Dịch: Kình LạcCó một số việc, đi xác thực rồi lấy được kết quả cũng không có ý nghĩa gì lớn, nhưng quá trình lại có thể khiến con người ta vui vẻ.
Người đàn ông vươn tay ra, đèn chỗ lối vào chợt tắt.
Anh áp cô lên tường, đôi môi chạm nhau, từng chút từng chút mút lấy môi dưới cô. Hô hấp hai người đan xen, Bạc Quan Sơ chỉ hưởng thụ, không hề đáp lại.
Cô còn chưa kịp tẩy trang, son môi bị anh ăn sạch sẽ. Nụ hôn đến muộn 11 năm không hề có kỹ xảo, chỉ có hận thù.
Khi đèn sáng lên, thứ sót lại là bóng lưng anh. Khe hở cuối cùng trên cánh cửa biến mất, Bạc Quan Sơ bừng tỉnh khỏi giấc mộng mơ màng.
Đêm tối dễ thiêu đốt lý trí con người, trời sáng, tất cả lại quay về với vị trí ban đầu. Có vài thứ gọi là yêu hận tình thù không thể giải quyết được bằng một vài lần bình tĩnh chung đụng lẻ tẻ.
Đầu tháng 5, trên đường đã dần có người mặc áo cộc, trong trung tâm thương mại cũng bắt đầu mở điều hoà. Việc làm ăn của Kỳ Phong cuối cùng cũng sắp thành hiện thực. Nhà hàng và cửa hàng bán hoa của anh ta đang trong giai đoạn chuẩn bị, hợp đồng cửa hàng ký 5 năm, công ty trang trí cũng đã vào vị trí sẵn sàng.
Bạc Quan Sơ đánh giá cửa hàng của anh ta: “Ông như này hơi hạ thấp tiêu chuẩn con cháu nhà giàu đời thứ hai đấy.”
“Chẹp… bà xem thường tiệm hoa của tôi hay thế nào thế?”
“Con cháu nhà giàu đời thứ hai trong tiểu thuyết đều mở công ty, lái xe thể thao, sao đến ông thì lại biến thành mở tiệm hoa, đi ké xe ô tô thế.”
“Được rồi, mau ngậm cái miệng anh đào nho nhỏ của bà lại.”
Vì để chúc mừng bước đi đầu tiên thành công của anh ta, Bạc Quan Sơ nói muốn dẫn anh ta đi trải nghiệm cảnh tượng khác nhau của Bắc Thành.
“Tôi muốn ăn lẩu.”
Vừa hay Bạc Quan Sơ cũng muốn ăn: “Haidilao?”
“Được!”
Hai người tâm đầu ý hợp, Kỳ Phong lái xe, Bạc Quan Sơ dẫn đường.
Bắc Thành vào lúc cao điểm kẹt xe tối có thể so với đại chiến xe tăng, trên cầu vượt con kiến chui không lọt. Xe bus công cộng trong trung tâm thành phố lái một vòng mất những 4 5 tiếng. Cảnh sát điều tiết khắp nơi nhưng vẫn phải dùng một chữ “tắc” để miêu tả.
Ưu điểm lớn nhất của tên Kỳ Phong này chính là kiên nhẫn, mặc dù tắc mấy tiếng, song anh ta chẳng hề nổi trận lôi đình hay đập vô-lăng chửi ầm lên. Nếu đổi thành Bạc Quan Sơ lái, hoặc là cô sẽ đâm vào đuôi xe trước để biểu thị bất mãn, hoặc là sẽ trực tiếp bỏ xe rồi đi. Cho nên cô không bao giờ lái xe vào giờ cao điểm.
6 rưỡi mà Haidilao đã chật kín chỗ, hàng dài người gấp hạc giấy
1 từ cửa tới cửa thang máy.
Kỳ Phong lấy số, phía trước còn 40 bàn, anh ta sợ cô không chờ được nên hỏi: “Nếu không đổi nhá?”
Bạc Quan Sơ cầm số thứ tự trong tay anh ta, sau đó đi tới xếp hàng. Hai cô bé ở bàn đầu tiên thấy cô đi đến thì lập tức cúi thấp đầu.
Cốc cốc…
Cô gõ vào mặt bàn, hai cô bé buộc phải ngẩng đầu, trong đó có một cô bé mặt đỏ ửng, ấp úng nói: “Chị ơi… em… em… em không phải… cố ý nhìn bạn trai chị đâu…”
Thời cấp 3, Kỳ Phong được cả đám con gái theo đuổi vì hình tượng chàng trai tỏa nắng, sau khi lớn lên lại càng đẹp trai hơn.
Mấy cô bé nhìn chằm chằm anh ta cũng là chuyện bình thường.
Bạc Quan Sơ để số của mình ở trên bàn: “Bọn chị chỉ là bạn bè, em đổi số cho chị, chị cho em Wechat của anh ta.”
“Thật… thật ạ?”
Bạc Quan Sơ gật đầu.
Bạn của nữ sinh cảnh giác hơn: “Anh chị thật sự không phải là một đôi?”
“Chị 28 rồi, em có thấy cô gái nào ở tuổi này lại đẩy bạn trai mình cho cô gái trẻ tuổi hơn không?”
Dẫn sói vào nhà là ngu.
“Vậy… vậy anh ấy cũng 28 ạ?”
“Đổi số đi, cho em Wechat rồi tự em hỏi.”
Bạn của nữ sinh nói tiếp: “Sao chúng em biết Wechat chị cho có phải thật không.”
Bạc Quan Sơ lấy lại số trên bàn, cô gái mặt đỏ lại nôn nóng.
Kỳ Phong đang chơi game, chơi chẳng biết trời đất gì, Bạc Quan Sơ gọi ba lần anh ta mới nghe thấy.
“Sao thế?”
Kỳ Phong nhìn Bạc Quan Sơ rồi lại nhìn hai cô bé kia, khi vừa định hỏi có phải cô ỷ lớn hiếp bé không thì Bạc Quan Sơ lại bảo anh ta mở wechat ra.
“Hả? Mở Wechat làm gì?” Kỳ Phong vừa nghi ngờ vừa mở wechat.
Bạc Quan Sơ cướp điện thoại của anh ta, tìm mã QR rồi đưa đến trước mặt cô bé: “Quét nhanh lên.”
Cô bé trông có vẻ nhút nhát rụt rè nhưng thao tác lại nhanh như hổ, Kỳ Phong còn chưa phản ứng kịp thì Wechat đã có thông báo thêm bạn tốt của “Đường Đường không ăn đường”.
Toàn bộ quá trình Kỳ Phong đều bị Bạc Quan Sơ dắt đi, mãi đến khi đồ ăn lên, anh ta vẫn ở trong trạng thái mông lung mờ mịt.
“Tôi bị bà bán rồi?”
Bạc Quan Sơ nướng một miếng dạ dày bò: “Tận dụng triệt để mà thôi.”
Kỳ Phong muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại bị một câu của Bạc Quan Sơ chặn lại: “Nếu như ông muốn nhanh chóng tới bar, vậy thì phải đổi số với cô bé lúc nãy.”
Nói đến cách duy trình tình bạn giữa Kỳ Phong và Bạc Quan Sơ, chắc phần lớn nguyên nhân là do hai người đều thích uống rượu.
*
10 giờ, ngoại ô phía Tây, Rose.
Quán bar ở phía Tây ngoại ô này chỉ phục vụ những khách hàng thường xuyên quen mặt, đây không phải nơi người bình thường nổi hứng nhất thời muốn uống rượu say mê có thể tuỳ ý lui đến là được, không phô trương nhưng cũng chẳng hề kín tiếng.
Khách mới phải là khách cũ đưa tới, Bạc Quan Sơ là do Yến Thật đưa vào, nhưng sau khi cô trở về từ phía tây thì chưa từng chỗ này.
Người đứng cửa đã đổi mấy lượt, vừa hay người hôm nay đến làm lại là nhân viên cũ, anh ta liếc mắt một cái là nhận ra Bạc Quan Sơ.
“Cô Bạc, đã lâu không gặp.”
Bạc Quan Sơ cười với anh ta: “Tôi dẫn theo bạn, phiền anh sắp xếp chút.”
“Vâng, cô Bạc. Mời anh vào bên trong.”
Từ lúc đi vào Kỳ Phong đã bắt đầu nói mấy lời thô tục: “Tôi chắc chắn ông chủ của quán bar này không giàu cũng quý.”
Rốt cuộc ông chủ của Rose là ai, lời đồn có rất nhiều nhưng không có ai xác thực.
“Bà nhìn cái tay vịn cầu thang này, mạ vàng đấy.”
“Còn chậu hoa này nữa, chắc chắn là ngọc thượng hạng, anh ta không sợ bị trộm à?”
Sao Rose có thể để những người trộm cắp như thế đi vào.
Bạc Quan Sơ liếc anh ta: “Tốt xấu gì ông cũng được tính là nửa công tử nhà giàu rồi, có thể lau nước miếng của mình đi không?”
“Như bà nói đấy, nửa mà thôi. Vả lại chút tiền đó của ba tôi chỉ có thể làm xằng làm bậy ở Nam Thành thôi, nếu mà tới Bắc Thành rồi, vậy chẳng phải là chết đuối giữa biển người mênh mông à.”
Có thể coi thường ba mình như thế, Kỳ Phong đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.
Thoạt nhìn quán bar không khác gì ngày thường, lầu 1, DJ đốt cháy bầu không khí, ở đây không có người tạo ra bầu không khí, toàn bộ đều là tiếng hò reo chân thực. Nam nữ trên sân khấu nhảy say sưa thoả thích, ngọn đèn trên tường chiếu xuống chân mọi người, giày da nam sáng bóng, giày cao gót nữ lấp lánh, tiếng hét chói tai và tiếng hoan hô gần như không ngớt.
Lầu hai là ghế dài, trên đó hoàn toàn khác phía dưới. Người với người thì thầm to nhỏ dưới ngọn đèn u ám, ai ai cũng khoác lên mình bộ đồ sang trọng, nhưng lại cẩn thận dè dặt. Gần như không thấy ai uống rượu say xỉn thất thố, chắc với họ thì một ly là đủ rồi.
Trên sàn nhảy có người đi ra, sau đó quay về tầng hai rồi ngồi xuống, người điên cuồng lắc lư vừa nãy lại trở về bộ dạng kiêu ngạo kiềm chế trong nháy mắt. Người đến quán bar này đều biết cách giải tỏa, phóng túng có mức độ.
Kỳ Phong thích đắm mình trong náo nhiệt, trở thành một yếu tố sục sôi. Bạc Quan Sơ lại thích tìm kiếm sự yên tĩnh trong cái náo nhiệt, cô hưởng thụ sự yên bình khi ở một mình, nhưng cũng phải giải quyết nỗi cô đơn.
Kỳ Phong lắc lư trên sân nhảy, Bạc Quan Sơ thuận tay chụp mấy tấm anh ta đang như lũ quỷ múa loạn.
Hôm nay trên lầu 2 có một anh công tử tới, người này chuyên môn thích gây rối, nghe nói lầu hai Rose rất nổi tiếng với quy tắc: say xỉn và nhặt xác
2 là không tồn tại. Nhưng thế thì sao, hắn là người thích phá vỡ truyền thống.
Từ lúc hắn ta đứng dậy, ánh mắt đã bắt đầu lướt khắp các bàn, khi ngồi xuống thì hắn đã định được mục tiêu.
Rất khéo, mục tiêu được định đó là Bạc Quan Sơ.
Anh công tử đó cầm ly rượu đi tới chỗ cô, nhưng Bạc Quan Sơ lại đột nhiên đứng lên, đi ngược về hướng anh ta.
Anh ta thấy thế thì đắc ý huýt sáo, thu hút sự chú ý của mọi người.
Bạc Quan Sơ không quay đầu, cô bước sang bên phải, ngồi vào ghế dài chỗ của người khác.
Tên công tử kia bước vài bước đến bàn, đôi mắt như đóng đinh lên mặt cô gái, sau đó nói: “Anh em cả, không ngại chơi cùng nhau chứ?”
Hắn ta cố ý ngồi xuống sát cạnh cô, Bạc Quan Sơ thản nhiên ngồi dịch vào trong.
Cả đám người nổi lên hứng thú, Thẩm Tu liếc nhìn người nào đó đang ngồi ở trong cúi đầu xem điện thoại, trong lòng nghi hoặc, từ khi nào mà Rose cũng cho phép chơi kiểu mất dạy này thế.
Ngồi trong là nhóm của Thẩm Tu, 6 người đều là bạn cùng phòng thời đại học, quan hệ rất tốt. Sau khi tốt nghiệp, người cao gầy đeo kính đi Anh, lấy được bằng thạc sĩ xong thì lấy một nữ tiến sĩ, hiện tại cả hai đang định cư ở Oxford. Đội trưởng đội bóng rổ năm ấy quay về Thượng Hải mở một câu lạc bộ bóng rổ, vừa mới đính hôn với bạn gái yêu ba năm, cuối năm tổ chức hôn lễ. Trưởng phòng ký túc xá lấy bằng thạc sĩ cơ học lượng tử ở đại học C, tốt nghiệp tiến sĩ xong thì ở lại trường nhậm chức.
Còn lại 3 người, ngoại trừ Thẩm Tu không rời khỏi Bắc Thành ra, Lương Viễn Triêu và Phó Khâm quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn về đây.
Sáu người bọ họ chưa tụ tập với nhau nhiều năm lắm rồi, mỗi lần gặp mặt đều thiếu mấy người. Lần này vừa hay cả 6 đều ở Bắc Thành, nên Thẩm Tu nhanh chóng gọi mọi người ra ngoài tụ tập.
Khi mấy người đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên trên sô pha có thêm một người đẹp.
Người đàn ông ngồi mãi trong ghế, ẩn mình trong bóng tối ngước mắt lên, giọng nói bị rượu thấm qua rất mê người: “Xem ra bàn này của chúng ta rất hút người thích nhỉ, nếu đã muốn chơi rồi, vậy thì ai uống thắng thì người đó ở lại, thế nào?”
Nghe thấy giọng nói, Bạc Quan Sơ chợt ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng.
Cô không ngờ rằng mình sẽ gặp Lương Viễn Triêu ở đây, lại càng không ngờ rằng nơi mình đặt mông ngồi xuống là địa bàn của anh.
Chữ “uống” vừa hay như ý nguyện của anh công tử kia, anh ta nhìn chằm chằm Bạc Quan Sơ, hỏi ý kiến cô.
Bạc Quan Sơ nhìn nụ cười không rõ ý tứ kia, nói: “Được.”
Người xung quanh kinh ngạc, vậy mà Lương Viễn Triêu lại xui người ta uống rượu?
Người đàn ông ngồi sườn ngoài gọi phục vụ.
“Chào anh Thẩm, xin hỏi anh cần gì ạ?”
Người đàn ông nhìn Bạc Quan Sơ rồi lại nhìn Lương Viễn Triêu: “Anh, bia tươi nhá?”
Lương Viễn Triêu để ly rượu trên tay lên bàn, nói: “Vodka.”
Mọi người: “…”
Thẩm Tu bảo phục vụ lấy mười chai Vodka 40 độ.
Lương Viễn Triêu thản nhiên nói: “Uống đi, mỗi người một chai.”
Tên công tử kia quanh năm đắm mình trong các quán bar lớn, mấy chai Vodka này không làm khó được hắn ta.
Hai chai rượu được mở ra, một chai anh ta đưa cho Bạc Quan Sơ, một chai để lại cho chính mình.
Ngay cả việc đưa rượu mà anh cũng muốn lợi dụng, Bạc Quan Sơ vừa cầm thân chai, tay của anh công tử kia đã phủ lên: “Nếu không uống được, có thể nói dừng bất cứ lúc nào.”
Bạc Quan Sơ rút tay ra, cô không nói lời nào, cầm chai rượu lên uống.
Rượu 40 độ không quá mạnh nhưng Vodka là đồ uống nguyên chất, không pha trộn thêm bất kỳ thứ gì khác, uống vào hệt như “đốt lửa”, không ngọt không đắng không chát, chỉ có sự kích thích như lửa cháy.
Cô không hề nhăn mày.
Tên công tử kia rõ ràng có tửu lượng rất tốt, kỹ năng cũng tốt, không uống mạnh một ngụm như Bạc Quan Sơ.
Những người ngồi đây đều là bạn của Thẩm Tu, tổng có 6 người, toàn là mấy người ở thời đại học có quan hệ cá nhân với nhau tốt.
Cô gái này thật sự quá bình tĩnh, Thẩm Thu nổi da gà: “Này…”
Lương Viễn Triêu: “Chai tiếp theo.”
Thẩ Tu: “Anh…”
Phó Khâm: “Thôi.”
Lương Viễn Triêu: “Không uống thì cút.”
Mọi người: “…”
Bạc Quan Sơ không nói hai lời, cô lại mở chai thứ hai ra. Khi uống được một nửa, cô đập vỡ bình rượu, tiếng loảng xoảng vang lên.
Ngoại trừ Lương Viễn Triêu, tất cả mọi người đều bị doạ ngửa ra sau.
Rượu óng ánh trong suốt bắn lên mặt mấy người ở đây. Cạnh giày, cạnh bàn đều là mảnh vụn thuỷ tinh.
Cô xách túi rời đi.
Tên công tử muốn đuổi theo, Lương Viễn Triêu liếc mắt, Thẩm Tu lập tức giữ hắn ta lại: “Người thắng ở lại chơi, đã nói từ đầu rồi.”
Lương Viễn Triêu cũng đi ra ngoài, những người còn lại ngồi trên ghế dài đưa mắt nhìn nhau.
Xử lý anh công tử kia xong, Thẩm Tu lộ ra nụ cười xấu xa: “Khụ khụ… Dưa lớn
3, mua không?”
“Kiểm chứng trước.”
“Em từng thấy cô gái kia rồi.”
“Chà…”
“Ở trong ví tiền của chủ tịch Lương nhà chúng ta!” Thẩm Tu nhìn Phó Khâm: “Đúng không?”
Lúc đại học bọn họ biết thời cấp 3 Lương Viễn Triêu có một mối tình đầu, khi tốt nghiệp thì chia tay, cái gai đó vẫn cắm chặt ở trong lòng nổ mãi không ra.
Phó Khâm là người duy nhất biết chuyện xưa ấy, tiếc là dù bọn họ có đe doạ dụ dỗ như thế nào thì anh ta cũng chỉ nói một câu: Khác trường, không rõ.
Nhưng lúc này Phó Khâm lại nói: “Phải.”
“Em nói mà! Em đã nói là anh biết mà!”
“Đậu xanh, Phó Khâm, thế này không phải là anh em đâu nhá.”
Thẩm Tu: “Bổ dưa xong rồi, mau trả tiền!”
Mọi người: “Cút!”
*
Bạc Quan Sơ mặt không đổi sắc, tim không hoảng loạn mà bước ra khỏi Rose, sau đó gửi tin nhắn cho Kỳ Phong.
[Tôi mệt nên đi về trước đây, ông tự xem rồi xử lý đi.]
Đường xá sáng hơn quán bar, cô đi không mục đích, bước chân rất vững vàng.
Say sao? Say rồi nhỉ.
Lòng say, ngay cả đau đớn cũng không cảm nhận được.
Khi Lương Viễn Triêu tìm thấy cô, cô đang ngồi ở ven đường, màn hình điện thoại hiện dãy số của Yến Thật.
Bạc Quan Sơ không để ý là anh đã tới.
Người đàn ông cướp chiếc điện thoại rồi hung hăng ném xuống mặt đất, màn hình vỡ như mạng nhện. Anh kéo cô đứng lên, sau đó áp lên cây cột, cơn giận tràn ra từ hốc mắt.
Tối nay Lương Viễn Triêu uống không ít rượu nên không khống chế được cảm xúc: “Bạc Quan Sơ, trong mắt em, Lương Viễn Triêu tôi là gì? Lúc trước không bằng Kỳ Phong, hiện tại không bằng Yến Thật. Trước mặt em, tôi còn không bằng một con chó.”
Lương Viễn Triêu trầm giọng quát lên: “Cmn, em thật sự khiến tôi ghê tởm.”
Bạc Quan Sơ cắn vào cổ anh, cắn rất chặt, dù miệng có mùi máu tươi nhưng cũng không chịu buông ra.
Lương Viễn Triêu cũng cắn cô, nói toạc ra thì chính là hai kẻ điên.
Cô khóc trước cửa vườn hồng mà anh trồng.
Bông hồng sắc trầm đó chạy trốn rồi.
_______________
Chú thích:- Hoạt động của Haidilao cho những vị khách đang đợi chỗ, mỗi con hạc giấy sẽ được giảm 0.5 tệ.
- Từ lóng mạng Trung Quốc, ý chỉ con gái bị đàn ông chuốc say, sau đó bị xâm hại tình dục.
- Trong tiếng Trung, dưa để chỉ những tin đồn