viễn Triêu nhận được mail báo cáo công việc mà Quý Phong gửi vào hòm thư.
“Chú ơi…” Tiếng trẻ con non nớt vang lên.
Lương Viễn Triêu quay đầu, cô bé đang ôm một chai nước trong tay, mở to mắt ngóng trông nhìn anh: “Chú có thể vặn nắp chai giúp cháu không ạ?”
“Được chứ.”
“Chú ơi, chú đẹp trai lắm!”
Lương Viễn Triêu bị bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của cô bé chọc cười: “Chú cảm ơn.”
Mẹ cô bé đang gọi điện thoại nên không để ý đến việc con gái nhà mình đang nói chuyện.
Hai người hàn huyên dọc đường, hiếm lúc nào mà Lương Viễn Triêu kiên nhẫn như này.
“Cháu mấy tuổi rồi?” Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, sợ bản thân dùng lực mạnh quá làm đau cô nhóc.
“3 tuổi rưỡi ạ.”
Lương Viễn Triêu nghĩ, nếu không có chuyện đó, có lẽ con của anh và Bạc Quan Sơ cũng lớn bằng tầm này.
Đoàn tàu đến ga phía trước: ga nam Bắc Thành.
Vận tốc 300km/h liên tục giảm xuống, cuối cùng về mức 0.
Lương Viễn Triêu xuống trạm, xếp hàng đặt taxi.
“Anh đi đâu vậy ạ?”
“Xuân Giang Minh Nguyệt.”
“Chúng ta có thể đi qua đường Nam Phố không?” Sợ Lương Viễn Triêu hiểu lầm rằng mình đi đường vòng, tài xế vội vàng giải thích: “Vừa rồi radio giao thông FM90 nói đường Hoài Sơn đã bị ngập, có lẽ bên đó không dễ đi.”
“Được.”
Xe taxi lái ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, những hạt mưa to bằng hạt đậu đập lộp bộp liên tiếp vào kính chắn gió, cần gạt nước cũng gạt không kịp. Mưa lớn nên ít người ra ngoài, không tắc đường, khi đến Xuân Giang Minh Nguyệt thì vừa hay 10 giờ.
Cửa thang máy mở ra, Bạc Quan Sơ chào đón ngay “hàng xóm mới”.
Cô gái mặc áo ngủ, tóc tùy ý buộc lên, dưới chân đi dép lê, cả người dựa vào cửa nhà Lương Viễn Triêu.
“Đi đâu đấy? Sao muộn vậy mới về?”
Lương Viễn Triêu đi đến: “Tôi cần phải báo cáo với em à?”
Anh định mở cửa, nhưng Bạc Quan Sơ lại chặn khóa, không cho anh nhập dấu vân tay.
Lương Viễn Triêu một tay chống cửa, một tay đút túi quần, nhìn cô từ trên cao xuống: “Có chuyện gì?”
“Cho em mượn lò vi sóng.” Cô nhấc chiếc túi to ở bên cạnh lên, trong đó có hai phần cơm nắm, một trong hai đã bị căn hai miếng.
“Không mượn.”
Bạc Quan Sơ ngập ngừng muốn nói, song cuối cùng lại miễn cưỡng nở nụ cười.
Vậy thì thôi.
*********
Lời của tác giả:
Lương Viễn Triêu: Đàn ông đã kết hôn quả thật rất ngầu lòi.
**************
Chú thích:- Kaomianjin 烤面筋 hay mì nướng là một loại mì nướng thường được phục vụ ở Tây An, Trung Quốc