Dịch: Kình Lạc

Bạc Quan Sơ là người cuối cùng quay về lớp.

Quy định giờ giấc của nhà trường là trưa 11 giờ tan học đi ăn cơm, 12 giờ 20 bắt đầu nghỉ trưa, 1 giờ 30 bắt đầu vào học. Hiện tại đồng hồ vừa hay chỉ 12 giờ 20.

Mọi người thu dọn bàn ghế chuẩn bị nghỉ ngơi, nữ sinh đằng trước vừa mới nằm xuống thì lại bị Bạc Quan Sơ vỗ một cái.

“Cậu có băng vệ sinh không?”

Nữ sinh lấy một miếng từ trong cặp sách ra, sau đó đưa cho cô: “Cậu tới cái đó à?”

“Ừm, mình vừa tới, không kịp chuẩn bị.”

Cô gái ngồi bàn trước này là người vô cùng dịu dàng, bình thường nói chuyện hay làm việc đều yên lặng lịch sự, nên Bạc Quan Sơ cũng hay nói chuyện cùng.

“Nếu không đủ thì cứ đến chỗ mình, trong cặp mình vẫn còn.”

“Ừm, mình cảm ơn.”

May là vừa mới đến nên quần lót chỉ bị dính chút, quần đồng phục vẫn sạch.

Bạc Quan Sơ bị đau bụng kinh, mỗi lần đến ngày thứ ba của kỳ kinh nguyệt, cô đều đau tới mức quằn quại, nếu không uống thuốc giảm đau thì chắc chắn không thể chịu nổi.

Người cô khó chịu cả buổi trưa, bụng đau âm ỉ, thân dưới căng chặt.

Đầu óc Bạc Quan Sơ bắt đầu nghĩ lung tung, hôm nay nam sinh trường số 1 coi quán giúp Chu Hằng, Chu Hằng lúc nào cũng ngại ngùng vậy mà lại đánh nhau với người khác, còn có Lương Viễn Triêu hút thuốc…Suy nghĩ dần bay xa, nhưng vẫn không thể nào giảm bớt đau đớn.

Đột nhiên một bàn tay to lớn phủ lên bụng dưới của cô, bàn tay ấy xoa vòng vòng, thậm chí còn định vén áo luồn vào bên trong vuốt ve. Bạc Quan Sơ giật mình sợ hãi, lập tức mở mắt ra. Lúc này Vương Nhân Thành đang cúi người dựa vào đầu vai Bạc Quan Sơ, sức nặng đè lên khiến cô không dậy nổi.

Khi Bạc Quan Sơ chuẩn bị hét lên, bàn tay thô ráp đầy vết chai lập tức vươn tới che miệng cô lại. Vốn dĩ sức lực giữa con gái và đàn ông trung niên đã khác xa nhau, mà hơn nữa hôm nay Bạc Quan Sơ còn bị đau bụng kinh, nên hiện tại cả người cô đều vô lực, mệt mỏi.

Đôi môi khô khốc của người đàn ông mập mạp áp sát vào bên tai Bạc Quan Sơ, thanh âm nhẹ đến nỗi chỉ có một mình cô nghe thấy: “Đừng sợ, không đau.”

A…

Móng tay được cắt tỉa cẩn thận bấm mạnh vào tay người đàn ông, thanh âm nghẹn ngào yếu ớt của nữ sinh không bằng một phần hai tiếng quạt điện quay trên đỉnh đầu. Không ai trong lớp tỉnh dậy. Bạc Quan Sơ lấy chân đá Vương Nhân Thành nhưng không đá được. Cô quay sang định đá vào chân bàn sắt, thế nhưng lần này còn chưa kịp đá thì đã bị Vương Nhân Thành giữ lại.

Tại sao các học không nghe thấy, tại sao không có ai đến cứu cô, tại sao…

Bạc Quan Sơ giống như người bị chết đuối, chân chẳng chạm đáy mà người cũng chẳng nổi lên, cô chỉ có thể điên cuồng vùng vẫy. Cái đầu vất vả lắm mới ngoi lên được lại bị người ta tàn nhẫn ấn xuống, nước liên tục tràn vào xoang mũi, luồng khí ô xi cuối cùng dần cạn kiệt.

Thừa dịp Vương Nhân Thành buông lỏng, Bạc Quan Sơ lập tức cắn chặt tay người đàn ông, dường như cô muốn cắn chết ông ta. Vương Nhân Thành bị đau nên tránh ra, Bạc Quan Sơ nổi nên thoát khỏi đáy nước, lấy lại được sự sống.

Cô nhân cơ hội chạy thoát, chạy một mạch tới thẳng toà nhà lớp 12.

Người đầu tiên bạn nghĩ tới khi chạy trốn chính là thượng đế, là người duy nhất có thể cứu bạn.

Lương Viễn Triêu chính là người đầu tiên mà Bạc Quan Sơ nghĩ tới, thiếu niên mạnh mẽ hung dữ đó nhất định sẽ không sợ Vương Nhân Thành.

Nhưng còn chưa chạy đến lớp A9, cô đã mất hết sức lực, hai chân mềm oặt, đầu gối đập mạnh xuống mặt đất. Cả người Bạc Quan Sơ nằm bò bên cạnh bồn hoa, cảm giác buồn nôn trong dạ dày hệt như thuỷ triều, kéo đến từ đợt này đến đợt khác.

Bạc Quan Sơ biết một ngày nào đó Vương Nhân Thành sẽ xuống tay với mình, nhưng cô lại không ngờ rằng ác mộng tới nhanh như vậy, cô còn chưa tìm thấy vị thần có thể che chở cho chính cô. Vậy mà Vương Nhân Thành có thể ngang nhiên công khai xuống tay như vậy. Bạc Quan Sơ từng cho rằng chỉ cần ở nơi nhiều người thì cô sẽ may mắn thoát nạn.

Nhưng cô thật sự sai rồi, sau khi chuyện của Cố Miên phát sinh, thì đáng lẽ cô nên biết, người đàn ông này không hề sợ chết.

Một người ngay cả tù chung thân cũng không sợ, vậy sao lại sợ án tử hình được chứ?

Cô thoát được một lần, nhưng có thể thoát hết hai năm sao? Người duy nhất có thể đánh bại được ông ta, phải là người không sợ chết hơn ông ta.

*

Trong tiệm tạp hoá của nhà họ Chu, Lương Viễn Triêu lại bắt đầu châm thuốc. Phó Khâm thấy vậy liền dặn dò anh hút ít thôi.

“Một tuần một điếu.”

Chu Hằng bôi thuốc xong mới đi ra, cậu ta nhìn đồng hồ rồi nói với Phó Khâm: “Không sớm nữa đâu, cậu về trường đi.”

Trường số 1 ở xa hơn trường số 13, nếu Phó Khâm không về thì sẽ muộn.

“Mình biết rồi, mà cậu không sao chứ?”

“Người phiêu bạt giang hồ, sao có thể không gặp đao kiếm.”

Phó Khâm cười nhẹ: “Chỉ nhìn bề ngoài thì thật khó mà tưởng tượng rằng cậu là người hung hãn như thế đấy.”

Chu Hằng là kiểu thiếu niên nếu đặt ở hiện tại sẽ là chú cún dễ thương toả nắng, ai nói gì cậu ta cũng đồng ý, không nổi giận mà cũng chẳng phản bác.

Nhưng người dịu dàng như vậy, một khi đã tức giận thì nhất định như đất rung núi chuyển.

Khi trong tiệm chỉ còn lại Lương Viễn Triêu và Chu Hằng, Chu Hằng lấy một lon coca từ trong tủ lạnh ra đưa cho cậu.

“Mình gọi đồ ăn rồi, cậu ăn chút gì đi.”

“Ừm.”

Độ tuổi 17 18 chính là lúc con trai tràn đầy tinh lực nhất, ai cũng ăn như hổ đói, ăn hết bát này đến bát khác. Đương nhiên Lương Viễn Triêu cũng không ngoại lệ.

Điều kiện nhà Chu Hằng không bằng Lương Viễn Triêu, cả nhà cậu ta ba miệng ăn miễn cưỡng sống qua ngày dựa vào chút tiền từ tiệm tạp hoá và đồng lương ít ỏi của ba mẹ trên công trường. Năm 2007 nhà bọn họ vẫn chưa có điều hoà, chỉ có mỗi cái quạt trần treo ở giữa trần tiệm tạp hoá.

Hai thiếu niên cao 1m8 ung dung, thong thả khoanh chân ngồi trước chiếc bàn gấp cao nửa mét ăn cơm.

“Cảm ơn.”

Chu Hằng: “Không cần đâu.”

Lương Viễn Triêu vội vã quay về trường trước khi vào tiết, lúc này mọi người đang nghỉ trưa, trong sân trường chỉ có nhân viên hậu cần đi lại. Mặt trời trên đỉnh đầu toả nắng chói chang, cậu bước nhanh trở lại lớp.

Khi đi ngang qua bồn hoa, Lương Viễn Triêu thấy Bạc Quan Sơ.

Nữ sinh giống như tờ giấy mỏng đong đưa trong gió, nếu gió thổi lớn hơn chút, tờ giấy ấy sẽ bị bay đi.

Hai người nhìn nhau một giây, sau đó Lương Viễn Triêu bày ra vẻ mặt vô cảm đi lướt qua người cô. Nhưng khi đi tới, góc áo cậu lại bị túm chặt.

“Lương Viễn Triêu, tôi nóng quá.”

“Buông tay.” Thiếu niên nghiêm mặt.

Bạc Quan Sơ không chỉ không buông tay, ngược lại cô còn quấn góc áo cậu quanh ngón trỏ, giữ chặt hơn nữa.

“…”

“Lương Viễn Triêu, đưa tôi tới nhà anh ngồi điều hoà đi.” Trong mắt cô gái tràn đầy sự khẩn cầu.

Thiếu niên vô cùng khó chịu, cậu đột nhiên nâng tay đánh mạnh một cái vào cánh tay người trước mặt. Âm thanh giòn giã vang lên, trên cánh tay cô gái để lại một vệt đỏ ửng.

Chu Hằng không dám đánh con gái, nhưng Lương Viễn Triêu dám.

Bạc Quan Sơ bị đau nên buông tay. Lương Viễn Triêu không quay đầu lại, cậu thẳng thừng bước đi.

Cuối cùng, Bạc Quan Sơ lựa chọn trốn học.

Trong nhà không có ai, Bạc Viễn đang làm việc trên công trường, Thư Tâm lại tới quán chơi mạt chược.

Bạc Quan Sơ cởi quần áo vào nhà tắm, mở vòi hoa sen, dòng nước lạnh ngắt đánh mạnh vào da thịt non mềm của cô gái.

Bạc Quan Sơ mặc kệ bản thân đang trong thời kỳ kinh nguyệt, cô chỉ muốn dùng nước lạnh rửa sạch sự ghê tởm mà Vương Nhân Thành lưu lại trên người. Ông ta quá dơ bẩn, vậy nên hôm nay cô cũng cực kỳ dơ bẩn.

Tiếng nước lách tách hoà cùng với âm thanh căm hận nghiến răng của cô gái. Bạc Quan Sơ lấy tay kỳ mạnh vào tai và phần bụng dưới bị đụng chạm, làn da bị chà xát tới mức ửng đỏ nhưng cô vẫn cảm thấy không sạch.

Tiếng hét thống khổ chói tai truyền ra từ trong phòng tắm, Bạc Quan Sơ ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt cô hoà cùng dòng nước, sau đó rơi xuống.

“Thật ghê tởm.” Bạc Quan Sơ giật tóc giống như phát điên.

Vương Nhân Thành, ông đi chết đi. Cô ra sức đập vào tường, giận dữ gào thét: “Đi chết đi!”

“Đi chết đi!”

“Đi chết đi…”

“Đi chết đi…”

Bạc Quan Sơ giống như một con cá rời khỏi mặt nước, vùng vẫy sắp chết. Hai mắt cô vô hồn, cả người mất hết sức lực, nước mắt giàn giụa hoà vào trong làn nước, làn nước ấy biến thành vòng xoáy, chảy ngược chiều kim đồng hồ rồi chảy vào cống thoát nước.

Người như Vương Nhân Thành nên bị chặt thành vạn mảnh nhét vào cống thoát nước, trộn vào đống rác thải của toàn thành phố.

*

Bình thường 4 giờ Thư Tâm bắt đầu rời khỏi quán mạt chược quay về nhà nấu cơm, 5 giờ trường THPT số 13 sẽ tan học.

Gần 4 giờ, Bạc Quan Sơ ra ngoài, cô giống như một cái xác không hồn đi lang thang trên đường.

Lúc đi tới tiệm thuốc, Bạc Quan Sơ dừng lại nhìn vào, trên cánh cửa thuỷ tinh của tiệm thuốc có hàng chữ được viết bằng bút marker pen: “Viagra đã về”.*

*Viagra là tên hiệu của thuốc Sildenafil dùng để giúp chứng liệt dương ở nam giới, do công ty Pfizer Inc. sản xuất. Viagra là một loại thuốc được sử dụng để điều trị rối loạn chức năng cương dương và tăng huyết áp động mạch phổi

Cmn, thật ghê tởm.

Bạc Quan Sơ tiếp tục đi về phía trước một đoạn, sau đó cô lại vòng lại, đi vào trong tiệm thuốc.

“Bán cho cháu một hộp Ibuprofen”.*

*Ibuprofen là một thuốc chống viêm non-steroid ban đầu được giới giới thiệu là Brufen, và từ đó dưới nhiều nhãn hiệu khác, thông dụng như Nurofen, Advil và Motrin. Nó được dùng để giảm các triệu chứng viêm khớp, thống kinh nguyên phát, sốt, và như một thuốc giảm đau, đặc biệt là nơi có viêm

Dược sĩ đưa thuốc cho cô: “Một hộp 12 tệ.”

Bạc Quan Sơ lấy một tờ 50 tệ từ trong túi ra.

“Đợi chút, tôi trả lại 38 tệ.”

Bạc Quan Sơ không trả lời, cô xoay người nhìn về phía giá thuốc, sau đó nói: “Bán cho cháu một hộp cao bỏng.”

“Cao bỏng 8 tệ một hộp.”

Nam Thành tháng 9, bầu trời bắt đầu chuyển về chạng vạng, cái nóng càng ngày càng gay gắt, bước ra đường hệt như dẫm lên cái nồi hấp.

Tan học, Lương Viễn Triêu không về nhà ngay, cậu đi mua đồ ăn như bao ngày, sau đó lại đi tới tiệm hoa quả mua dưa hấu ướp lạnh.

Khu chung cư phía bắc thành phố toàn là nhà sáu tầng, mà Lương Viễn Triêu lại ở tầng sáu, năm ấy khu chung cư vẫn chưa lắp đặt thang máy. Thiếu niên thường xuyên rèn luyện, tố chất cơ thể tốt, nên đi một mạch sáu tầng cũng chẳng thở hổn hển.

Khi vừa bước ra khỏi cầu thang, Lương Viễn Triêu chợt phát hiện một bóng người đang ngồi ở cửa nhà mình, hơn nữa còn đang ngủ.

Người đó không phải Bạc Quan Sơ thì còn ai.

Sắc mặt Lương Viễn Triều lập tức thay đổi, cậu cau mày đi tới đá chân Bạc Quan Sơ. Người trên mặt đất không nhúc nhích, cậu lại tăng thêm lực, nhưng cô gái vẫn vậy.

Cô gái cuộn tròn mình ngồi trên tấm thảm màu xám kê trước cửa, cơ thể khẽ run, sắc mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt. Lương Viễn Triêu sờ trán cô, nhiệt độ cơ thể bình thường. Cậu liếc nhìn cánh tay buổi trưa mới bị cậu đánh của Bạc Quan Sơ, nơi ấy vẫn còn phiếm đỏ.

Sao da con gái mỏng thế.

Đây là lần đầu tiên và duy nhất Lương Viễn Triêu đánh con gái.

Cậu gọi vài tiếng, nhưng Bạc Quan Sơ không trả lời. Lương Viễn Triêu ôm người vào trong nhà, sau đó lại ra ngoài lấy đồ. Khi xách dưa hấu với rau lên, cậu chợt phát hiện dưới đất còn có một chiếc túi khác.

Trên chiếc túi nilon màu trắng in vài chữ “Tiệm thuốc Bảo Chi Lâm”, cậu thuận tay nhặt lên xem, bên trong chiếc túi đụng một hộp Ibuprofen và cao bỏng.

Lương Viễn Triêu chẳng xa lạ gì với Ibuprofen, trước kia mỗi lần mẹ Lương tới tháng, bà còn chẳng làm được việc nhà, đau đến mức quằn quại. Bố Lương rất đau lòng, lúc không có cách nào khác, ông chỉ đành bảo con trai mình đi mua thuốc giảm đau.

Lúc ấy cậu thấy lạ nhưng sau lại thành quen.

*

Bạc Quan Sơ bị động tĩnh trong bếp đánh thức, cô mơ màng mở mắt, hoàn cảnh lạ lẫm trước mắt khiến lòng cô hoảng loạn.

Lúc đang chuẩn bị hô cứu, cô đột nhiên nhận ra đây là nhà Lương Viễn Triêu.

Bạc Quan Sơ đi theo tiếng động, cửa phòng bếp khép hờ, cô không đẩy vào mà nép ở ngoài cửa nhìn vào khung cảnh bên trong.

Bóng lưng thiếu niên cao lớn, sườn mặt tuấn tú lạnh lùng, ngón tay thon dài lướt qua vòi nước đang chảy. Đây là lần đầu tiên Bạc Quan Sơ biết hoá ra nguyên liệu nấu ăn cũng có thể là “tác phẩm nghệ thuật”, và cách chúng biến hoá trong tay “nghệ thuật gia”.

“Nhìn đủ chưa?”

Bạc Quan Sơ bị giọng nói chợt vang lên đó làm hoảng sợ, cô lùi nước dựa vào tường. Trái tim trong lồng ngực chợt đập nhanh, ánh mắt cô hoảng loạn đảo liên tục.

Bông hoa trên bệ cửa sổ sắp tàn, ngoài cửa sổ có chú chim đậu trên cột điện, giấy dán tường nhà Lương Viễn Triêu thật đẹp…

Cô đâu làm chuyện xấu, nhưng cô cũng chẳng hiểu sao bản thân lại lo lắng như vậy.

“Thì… Thì là… Tôi tới đưa anh cao bỏng.”

Một giọng nói khàn khàn phát ra từ bên trong bức tường: “Sao em tìm được đến đây.”

“À… Tôi hỏi đường tới.”

Một tiếng trước, khi Bạc Quan Sơ đi qua tiệm hoa quả, cô chợt nhớ lần trước Lương Viễn Triều mua hoa quả ở đây, nên thuận miệng hỏi ông chủ có biết anh chàng đẹp trai nhà ở phố trước không.

Ông chủ lập tức nói biết, sau đó còn bảo Lương Viễn Triêu là con trai của viên cảnh sát phố trước. Bạc Quan Sơ giới thiệu bản thân là bạn học của Lương Viễn Triêu, cô muốn đưa sách cho cậu, nên hỏi ông chủ có biết nhà Lương Viễn Triêu nằm ở khu chung cư nào không.

Ông chủ chỉ vào khu chung cư gần nhất: “Cảnh sát Lương sống ở khu chung cư phía trước, nhà bọn họ hay tới tiệm chú mua hoa quả, nhưng sau này…”

Ông chủ còn chưa nói xong, Bạc Quan Sơ đã chạy đi, sau đó cô hỏi rất nhiều người mới tìm được nhà cậu. Khi Bạc Quan Sơ leo lên tầng sáu thì người đã mệt lả, nhất định là do tắm nước lạnh nên mới thế, bụng cô giống như bị ai đó liên tục đập mạnh. Vốn dĩ lúc đầu Bạc Quan Sơ định ngồi chờ chốc lát, nhưng ai ngờ cuối cùng cô lại đau tới nỗi mê man ở trước cửa nhà cậu.

Nhà Lương Viễn Triêu được trang hoàng hài hoà, bố cục hợp lý, vừa nhìn đã biết là được dày công thiết kế.

Sau khi nghỉ ngơi, tinh thần Bạc Quan Sơ đã khôi phục kha khá.

Lương Viễn Triêu bưng một chén canh nóng đi ra khỏi phòng bếp, Bạc Quan Sơ nghe thấy bước chân, cô lập tức chạy nhanh tới ghế sô pha rồi ngồi xuống.

Cậu đi tới gần, mùi gừng sống cay mũi xộc vào làm khuôn mặt Bạc Quan Sơ nhăn nhó.

“Khụ… Anh uống trà gừng sống à?”

Thế này cũng dưỡng sinh quá rồi nhỉ.

Lương Viễn Triêu lạnh lùng liếc Bạc Quan Sơ, sau đó cậu bưng bát để xuống trước mặt cô, giọng điệu như muốn nói ‘yên lặng, cấm mở lời’: “Uống đi.”

“????”

Cô đâu nói là muốn uống, hơn nữa cô ghét nhất là gừng sống, cực kỳ cực kỳ ghét luôn.

Bạc Quan Sơ phản lại, cố ý trêu chọc cậu: “Ôi chao, anh cũng biết cái này cơ à?”

Cô nhân cơ hội chế nhạo: “Xem ra anh hiểu không ít về phương diện kia của con gái nhỉ.”

Lúc nhỏ Lương Viễn Triêu thường thấy ba nấu trà gừng đường đỏ cho mẹ, mỗi tháng sẽ có mấy ngày cố định. Lúc đầu cậu không hiểu, sau này học mấy kiến thức liên quan đến sinh lý thì mới hiểu.

Vốn dĩ lời này cũng chẳng có gì phải xấu hổ, nhưng giờ trong tỉnh cảnh thế này, cô nam quả nữ cùng chung một nhà, làn da trắng nõn mịn màng của người con gái hơi ửng đỏ, bầu không khí bất giác trở nên mập mờ ám muội.

Tai Lương Viễn Triêu dần ửng hồng, may mà Bạc Quan Sơ đang ‘chiến đấu’ với bát trà nên không chú ý tới cậu.

Bạc Quan Sơ ôm chiếc bát to, vẻ mặt đau khổ, nhưng cô vẫn không quên dặn dò Lương Viễn Triêu: “Anh bôi cao bỏng đi.”

“Ừm.”

“Chuyện hôm nay, tôi xin lỗi.”

“Ừm.”

Bạc Quan Sơ đặt chiếc bát “bịch” xuống: “Anh chỉ biết ừm ừm ừm thôi à?”

Bầu không khí lập tức đình trệ, hai người ngồi trên sô pha nhìn nhau. Dưới hàng mi đen dài xoè như lông vũ của cô gái là một đôi mắt nai mê hoặc lòng người, trong veo, linh động.

Bạc Quan Sơ không giống như trong lời đồn.

Lương Viễn Triêu uể oải dựa vào sô pha, cậu chẳng kiêng dè mà đánh giá cô.

“Nhìn tôi làm gì?” Bạc Quan Sơ ôm bát: “Tôi rất đẹp đúng không? Vậy chủ tịch Lương có thể vì cái nhan sắc này mà mai sau đừng ghi tôi đến muộn không?”

Lương Viễn Triêu khẽ cười: “Lần trước tôi ghi em à?”

Đôi mắt sắc bén của Bạc Quan Sơ bắt được sự dịu dàng trong mắt Lương Viễn Triêu.

Quả nhiên cậu là sự lựa chọn hoàn hảo của cô, cô muốn gì cậu đều có.

_____________

Lời nhắn lại của tác giả:

Bạc Quan Sơ: “Anh không ghi em thì em bị phạt chạy được à?”

Lương Viễn Triêu: “Leo tường luôn rồi mà còn sợ phạt chạy?”

Bạc Quan Sơ: “Anh nói thêm câu nữa xem?”

Lương Viễn Triêu: “Vợ, anh sai rồi.”

Tác giả: “Không ghi chính là không ghi! Sợ à?”

Lương Viễn Triêu: “Được, vậy từ giờ tôi không đi theo cốt truyện nữa.”

Tác giả: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play