Dịch: Kình Lạc

Beta: Chị gái 7 nickname giấu tên

Đêm xuân qua đi, hai người không liên lạc với nhau nữa.

Tháng 6, Bắc Thành vào Hạ, ai ra đường cũng mặc áo cộc, thời tiết không lạnh mà cũng chẳng nóng.

Trần Bá Sinh bảo Bạc Quan Sơ đi dạy thay.

Bạc Quan Sơ kẹp thuốc, tựa vào cửa văn phòng của Trần Bá Sinh. Tàn thuốc rơi xuống mặt đất, Trần Bá Sinh hung hăng trừng mắt liếc cô: “Tật xấu gì thế? Giờ mới là sáng sớm, tuổi lại trẻ, vậy mà đã thành kẻ nghiện thuốc.”

Bạc Quan Sơ không quan tâm, nói: “Sao thầy lại bảo em đi dạy thay à?”

“Thầy có cuộc họp đột xuất, không kịp thay đổi lịch học.”

“Lộ Trì đâu?”

Trần Bá Sinh đi đến, cốc mạnh một cái lên đầu cô: “Suốt ngày Lộ Trì này Lộ Trì kia, gọi đàn anh thì em chết à?”

“Người ta cũng có để ý đâu, thầy cứ quan trọng hoá làm gì?”

“Nó không muốn so đo với em thôi.”

“Vâng vâng vâng, lần sau em sẽ gọi anh ta một câu là được.”

Bạc Quan Sơ hút thuốc xong, cô dập tắt điếu thuốc vào trong bồn rửa, sau đó mới tới văn phòng Trần Bá Sinh cầm tài liệu giảng dạy, cuối cùng đi đến viện Y học.

Viện nghiên cứu nằm trong Đại học A, nhưng cách khu giảng dạy A hơi xa, đi bộ mất nửa tiếng. Bạc Quan Sơ quét mã đặt một chiếc xe đạp công cộng, sau đó hoà vào đám sinh viên trên đường, nhìn không hề có cảm giác xa lạ lạc lõng.

Lớp học ở phòng 306 tòa nhà Mẫn Thần.

Vì là tiết của Trần Bá Sinh, học sinh đều đến lớp sớm.

Bạc Quan Sơ mua chai nước khoáng ở dưới lầu, khi lên lầu hai thì vừa đúng lúc tiếng chuông vang lên. Cô chạy chậm đi, lúc đến cửa sau thì nghe thấy tiếng ồn ào trong lớp.

“Này, “cụ” Trần đâu?” Có nam sinh hỏi.

Nữ sinh khác nói xen vào: “Không phải giáo sư Trần ghét nhất là đến muộn à?”

“Còn 4 phút nữa, nếu không là ‘sự cố giảng dạy1‘ rồi.”

Trần Bá Sinh luôn đúng giờ, ông chưa bao giờ nương tay với học sinh đến muộn. Ở Viện nghiên cứu cũng thế, nếu đi trễ vài phút sẽ tăng ca gấp 10, nên không ai dám đến muộn.

Tiết mà Bạc Quan Sơ dạy thay Trần Bá Sinh là Sinh vật học cơ bản, giảng đường chật kín chỗ từ hàng đầu tiên đến hàng cuối cùng.

Bắt đầu từ khoảnh khắc cô bước vào cửa, ánh mắt sinh viên đã hệt đèn pha, cô đi đến đâu bọn họ nhìn theo đến đấy.

Bạc Quan Sơ từng học một môn2 ở đây, nhưng cô chưa bao giờ biết trên bục giáo viên còn có mic. Chẳng trách mỗi lần cô ngồi cuối mà vẫn nghe rõ giọng của giáo viên.

“Chào mọi người, tôi tên Bạc Quan Sơ. Hôm nay giáo sư Trần có việc đột xuất, tôi đến dạy thay thầy ấy một tiết. Vì là “chữa cháy”, nên tôi không chuẩn bị gì, giảng không tốt mong mọi người thông cảm.”

“Vâng…”

Bên dưới vang lên thanh âm vang dội, có người dẫn đầu vỗ tay.

“Cô ơi, có phải cô là nghiên cứu sinh bên chỗ giáo sư không ạ?”

“Đúng rồi.”

“Cô là nghiên cứu sinh năm mấy vậy ạ?”

Bạc Quan Sơ hơi nhướng mày, tâm trạng rất tốt, lời nói ra khó che được ý cười: “Tôi tốt nghiệp được 3 năm rồi.”

“Oa…”

“Vì tôi đẹp quá nên không nhìn ra à?”

“Vâng…”

“Aaaaa! Cô có phải là chị gái xinh đẹp hôm kỷ niệm thành lập trường không ạ?”

Cây thược dược năm ngoái mới trồng ở chỗ toà Mẫn Thần đã nở hoa, lúc Bạc Quan Sơ đi qua lầu 1 cũng ngửi thấy hương hoa, mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng, tựa những sinh viên này vậy.

Bạc Quan Sơ mở ppt ở trong ổ USB flash ra, dữ liệu chạy hơi chậm, cô vừa chờ vừa hỏi sinh viên: “Các em cũng nói chuyện với giáo sư Trần như này à?”

“Không dám thế này đâu ạ…”

“Không ạ, không ạ.”

Bạc Quan Sơ: “Thầy ấy rất ghê à?”

“Vâng!!!” Sinh viên ở dưới liên tục gật đầu.

Nếu so nghề giáo viên này với nghề khác, thì quả thật nghề này vẫn vui vẻ ngạc nhiên hơn nhiều.

Hồi đó bác sĩ Vương khuyên Bạc Quan Sơ đi làm giáo viên một thời gian, nhưng cô từ chối. Cô cảm thấy học sinh chẳng khác nào của nợ cả.

Khi tiết thứ hai sắp tan, điện thoại trên bục giảng đổ chuông.

Bạc Quan Sơ định ấn tắt, nhưng sinh viên ở phía dưới lại bảo cô nhận đi.

“Xin chào, ai vậy ạ?”

“Tôi.”

Cuộc điện thoại này là của Lương Viễn Triêu.

“Có chuyện gì à?” Bạc Quan Sơ nhìn đám người ở dưới che miệng, đè nén tiếng thét chói tai.

Cô quên mất việc mic vẫn đang bật, thanh âm của Lương Viễn Triêu xuyên qua ống nghe truyền vào tai mọi người.

“Trưa có thời gian không?”

Bạc Quan Sơ dạy xong thì phải về Viện nghiên cứu làm báo cáo, mà huống chi hiện tại cô cũng không muốn gặp anh.

Phía dưới có nam sinh trả lời thay cô: “Có ạ! Cô Bạc có thời gian!”

Nói xong, nam sinh vội vàng dựng cổ áo lên, nấp ở sau đống sách vở. Cả phòng học đều cười trộm.

“Ở trên lớp?”

“Ừm.”

“Chỗ nào.”

Lại có nam sinh trả lời thay cô: “Toà nhà Mẫn Thần, khu A, phòng 306!”

Chuông tan học vang lên, một nam sinh lập tức xông lên tắt các thiết bị giúp cô: “Cô ơi, cô mau mau đi hẹn đi!”

Cửa sau bị nam sinh khác đạp tung, ‘người hùng’ mạnh mẽ cao 1m9 đứng trước cửa, yên lặng kiềm chế; không ai trong lớp học định ra ngoài, tất cả đều nhường đường cho cô giáo Bạc.

Bạc Quan Sơ vừa giận vừa buồn cười, mấy chàng trai này đáng yêu chết mất.

*

Chiếc Maybach đỗ ở đối diện toà nhà Mẫn Thần, người đàn ông vẫn mang theo dáng vẻ ấy, cả người mặc bộ vest đen.

Người đi ngang qua đều tưởng rằng bọn họ là người yêu của nhau.

Lương Viễn Triêu xuống xe, cầm một túi văn kiện trên tay, anh vuốt ve phần hơi phồng lên trong túi.

“Cái gì đây?”

“Tiền Khả Khả bảo tôi chuyển cho em.”

“Cậu ấy đâu?”

“Đi rồi.”

“Khi nào?”

“Mùa đông.”

Bạc Quan Sơ nhíu mày, một năm có một mùa đông, rốt cuộc là mùa đông năm nào.

“Cậu ấy và Phó Khâm, còn bên nhau không?”

“Không.”

Nếu bạn nghĩ cái gì đó là thật thì nó cũng chỉ là bạn nghĩ mà thôi.

Bạc Quan Sơ nghĩ nếu cô và Lương Viễn Triêu ở bên nhau, nói không chừng hiện tại còn có con rồi. Nhưng tiếc là mọi chuyện không phải vậy.

Bạc Quan Sơ cho rằng Tiền Khả Khả và Phó Khâm sẽ ở bên nhau, song hiện thực lại chẳng phải thế.

Hai người không hề nhắc đến chuyện buổi tối hôm đó.

Bạc Quan Sơ: “Vì sao hiện tại mới đưa cho em.”

Lương Viễn Triêu: “Em ấy nói nhất định phải đưa cho em vào ngày sinh nhật.”

Suýt chút nữa Bạc Quan Sơ đã quên hôm nay là sinh nhật dương lịch của mình.

“Bây giờ cậu ấy ở đâu?”

“Ân Thành.”

“Em nói là vị trí cụ thể.”

“Vườn Hoài Hải.”

Giọng điệu của Lương Viễn Triêu vẫn rất bình thản, bình thản hệt như việc anh đang nói với ai đó rằng trưa nay ăn gì.

Hoa thược dược chẳng còn thơm nữa.

Hai chiếc lá đột nhiên rơi xuống từ cây ngô đồng bên cạnh, một lá bị nữ sinh đi qua giẫm rách, lá còn lại bị nam sinh đạp xe đạp qua nghiền nát.

Tiếng chuông xe kêu reng reng, những thứ tốt đẹp dường như chỉ là ảo ảnh.

Ánh nắng gay gắt xé toạc bóng xanh, đâm thẳng vào hai mắt Bạc Quan Sơ, vừa đau vừa nhức.

Vườn Hoài Hải là khu mộ.

“Tiểu Khả Khả, cậu biết trấn Ốc Hà không? Về sau nếu mình không muốn sống nữa, mình sẽ chết ở đấy.”

“Bậy bậy bậy! Cậu nói bậy gì thế! Mình còn đang đợi để tham gia hôn lễ của cậu với giám đốc Lương đấy!”

Hồi ức hệt tia sáng vụt qua trong nháy mắt.

Bạc Quan Sơ xin Trần Bá Sinh nghỉ 3 ngày, cô đi một chuyến đến Ân Thành.

Mười tiếng ngồi tàu cao tốc, 2 tiếng ngồi tàu hoả xanh, 1 tiếng ngồi xe khách.

Cô trải qua sinh nhật trên tàu.

Lần gần nhất Bạc Quan Sơ ngồi tàu hoả xanh là lúc tốt nghiệp đại học, cô từ chối lời mời đi du lịch tốt nghiệp của bạn cùng phòng, một mình ngồi trên chuyến tàu K3: Bắc Kinh – Ulan Bato – Moscow.

Cô rời khỏi thủ đô náo nhiệt đầy sương mù, đi đến nơi có thảo nguyên, hồ nước, núi tuyết, chim chóc, nhà gỗ… Mà lần này, ngoài cửa sổ chỉ có mảng trời đen kịt.

Vườn Hoài Hải nằm ở một trấn nhỏ sát cạnh Ân Thành – Trấn Ốc Hà.

Khi Bạc Quan Sơ tới trấn Ốc Hà thì đã là 8 giờ tối, trong trấn có rất ít ánh điện nhưng lại khiến người ta an tâm thoải mái, hệt như đứa nhỏ đã đi vào giấc ngủ, Bạc Quan Sơ không dám đánh thức.

Cô kéo vali hành lý đi dọc đường, thỉnh thoảng bánh xe lại bị kẹt do sỏi đá trên mặt đất.

Đây là lần thứ hai Bạc Quan Sơ tới nơi này, vì là đêm tối nên cô không tìm được phương hướng.

Tín hiệu 4G không tốt, cô phải đi vòng quanh cột điện 2 lần thì mới miễn cưỡng mở được bản đồ ra, sau đó đi theo địa chỉ Tiền Khả Khả đưa.

11 giờ tối, Bạc Quan Sơ tới làng chài, tìm được ngôi nhà ở xa nhất nhưng cũng gần bờ biển nhất.

Tiền Khả Khả dọn dẹp căn nhà rất sạch sẽ, phong cách trang trí ấm áp. Bạc Quan Sơ ngồi yên trên sô pha 5 phút, suýt chút cô nữa đã quên mất rằng Tiền Khả Khả đã mất, suýt chút nữa cô đã nghĩ rằng cô ấy sẽ quay lại.

Cô ngồi cạnh cửa sổ đón gió biển, nghe sóng vỗ, sau đó lấy bức thư mà Tiền Khả Khả viết ra để xem lại lần nữa:

Mình nhờ Lương Viễn Triêu chuyển bức thư này cho cậu, nó sẽ tới vào đúng ngày sinh nhật. Cậu đừng trách mình, mình chỉ muốn đón sinh nhật với cậu thôi.

Bạc Quan Sơ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

Nếu như coi Phó Khâm là bạn trai, vậy thì có lẽ đời này mình chỉ có cậu là bạn tốt.

Tối mai còn một buổi phẫu thuật, bác sĩ nói sẽ cố hết sức.

Mình có một bí mật chưa nói với cậu bao giờ. Lần cậu tới văn phòng cứu Cố Miên, mình đã thấy, cho nên mình biết sự ghê tởm của Vương Nhân Thành tới mức nào. Nhưng giờ ông ta đã chết, mấy thứ đó không còn đáng để lưu tâm nữa.

Điều quan trọng bây giờ là Lương Viễn Triêu thật sự rất thích cậu, Phó Khâm nói với mình, giám ngục trông coi Vương Nhân Thành là cậu của Lương Viễn Triêu, anh ta đã đi cầu xin cậu mình.

Dù tương lai cậu có ở bên ai đi chăng nữa, thì mình đều sẽ chúc cậu hạnh phúc.

Bạc Quan Sơ, làm bạn với cậu mình thấy rất vui, rất may mắn.

Chữ viết trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo, thoạt nhìn không có lực, khác xa với nét chữ trong ấn tượng của Bạc Quan Sơ.

Gió biển thổi bung cánh cửa sổ, ánh trăng cũng nhân cơ hội chen vào. Chiếc chuông gió mà Tiền Khả Khả treo kêu vang, cuộc gọi từ Lương Viễn Triêu đúng lúc hiện lên.

Bây giờ tâm trạng Bạc Quan Sơ rất nặng nề, cô cần thanh âm ấm áp an ủi.

Thế nhưng câu mà anh nói ra lại lạnh thấu xương: “Muốn biết cô ấy bị làm sao không?”

Bạc Quan Sơ yên lặng.

“Bạc Quan Sơ, tôi nói rồi, nếu như gặp lại, tôi nhất định sẽ giết em.” Lương Viễn Triêu tiếp tục nói: “Lúc trước em biến mất dứt khoát như thế, tôi còn tưởng rằng em chẳng thèm để ý đến ai đấy.”

Trước kia lúc khó khăn, cô sẽ nói với chính mình rằng cố gắng lên, cố gắng tới mùa Xuân, hoa nở rồi thì tất cả sẽ tốt thôi.

Cô cố gắng chống đỡ hết năm này đến năm khác, cuối cùng cũng tới được mùa Xuân năm nay để gặp lại người đàn ông bản thân mong nhớ. Nhưng sao vẫn khó chịu chật vật như thế.

“Em để ý.” Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp đáp lại.

Đầu bên kia vang lên tiếng cười châm biếm, sau đó tắt điện thoại.

Chỉ còn cô thấp giọng nói khẽ: “Em để ý, Lương Viễn Triêu.”

Đêm khuya, tập đoàn Triêu Kim đèn đuốc sáng trưng. Từ trên xuống dưới công ty đều tăng ca vì phương án thu mua gần đây, có người ngáp mấy cái, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.

Lương Viễn Triêu nhìn báo cáo 5 phút, nhưng không đọc được một chữ nào, ngay cả Phó Khâm vào lúc nào mà anh cũng không biết.

Phó Khâm: “Về sớm nghỉ ngơi đi.”

“Ừm.” Lương Viễn Triêu nhéo mày: “Cậu định bao giờ thì đi?”

“Tuần sau.”

“Nhanh vậy sao?”

“Ngày đó sắp đến rồi. Lúc nào mình đi, cậu nhớ bảo Thẩm Tu tới tiếp nhận vị trí của mình đấy, mặc dù bình thường thằng nhóc kia nhìn chẳng đâu vào đâu, nhưng vẫn rất có năng lực.”

“Mình giữ vị trí này cho cậu, cứ coi như nghỉ có lương đi.”

Lần này Phó Khâm đi không biết lúc nào trở về.

“Không cần, tạm thời trong vòng nửa năm chưa về được. Nơi đó có núi có sông hồ rất thoải mái, còn hợp để dưỡng già, tiền mấy năm nay kiếm cũng đủ rồi.”

Chuyện Phó Khâm muốn từ chức, cả công ty chỉ có mình Lương Viễn Triêu biết. Cho nên Thứ Sáu, khi thấy Tô Mộc khóc sướt mướt ôm hộp các-tông đi theo sau Phó Khâm, mọi người đều hoảng sợ.

“Chuyện gì thế?”

“Phó tổng giám đốc Phó từ chức? Tại sao?”

Có người dè dặt kéo ống tay áo Tô Mộc: “Tô Mộc, Tô Mộc, sao lại…”

Tô Mộc khóc: “Sếp sắp đi rồi.”

“Vì sao thế?”

“Không biết.”

Cả đám người nổi hứng quan tâm.

Phó Khâm đứng ở vách ngăn bàn làm việc, khẽ gật đầu, nói: “Thiên hạ làm gì có bữa tiệc nào không tàn, cảm ơn mọi người.”

*

Bạc Quan Sơ bị chiếc mail của Phó Khâm gọi về Bắc Thành. Trong hòm thư, ngoài mail từ chối của Triêu Kim ra thì còn một mail mới chưa đọc.

Mail đó chỉ có một hàng chữ, ngắn gọn rõ ràng: Phó Khâm, số Wechat: XXXXXX

Bạc Quan Sơ thêm bạn tốt, không đến hai phút, người đối diện đã chấp nhận lời mời.

[Cô Bạc, chiều mai cô có thời gian rảnh không, tôi có thể mời cô đi uống trà chiều chứ?]

[Anh Phó tìm tôi uống trà, anh Lương biết không?]

Anh sáng chói mắt chiếu vào, rơi trên tấm trải bàn caro màu trắng, những hạt bụi nhỏ xíu lơ lửng trong không khí.

Tháng năm vội vã, thuở thiếu thời vô tư gọi nhau ấy đã mất, hiện tại bắt đầu gọi thẳng cô Bạc, anh Phó.

Bọn họ đều trưởng thành rồi.

Trưởng thành là thế nào, trưởng thành chính là có rất nhiều chuyện không thể giải quyết bằng ba từ “tôi xin lỗi”. Lúc nhỏ không cẩn thận làm người khác bị thương, chỉ cần nói một câu xin lỗi là có thể xin tha thứ được, nhưng lớn lên rồi mà đi ngang quẹt vào xe người khác, thì phải bồi thường gánh vác trách nhiệm. Nếu làm tổn thương trái tim người ta, vậy có lẽ phải dùng cả cuộc đời này để chuộc lỗi.

[Cô Bạc có muốn cho anh Lương biết không?]

[Tuỳ anh Phó thôi, gửi địa chỉ và thời gian cho tôi là được.]

Phó Khâm lén lút gửi mail cho Bạc Quan Sơ, nên chuyện tìm cô uống trà chiều đương nhiên không thể để Lương Viễn Triêu biết.

Địa điểm được hẹn là ở quán trà Harrods trong quảng trường Thịnh Quảng, Anh Viên.

Phó Khâm hỏi có cần gửi định vị không, Bạc Quan Sơ nói không cần. Chỗ đó Yến Thật đã đưa cô đến rất nhiều lần rồi.

Bạc Quan Sơ mua vé máy bay, vội vàng quay về Bắc Thành.

Chiều ngày hôm sau, Phó Khâm ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong quán trà, Bạc Quan Sơ vừa vào liền thấy.

“Anh đã đợi lâu chưa.”

Phó Khâm cười nói: “Là tôi đến sớm.”

Trà bánh được đưa lên, Phó Khâm gọi hồng trà thêm sữa kiểu Anh truyền thống cho Bạc Quan Sơ, còn anh ta thì gọi trà hoa lài.

Tháp bánh ba tầng, tầng thứ nhất để sandwich, tầng thứ hai bày bánh scone và bốn loại sốt, tầng thứ ba bày chocolate và bánh ngọt vị chanh.

Ánh mắt cô tinh tường, nhìn người rất chuẩn; lúc niên thiếu lần đầu tiên gặp nhau, cô đã đoán chính xác về Phó Khâm. Hiện tại anh ta trưởng thành chín chắn, dịu dàng như ngọc, rất lịch sự phong độ.

“Cô tới Bắc Thành khi nào?”

Bạc Quan Sơ đặt tấm lọc trà nhỏ lên miệng chén để lọc trà xuống, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Tôi là nghiên cứu sinh học tại đại học A, sau khi tốt nghiệp thì vào Viện Nghiên cứu của thầy hướng dẫn. Anh thì sao?”

“Tôi học chính quy ở đại học A, sau đó cùng sang Mỹ học nghiên cứu sinh với A Viễn.”

“Vậy Chu Hằng?” Mười một năm không nhắc đến cái tên này, nhưng khi nói ra vẫn còn rất trôi chảy.

Vốn dĩ cô định hỏi chuyện của Tiền Khả Khả, nhưng sau khi đấu tranh, cô quyết định bỏ qua.

“Ở lại Nam Thành.”

Bạc Quan Sơ đột nhiên nhớ đến một câu của Francoise Sagan: Mọi cuộc đời phiêu bạt đều mơ về cái yên bình, thuở thơ ấu và hoa đỗ quyên; giấc mơ ấy cũng giống như mọi cuộc đời yên bình tưởng tượng về Vodka, ban nhạc và sống mơ mơ màng màng.

Dựa vào tính tình trước kia của Chu Hằng, anh ta ở lại nơi nhỏ bé ấy với ba mẹ cũng không có gì là lạ. Nhưng Bạc Quan Sơ từng thấy bộ dạng hung dữ ngoan cố của Chu Hằng khi đánh nhau, nên đột nhiên cô hơi tiếc, năng lực của anh ta cuối cùng cũng chẳng có chỗ để phát huy.

“Cậu ấy kết hôn rồi, kết hôn với người thầm thương thời niên thiếu.”

May mà Chu Hằng có thể xua tan mây mù đón lấy ánh nắng. Quả nhiên, nếu loáng cái đã hiểu thì không gọi là cuộc sống.

Người tốt là một từ cực kỳ nhạt nhẽo, nhưng Bạc Quan Sơ chỉ dùng từ này với hai người, một là Chu Hằng, hai là Kỳ Phong.

“Không ngờ anh ta lại là người kết hôn đầu tiên.”

Phó Khâm thẳng thắn nói suy nghĩ trong lòng: “Trước kia chúng tôi đều cho rằng cô và A Viễn mới là người kết hôn sớm nhất.”

Cô cười tự giễu, thật ta cô cũng từng nghĩ như vậy.

“Sau khi bị cô đá, cậu ấy nhốt mình trong phòng 3 ngày, sốt còn mở điều hoà, bác sĩ nói muộn thêm tẹo nữa là có thể cậu ấy sốt chết. Sau này cô và Kỳ Phong ở bên nhau, A Viễn đập vỡ hết mọi thứ ở trong nhà, mấy thứ đó toàn là mẹ cậu ấy mua cho.”

“A Viễn nói, cậu ấy có thể chấp nhận chuyện Bạc Quan Sơ không thích nên rời đi, nhưng cậu ấy không chấp nhận được lý do ‘Kỳ Phong có thể, cậu ấy không thể’. Điều A Viễn thấy khó chịu nhất chính là cô không nguyện ý tin tưởng cậu ấy có thể bảo vệ cô. A Viễn mất đi ba mẹ, không có ai bảo vệ che chở, nhưng không có nghĩa là cậu ấy không bảo vệ được cô.”

“Bạc Quan Sơ, cô nên tin tưởng A Viễn. Khi cậu ấy biết Vương Nhân Thành đi tìm cô, cậu ấy giống như uống say vậy, không kéo lại được, kiên quyết đánh Vương Nhân Thành tới mức vào viện thì mới buông tay. Vốn dĩ A Viễn muốn nhờ Chu Hằng chăm sóc cô, nhưng chuyện lại phát triển lệch so với dự đoán của cậu ấy. Cậu ấy điền đơn xin học lại, thậm chí còn không muốn tham gia thi đại học. Chúng tôi mới mười mấy tuổi thì làm được gì, nhưng cậu ấy nguyện ý vì cô mà từ bỏ tương lai của chính mình. Trước khi quen cô, tôi cho rằng Lương Viễn Triêu sẽ cần tôi bầu bạn cả đời, nhưng tới sau này khi cậu ấy cho cô ngồi nhờ điều hoà nhà mình thì tôi đã biết, cậu ấy không cần tôi nữa. Ba A Viễn vì quốc gia mà hy sinh thân mình, khi tôi đi tới cục cảnh sát với cậu ấy để khoá số hiệu của chú Lương, cậu ấy nói muốn vào cô nhi viện, mẹ tôi sống chết không đồng ý. Ước mơ từ bé của Viễn Triêu là làm quân nhân, nhưng bỗng một ngày, cậu ấy nói cậu ấy không muốn làm quân nhân nữa, cậu ấy muốn trở thành một người có tiền có quyền. Bởi vì như thế cô sẽ không chạy theo người khác. Bạc Quan Sơ, A Viễn thật sự muốn cho cô hạnh phúc.”

Phó Khâm nói rất nhiều chuyện mà cô không biết. Cô không ngờ Lương Viễn Triêu sẽ vì cô mà lựa chọn học lại, lại càng không ngờ anh vì cô mà thay đổi quỹ đạo cuộc đời.

“Tôi biết.” Cô biết cô thích Lương Viễn Triêu bao nhiêu, biết Lương Viễn Triêu thích cô như thế nào.

Bạc Quan Sơ bỏ thêm đường vào trà, hỏi: “Hôm nay anh tìm tôi chỉ là để ôn lại chuyện cũ à?”

“CV của cô là A Viễn bảo tôi từ chối.”

“Tôi cũng đoán như thế.”

“Vậy cô có định nộp thêm lần nữa không?”

“Anh cảm thấy tôi nộp thêm lần nữa…” Bạc Quan Sơ còn chưa nói xong.

“Chắc chắn cậu ấy cần cô.”

Bạc Quan Sơ cong khóe miệng, nhưng hiện tại cô muốn biết Tiền Khả Khả xảy ra chuyện gì. Phó Khâm không nói, cô cũng không dám hỏi.

Buổi tối, Lương Viễn Triêu đưa Phó Khâm ra sân bay. Trước khi đăng ký lên máy bay, anh ta hỏi anh: “Thật sự không định tiếp tục à? Khả Khả nói cô ấy là một cô gái tốt, đừng để lỡ.”

Lương Viễn Triêu chỉ vào thẻ đăng ký của Phó Khâm: “Nên đi rồi.”

Rạng sáng, máy bay đáp xuống Ân Thành. Sau khi bật mạng lên, Phó Khâm nhận được một tin nhắn từ ngân hàng, tin nhắn này thông báo thẻ lương của Triêu Kim.

Bộ phận tài vụ thanh toán cho anh ta tiền lương một năm gấp 3, đây là ý của Lương Viễn Triêu.

  1. Sự cố giảng dạy: chỉ chung một số tình huống sau: 

    1. Giáo viên rời khỏi lớp sớm hoặc trễ khoảng 5 phút. Giám thị đến trễ 5 phút (tuỳ quy định)

    2. Báo cáo giảng dạy gửi trễ 2 tuần so với thời gian quy định hoặc xảy ra sai sót, mâu thuẫn với kế hoạch tổ chức giảng dạy.

    3. Giáo viên không chuẩn bị bài giảng



  2. Raw gốc: 年课: là môn học chỉ có một tháng thi trong một năm, tương đối khó nhưng có thể giảm bớt gánh nặng thi cử cho học sinh trong mùa thi, môn học như này rất được yêu thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play