“Chủ tịch Lương, anh lấy thân phận gì để can thiệp vào mối quan hệ xã giao của tôi?”
“Ba em.”
Bạc Quan Sơ đẩy cậu ra, giận thầm trong lòng.
Tất cả mọi người đều hỏi cô rằng có phải hai người ở bên nhau không, vậy mà người này lại chẳng nói được một câu thích nào.
“Tôi về nhà.”
Lương Viễn Triêu cầm cặp sách cô từ phía sau, sau đó nhấc lên.
“Làm gì thế!”
“Cởi cặp sách ra.”
Bạc Quan Sơ quay đầu lại.
“Tôi xách giúp em.”
“Tôi đeo được.”
Lương Viễn Triêu khom người, thò đầu qua bả vai Bạc Quan Sơ, đối diện với cô. Trái tim Bạc Quan Sơ đập thình thịch, kiếp trước cậu cứu vớt cả thế giới để đổi lấy gương mặt này à? Sao mà lại có người sinh ra đã đẹp thế.
Một ánh mắt thôi mà đã trêu chọc khiến lòng cô loạn lên, cặp sách rơi xuống tay cậu từ khi nào mà cô cũng không biết.
Bạc Quan Sơ nhớ lại nụ hôn bong bóng kẹo cao su kia, mừng thầm trong lòng.
Đầu cô bị bàn tay to của Lương Viễn Triêu xoa rối: “Về nhà đi.”
Bạc Quan Sơ: “Ò.”
Cậu đi ở phía trước, Bạc Quan Sơ vừa trêu con mèo vừa đi theo.
Khi sắp ra khỏi ngõ, Lương Viễn Triêu xoay người nhìn một mèo một người: “Để nó về đi, đợi lát nữa chủ nó tới tìm mà không thấy thì lại lo lắng.”
Con mèo lười biếng béo ú kêu meo meo với cô ba lần, sau đó kiêu ngạo vểnh chiếc đuôi rồi rời đi.
Bầu trời trắng xám, mây dày đặc, tất cả mọi thứ xung quanh đều toả ra hơi lạnh, hệt như để trong hầm băng.
“A… lạnh thế!” Bạc Quan Sơ cảm thán, lén nhìn trộm Lương Viễn Triêu, nhưng người nọ vẫn chẳng có động tĩnh gì.
“A…”
Lương Viễn Triêu đưa mắt nhìn lại, cái miệng đang mở to của Bạc Quan Sơ lập tức khép vào. Cô nhích lại gần Lương Viễn Triêu, ôm cánh tay cậu, mặt cọ lên ống tay áo thiếu niên: “Có thể ôm không?”
“Chủ tịch Lương, tôi thề, về sau tôi sẽ không bao giờ đến muộn nữa.”
Lương Viễn Triêu ra vẻ nghiêm túc: “Không phải là không nên đến muộn à.”
Ánh mắt Bạc Quan Sơ lóe lên, giọng càng ngày càng mềm mại, hệt như cơn gió nhẹ nhàng thổi qua rồi tan biến: “A Viễn, lần này cho tôi ôm một cái đi, lần sau tôi cho anh ôm lại.”
Quả nhiên chiêu này rất hữu dụng đối với Lương Viễn Triêu.
Bạc Quan Sơ nhìn yết hầu cậu lên xuống, ánh mắt vừa mang theo ý cười lập tức trở nên sâu lắng.
Cô nắm được cơ hội, nhanh tay nhanh mắt kéo khoá áo đồng phục cậu xuống, cánh tay mảnh khảnh luồn vào ôm lấy vòng eo săn chắc của thiếu niên.
Bên trong Lương Viễn Triêu mặc một chiếc áo thun dài tay, luồng nhiệt nóng toả ra, ập vào Bạc Quan Sơ.
Haizz, đành vậy. Lương Viễn Triêu mở áo lông, vòng qua, ôm kín cô từ bên ngoài.
Trong lồng ngực thiếu niên có hơi thở thanh mát vô cùng đặc biệt, Bạc Quan Sơ rất thích, cô dán vào gần rồi hít hà.
“Bạc Quan Sơ, em là yêu tinh gì thế?”
Cô ngẩng đầu lên: “Anh nói gì cơ?”
Cậu hỏi ngược lại: “Không phải nói một chút thôi à? Ôm được mấy cái một chút rồi?”
Cánh tay Bạc Quan Sơ càng siết chặt hơn: “Không buông, quên một chút kia đi!”
“Đồ đểu.”
May mắn là không có người đi ngang qua, nếu không chắc chắn sẽ chỉ vào hai người rồi chửi bới: đúng là thói đời suy đồi.
Con ngõ nhỏ này không quá hẻo lánh, nên chẳng thể nào có chuyện không có ai.
Bạc Quan Sơ không biết, Vương Nhân Thành lại tới, hơn nữa ông ta và Lương Viễn Triêu còn đang nhìn nhau.
Bạc Quan Sơ không hề nhận ra ánh mắt lạnh băng u ám dần che lấp đôi mắt cậu.
*
Hôm nay, phố trước phố sau đều có mạch nước ngầm tuôn ra, có gì đó tính toán chui lên khỏi mặt đất, nhưng cũng có gì đó đang hốt hoảng chạy trốn.
Những chú chim sẻ trên cột điện bất chợt vỗ cánh bay đi.
Bạc Quan Sơ trở về căn phòng ngủ lạnh lẽo, Thư Tâm và Bạc Viễn không ở nhà. Điện thoại bàn trong nhà vang lên, Bạc Quan Sơ đi tới nhấc lên nghe: “Alo?”
“Chị ơi.” Người gọi điện là Lý Hạo Lạc, con trai của cô Bạc Quan Sơ.
Bạc Quan Sơ luôn không thích em trai em gái, bọn chúng rất phiền: “Làm gì.”
“Mẹ bảo chị sang đây ăn cơm.”
Ngõ Vân Lý, Bạc Quan Sơ tới nhà cô, Bạc Viễn và Thư Tâm cũng ở đó, còn có ông bà nội, mọi người tề tựu đủ cả.
Trên bàn cơm, Thư Tâm hỏi cô hôm nay thi thế nào.
“Không tốt lắm ạ.”
“Qua Tết là lớp 12 rồi, chăm chỉ vào.”
“Vâng.”
Thư Tâm và Bạc Viễn không có hứng thú nên không nói nhiều, mà Bạc Quan Sơ đương nhiên cũng không thích, cô đứng dậy. Cô không hiểu ý nghĩa của bữa cơm này nằm ở đâu, hơn nữa nghe Lý Khả Hân nói, bác – cũng chính là ba của Bạc Quan Sơ nói phải tụ họp. Người đàn ông kia bình thường nói không ngớt, vậy mà hôm nay lại không nói một lời.
Bạc Quan Sơ ăn ít lại còn nhanh, vài phút đã ăn xong, cô trốn vào phòng Lý Hạo Lạc chơi đua xe với thằng bé.
“Chị ơi, chị lái cái màu đỏ này đi, em lái màu xanh, chúng ta đua xem ai lái nhanh hơn được không?”
“Ừm.” Cô lấy điều khiển từ xa từ trong tay Lý Hạo Lạc.
Cái chân ngắn chạy đến điểm đích.
“Chị ơi, bắt đầu đi.”
Vừa hay lúc này Lý Khả Hân bước vào, Bạc Quan Sơ nhét điều khiển từ xa vào tay cô bé: “Chơi với em trai em đi.”
Lý Khả Hân: “Dạ? Chị!”
Bạc Quan Sơ đi tới phòng sách.
Trên giá sách toàn là sách chuyên ngành liên quan đến kiến trúc, chú của cô là một kỹ sư, còn cô của cô là công nhân trong xưởng may. Sự kết hợp của hai người rất hợp với câu châm ngôn: người học giỏi chẳng bằng người xinh, người xinh chẳng bằng người lấy được tấm chồng tốt.
Ngõ Vân Lý là tên một khu dân cư, mặc dù nơi đây không hiện đại như nhà Lương Viễn Triêu, nhưng so với nhà cô cũng chẳng phải là chỉ tốt hơn một chút. Dù sao nhà cô cũng không có phòng sách chứ đừng nói là giá sách to như thế trên mặt tường, thậm chí ngay cả chiếc bàn như vậy cũng không có.
Cô là sắc xám nhạt màu trong thế giới đầy màu sắc, cô là con ếch ngồi đáy giếng, sống sâu trong con ngõ nhỏ tối tăm ngột ngạt. Khoảng cách giữa cô và thế giới ngoài kia còn bao gồm cả hàng xóm láng giềng.
Tối đó Lý Hạo Lạc nhất định muốn Bạc Quan Sơ ở lại, Bạc Quan Sơ thì nhất định đi về. Cậu bé bắt đầu khóc lớn, người lớn không dỗ được, nên đành phải bảo Bạc Quan Sơ ở lại ngõ Vân Lý một đêm.
Buổi sáng ngày hôm sau thi tiếng Anh, buổi chiều thi Toán. Lớp 10, 11 thi đến khoảng 2 giờ hoặc 3 giờ là xong, còn lớp 12 phải đến 4 giờ mới kết thúc.
Trước khi thi Lương Viễn Triêu đã nói với Bạc Quan Sơ rằng thi xong nhớ đợi cậu ở cửa phòng bảo vệ. Tiếng chuông vang lên, cậu lập tức chạy ra ngoài cổng, đồ đạc cũng không kịp thu dọn, cậu sợ cô chờ lâu sẽ lạnh.
Cả con đường lớn chỉ có mình Lương Viễn Triêu, cửa phòng bảo vệ không có ai, bảo vệ đứng một mình ngoài cổng.
Lòng cậu đột nhiên trống rỗng.
“Bạn học Lương tìm ai thế?”
Lương Viễn Triêu thường xuyên trực ban ở cửa phòng bảo vệ, nên bảo vệ quen cậu.
“Chú có thấy nữ sinh nào không? Da rất trắng, không cao lắm, rất gầy, đeo cặp sách màu đỏ rượu, rất xinh.”
Tính ra đây là lần đầu tiên Lương Viễn Triêu khen người khác.
Bảo vệ lắc đầu: “Không thấy người nào ở đây chờ cả.”
Từ sau lần trước cô nói muốn đẩy lùi kế hoạch ôn tập, Lương Viễn Triêu đã thấy trong lòng trống trải, cậu trở nên nôn nóng bất an.
Cậu không về nhà mà đi luôn tới ngõ Thanh Sơn, ngõ như này hàng xóm láng giềng rất quen với nhau, nhà nào cũng không khoá cổng, có nhiều nhà còn không cả khoá cửa.
Khi Lương Viễn Triêu tới, cổng nhà Bạc Quan Sơ đã khoá, rèm cửa kéo chặt không nhìn thấy bên trong.
6 giờ 30, bầu trời tối đen, đèn đuốc nhà nhà trong con ngõ sáng trưng, nhưng chỉ có duy nhất một chỗ vẫn tối, đó chính là nhà Bạc Quan Sơ.
12 giờ đêm, Lương Viễn Triêu về lại phố trước. Trên bậc thang trước cửa nhà có hai con kiến, không ai ngồi đó, tấm thảm trước cửa cũng không có dấu vết của người tới. Thanh âm “Anh về rồi à” biến mất mà chẳng có dấu hiệu báo trước.
Hơn nửa đêm, Lương Viễn Triêu lấy điện thoại ra định gọi cho Bạc Quan Sơ. Mở lịch sử cuộc gọi gần đây lên, cậu mới nhận ra là cô đã không dùng điện thoại từ lâu.
Rạng sáng 4 giờ, Chu Hằng nhận được cuộc gọi của Lương Viễn Triêu, cậu ta tưởng Lương Viễn Triêu xảy ra chuyện gì nên sợ hãi ngồi bật dậy: “A Viễn, làm sao thế?”
Giọng nói của người đầu bên kia điện thoại khàn khàn, mãi mới nói ra được một câu: “Cậu có phương thức liên lạc với Bạc Quan Sơ không?”
“Hả? Không có…” Một lâu sau Chu Hằng mới tỉnh táo lại: “Em ấy làm sao à?”
“Không thấy nữa.”
Chu Hằng nghe Lương Viễn Triêu nói xong thì hơi không biết phải làm sao: “Kỳ thi cuối kỳ vừa kết thúc mà, có lẽ em ấy và ra đình ra ngoài chơi, chưa kịp nói với cậu thôi.”
“Mình bảo em ấy chờ mình, em ấy bảo được. Đây là lần thứ hai rồi.”
Bất chợt lỡ hẹn là chuyện rất bình thường, nhưng Chu Hằng không dám nói thế. Bộ dạng Lương Viễn Triêu như vậy, Chu Hằng chưa thấy bao giờ.
Chu Hằng: “Cậu cứ ngủ đi, có lẽ ngày mai em ấy về.”
Lương Viễn Triêu biết, dù ngày mai cô không về thì khai giảng cũng sẽ về, cô đâu thể bỏ học, đúng không.
Nhưng Lương Viễn Triêu vẫn chờ. Đã bao năm rồi cậu không mong đêm giao thừa, lâu đến mức cậu suýt nữa quên mất sự quan trọng của ngày này. Khi Bạc Quan Sơ nói muốn đón Tết cùng cậu, cậu âm thầm vui mừng rất lâu.
Ngày hôm sau, cô không về; ngày thứ ba, vẫn không thấy; ngày thứ tư, ngày thứ năm… Mãi đến ngày 5 tháng 2, trên các con đường khắp Nam Thành treo đầy đèn lồng đỏ rực, nhà nhà đi sắm đồ Tết; thấy ngày hôm sau là tới giao thừa, Lương Viễn Triêu ngây ngẩn, cậu không đợi được Bạc Quan Sơ.
Suy đoán của Chu Hằng bị phủ định, trái tim Lương Viễn Triêu bị thiêu một chỗ, đau đớn xuyên thấu tim gan.
Ban đầu nói được, cậu giúp cô ôn tập lần cuối trước khi thi, cô đón năm mới cùng cậu. Khi cô không ôn tập nữa, cậu biết giao dịch này đã dừng lại. Nhưng Lương Viễn Triêu vẫn chờ, cậu nghĩ Bạc Quan Sơ sẽ thương hại cậu, cô sẽ đến đây thăm mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT