Dịch: Kình Lạc

Beta: Chị Gái 7 Nickname Giấu Tên

Vốn dĩ mất một tiếng là có thể nấu xong đồ ăn, nhưng cuối cùng là lề mề mất tận hai tiếng. Tính ra, đây là lần đầu tiên hai người nghiêm túc ngồi cơm ăn cơm chung với nhau. Ăn được một lúc, Lương Viễn Triêu phát hiện Bạc Quan Sơ có không ít tật xấu.

Cô chỉ ăn trứng, rau chân vịt không hề động đến một miếng nào. Lương Viễn Triêu gắp vài miếng rau chân vịt vào trong bát Bạc Quan Sơ, cô lập tức nhíu mày.

“Ăn nhiều rau vào, như thế dinh dưỡng mới cân đối.”

“Tôi không thích ăn rau chân vịt.”

“Vậy về sau không bỏ trứng vào nữa.”

Bạc Quan Sơ nghe vậy thì lập tức gắp rau đưa vào miệng, biểu cảm khó tả, hệt như ăn phải đất.

Lương Viễn Triêu mua sườn có cả nạc cả mỡ, Bạc Quan Sơ chỉ ăn nửa phần toàn nạc.

“Không ăn thịt mỡ à?”

“Thịt mỡ ngấy, không ăn.”

“Cái này không ngấy, em thử xem.”

Mặc cho Lương Viễn Triêu khuyên bảo, cô vẫn kiên quyết không ăn.

Tuyết rơi đến hơn 5 giờ thì ngưng, nhành cây bị tầng tuyết dày bao phủ đè ép. Đứng từ tầng sáu nhìn xuống, khắp nơi là một mảnh trắng xoá đẹp đẽ.

Giờ cơm tối, Lương Viễn Triêu đang rửa bát ở phòng bếp, điện thoại để trên bàn. Bạc Quan Sơ quấn chiếc áo lông dài của Lương Viễn Triêu, nằm bò trên sô pha chơi ghép hình.

Đột nhiên điện thoại trên bàn trà rung lên.

Bạc Quan Sơ kề sát vào nhìn, sau đó nói với người ở trong bếp: “Có điện thoại kìa!”

Tiếng nước át mất tiếng rung của điện thoại, Lương Viễn Triêu tắt vòi nước, hỏi cô: “Em bảo gì?”

Bạc Quan Sơ quơ quơ điện thoại của cậu: “Phó Khâm gọi cho anh.”

“Em nghe đi, tay tôi đang dính bọt rửa chén.”

“Ò.”

Một tay Bạc Quan Sơ tìm hình ghép, một tay ấn nghe.

“A Viễn, đi ném tuyết không! Sáu giờ mình với A Hằng tới tìm cậu!”

“Anh ấy không chơi!”

Phó Khâm ở đầu bên kia sửng sốt chốc lát, sau đó mới phản ứng: “Bạc Quan Sơ? Em lại đến nhà cậu ấy ngồi điều hoà?”

Chỉ thiếu một mảnh nữa là ghép xong hình, Bạc Quan Sơ nhặt mảnh ghép lên rồi ấn vào, giọng nói chậm rãi: “Còn ăn cơm anh ấy làm nữa.”

“Gì cơ?”

Chu Hằng đang đang dắt xe ở trong nhà xe, thuận tiện lấy dầu bôi lên xích cho trơn, bàn đạp xoay vòng, tiếng cót két biến mất.

“A Hằng!” Phó Khâm bực tức hét lên.

Chu Hằng tưởng Phó Khâm chờ lâu mất kiên nhẫn, nên nhanh chóng đẩy xe đến.

“Cô gái kia ở trong nhà A Viễn.”

Vẻ mặt Chu Hằng bình thản, cậu ta hỏi ngược lại Phó Khâm: “Thì sao?”

“Cậu biết em ấy đến nhà A Viễn ăn cơm từ lâu rồi à?”

“Không, vừa mới biết.”

“Cậu không cảm thấy rất đáng sợ sao? Hôm nay là ngày gì? Thế mà A Viễn lại ở nhà nấu cơm cho cô gái đó.”

“Cậu…” Chu Hằng định nhắc Phó Khâm phải chú ý cách dùng từ.

Giọng nói lạnh lẽo vang lên ở đầu bên kia di động: “Em ấy có tên.”

Tút tút tút…

Phó Khâm ngồi trên xe đạp sững sờ giữa trời tuyết.

Lương Viễn Triêu bình tĩnh kết thúc cuộc gọi, Bạc Quan Sơ làm tổ ở góc sô pha cười trộm.

Cậu khẽ nhíu mày: “Em cười gì?”

“Cười anh.”

Thiếu niên càng nhíu mày chặt hơn.

“Đây là chủ tịch Lương bất bình thay tôi à? Đau lòng cho tôi?”

Lương Viễn Triêu nhìn cô, sau đó ngồi xuống. Bạc Quan Sơ lập tức xích lại gần, ôm cánh tay Lương Viễn Triêu, cằm đặt lên trên vai cậu, hơi thở mềm mại dịu nhẹ vấn vương quanh quẩn.

Yết hầu Lương Viễn Triêu lên xuống, cậu nhìn chằm chằm trò chơi ghép hình trên bàn trà.

Bạc Quan Sơ nói bằng giọng điệu nũng nịu bên tai: “Dáng vẻ vừa rồi của anh, thật sự giống người simp vợ đấy.”

Lương Viễn Triêu kéo cô gái như chú mèo nhỏ dính trên bờ vai ra, sau đó đứng lên mỉm cười: “Đó là tình cảm che chở, bảo vệ.”

Bạc Quan Sơ đứng lên, kiễng chân kề sát vào tai cậu, sau đó gọi “ba”.

Cả người Lương Viễn Triêu căng chặt, đầu lưỡi chống sau răng hàm, cuối cùng đẩy người ngã lên sô pha.

Sắc trời dần dần tối, trong phòng không bật đèn, trong đôi mắt u ám của cậu toát ra chút cảm xúc khó hiểu không rõ. Có vui thích, có bất mãn, dường như còn có cả những ngọn lửa dục vọng.

Sự khiêu khích của Bạc Quan Sơ thật sự đã dẫn lửa thiêu thân rồi.

Cô bị đè nửa người không thể động đậy, chóp mũi suýt chút nữa đụng vào chóp mũi cậu. Cô quay đầu đi nhưng người đó lại kéo cằm cô lại ngay lập tức.

“Lương… Lương Viễn Triêu… anh buông ra.”

“Sợ à? Sao trước kia không thấy em nhát gan như thế?”

Bạc Quan Sơ khóc không ra nước mắt, khoảng cách này, tư thế này, hoàn cảnh này… Cô nam quả nữ ở chung một phòng. Vấn đề này loạn quá rồi!

“Tôi sai rồi.” Cô thức thời cúi đầu.

Lương Viễn Triêu vừa ý cười, cậu hỏi tới cùng: “Sai ở đâu?”

“Ở…”

Lương Viễn Triêu nhìn cô cố gắng nhớ lại, cố gắng sắp xếp ngôn ngữ, thân mình liên tục co rúm lại. Đầu Bạc Quan Sơ lui xuống dưới lồng ngực Lương Viễn Triêu, khó khăn lắm cô mới tránh được ánh mắt nóng bỏng của cậu.

Bạc Quan Sơ định tiếp tục lui xuống, nhưng khi co chân, cô không cẩn thận cọ vào đùi Lương Viễn Triêu, động tác cũng vì vậy mà dừng lại.

Người phía trên mở miệng, giọng nói khàn khàn, cậu đang cật lực kiềm chế: “Em xuống chút nữa thử xem.”

Bạc Quan Sơ không dám động nữa.

Cục diện bế tắc đột nhiên bị tiếng chuông cửa đánh vỡ, Lương Viễn Triêu đứng dậy. Sau đó mạnh mẽ, chẳng khách khí mà kéo Bạc Quan Sơ đứng lên khỏi sô pha.

Cô vừa nhích tới nhích lui trên sô pha áo len xộc xệch, lộ ra xương quai xanh và nửa bả vai trắng ngần.

Lương Viễn Triêu kéo áo giúp cô, thuận tiện nhặt chiếc áo lông không biết đã rơi xuống thảm từ lúc nào lên, mặc vào cho cô, sau đó mới đi mở cửa.

Ngoài cửa là Chu Hằng và Phó Khâm.

Hai người phi xe như gió tới đây, sắp lạnh thành chó mất rồi. Phó Khâm và Chu Hằng đứng ngoài cửa dậm chân không ngừng, liên tục để tay lên miệng hà hơi.

Phó Khâm hét: “A Viễn, mở cửa.”

Ấn chuông cửa không thấy gì, Phó Khâm đổi luôn thành đập cửa.

Bụp, bụp… tiếng đập cửa thứ hai vang lên, cửa mở. Hai người chẳng hề khách khí mà cởi giày chuồn vào trong, không khí ấm áp lập tức phả vào mặt.

Bạc Quan Sơ đứng ở giữa phòng khách, khi hai người kia đi vào, sáu mắt nhìn nhau.

Lương Viễn Triêu thuận miệng hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Chu Hằng trả lời trước: “Ăn rồi.”

Phó Khâm nói: “Vốn dĩ định rủ cậu đi ném tuyết.” 

Hiếm khi Nam Thành có tuyết lớn, trận tuyết trút xuống vừa rồi làm phấn chấn cả một thành phố. Ngay cả ông lão dắt chó đi dạo cũng không nhịn được mà tháo găng tay ra sờ thử.

“Anh ấy không đi.” Bạc Quan Sơ nhấn mạnh thêm lần nữa.

Chu Hằng luôn cảm thấy dường như Bạc Quan Sơ và Phó Khâm có địch ý với nhau, không biết có phải do ảo giác của cậu ta không.

Phó Khâm quay sang hỏi Lương Viễn Triêu: “A Viễn, đi không?”

Ánh mắt mọi người dồn vào Lương Viễn Triêu.

Cậu nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Hôm nay muộn lắm rồi.”

Phó Khâm còn muốn nói nữa, nhưng Bạc Quan Sơ đã đi đến trước mặt, sau đó túm cổ áo cậu ta: “Anh cướp bạn tôi rồi, giờ còn muốn cướp chàng trai của tôi?”

“…”

Bầu không khí lập tức trở lên kỳ lạ, chỉ có hai câu nói, song câu nào cũng là điểm nổ.

Chu Hằng hỏi Bạc Quan Sơ: “Bạn nào của em?”

Phó Khâm hỏi Lương Viễn Triêu: “Hai người ở bên nhau?”

Sắc mặt Phó Khâm rất khó coi, Lương Viễn Triêu nắm tay Bạc Quan Sơ, nhẹ nhàng dỗ dành: “Khoá kéo của áo khoác cậu ấy rất lạnh.”

Lúc này Bạc Quan Sơ mới buông tay, nhưng vẻ mặt bực dọc nhìn Phó Khâm vẫn không biến mất: “Đồ đểu cáng.”

Phó Khâm oan uổng: “Tôi đểu với ai cơ?”

“Anh thích Tiền Khả Khả?”

“…”

“Không thích cậu ấy mà anh còn thả thính người ta làm gì? Thấy cậu ấy đơn thuần nên ức hiếp à? Lại còn tặng kẹo, chải tóc giúp người ta nữa. Anh cần thể diện không đấy?”

Chu Hằng và Lương Viễn Triêu ở bên cạnh nhìn nhau.

Gì mà chải tóc, Phó Khâm đã giở trò gì sau lưng bọn họ rồi.

Nào có ai mới quen đã nói thích, có yêu từ cái nhìn đầu tiên hay không thì còn phải quan sát chứ. Hơn nữa, cậu ta có thích Tiền Khả Khả không thì Bạc Quan Sơ kích động để làm gì.

Phó Khâm nghĩ đến đây thì hơi nghi hoặc, chẳng lẽ: “Em ấy thích tôi?”

Đối với Tiền Khả Khả, lần đầu tiên thấy cô nàng Phó Khâm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Cô nàng không trưởng thành, không chói mắt sắc sảo như Bạc Quan Sơ, mà là kiểu ngoan ngoãn mang theo chút bí ẩn.

Tiền Khả Khả giống như kho báu thu hút Phó Khâm, cho nên cậu ta mới bất giác tiếp cận cô nàng. Tặng kẹo, chải tóc, mấy ngày liền đều tới cổng trường THPT số 13 chờ cô nàng. Thậm chí trước khi đi tìm Chu Hằng, cậu ta cũng vừa mới tạm biệt Tiền Khả Khả.

Thiện cảm chắc chắn là có, nhưng mà vẫn chưa dễ dàng tới giai đoạn thích. Bọn họ mới quen nhau không lâu, tính tình Tiền Khả Khả nhẹ nhàng dịu dàng, Phó Khâm không dám nóng vội, cũng không dám suy nghĩ quá nhiều.

Huống chi từ trước đến nay Phó Khâm chưa thích ai bao giờ, rốt cuộc thích là cảm giác gì thì cậu ta vẫn chưa rõ lắm, chỉ là lúc nào cũng muốn gặp cô gái ngoan ngoãn kia thôi.

Đối với câu hỏi của Phó Khâm, Bạc Quan Sơ chọn cách khinh khỉnh đáp lại.

Chu Hằng đánh gãy hai người: “Tiền Khả Khả là người ngày đó cùng em tới ăn cơm à?”

Bạc Quan Sơ: “Ừm.”

Chu Hằng không nhịn được mà thán phục: “Nhanh thế á?”

Mới có vài ngày, nhưng có vẻ xảy ra nhiều chuyện nhỉ.

Nếu thuận nước đẩy được thuyền, vậy Phó Khâm chính là con thuyền xuôi theo dòng nước kia.

Lương Viễn Triêu kéo áo khoác cho Bạc Quan Sơ, giống như lơ đãng hỏi: “Thế nhóm fan ở trường số 1 của cậu phải làm thế nào?”

Phó Khâm: “Những người đó thì liên quan gì đến mình.”

Lương Viễn Triêu nhướng mày, xem ra nữ sinh tên Tiền Khả Khả này đã đi vào thế giới của Phó Khâm rồi, Phó Khâm – nam thần trường THPT số 1 – đã rơi vào nhà họ Tiền.

Chuyện của Phó Khâm chỉ mới bắt đầu, dù cậu ta có nói gì thì cơ bản mọi người đều biết hết.

Lửa đạn chuyển hướng tới bên Bạc Quan Sơ và Lương Viễn Triêu, người lên tiếng vẫn là Chu Hằng: “Hai người ở bên nhau?”

Bạc Quan Sơ không định trả lời cậu ta, cô nhìn chằm chằm sườn mặt Lương Viễn Triêu.

“Không.”

Trong mắt bọn họ, cử chỉ thân mật giữa đôi bên là đủ rồi, có ở bên nhau hay không cũng giống như cái tên mà thôi, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, không quan trọng.

Chỉ là Phó Khâm và Chu Hằng vẫn không thể tin được, Bạc Quan Sơ lại có bản lĩnh lớn như thế, cô có thể khuất phục Lương Viễn Triêu.

Sai rồi, nên là khiến Lương Viễn Triêu thần phục cô nhanh như vậy mới đúng. Đây mới là thứ đáng gờm nhất của Bạc Quan Sơ.

Từ ngày quen biết Lương Viễn Triêu, những cô gái theo sau cậu chưa bao giờ đứt đoạn, có học sinh cùng khối, có đàn chị, có đàn em. Nữ sinh đâm đầu vào người sau còn can đảm hơn người trước, bị từ chối vẫn theo đuổi, không từ bỏ.

Người mạnh nhất trong số đó là Trần Nhã Di, Trần Nhã Di là người có tướng mạo và thành tích ưu tú nhất trong số những người theo đuổi Lương Viễn Triêu.

Khi Trần Nhã Di xuất hiện bên cạnh Lương Viễn Triêu, mọi người đều ngạc nhiên cảm thán, quả thật là tổ hợp tuyệt đỉnh tài tử xứng với giai nhân.

Từ cấp hai cho đến hiện tại, mỗi lần thi cử, Lương Viễn Triêu đều xếp thứ nhất, Trần Nhã Di xếp thứ hai, hệt như là thương lượng trước.

Cô ta là nữ thần, gia cảnh tốt, thành tích tốt, xinh đẹp. Nữ thần là siêu thần, người bình thường há sao địch nổi?

Bởi vì có tình cảm của cô ta ở đó, nên cũng thuận tiện đuổi đi không ít đào hoa của cậu.

Phó Khâm từng là thuyền trưởng của “cp Viễn Trình” (1), lúc cấp 2 cậu ta đã âm thầm giúp Trần Nhã Di không ít chuyện, ai ngờ nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim(2), nên cũng vì thế mà cậu ta thua mất 5 đồng, thật sự không cam lòng.

Nhưng nay đã khác xưa, Tiền Khả Khả là người của Bạc Quan Sơ, trận chiến này cậu ta phải phản chiến, “cp Triêu Kim” (3) cũng không tồi.

“Chơi bài không?” Phó Khâm đề nghị.

Chu Hằng không có ý kiến.

Lương Viễn Triêu sao cũng được, nhưng phải xem ý của Bạc Quan Sơ.

“Muốn chơi thì ra ngoài mà chơi.” Bạc Quan Sơ khoác lên mình dáng vẻ của nữ chủ nhân, cô đuổi người.

Lương Viễn Triêu cũng không quan tâm, xem như ngầm thừa nhận địa vị của Bạc Quan Sơ.

Bầu trời tối mịt, không thể ném tuyết mà bài cũng chẳng chơi được, hai người Phó Khâm và Chu Hằng đành phải ra về. Trước khi đi, Phó Khâm để lại một câu chúc: “Chúc hai vị hạnh phúc.”

Bạc Quan Sơ chẳng khách khí mà đáp trả lại: “Chồn hôi đi chúc tết gà.” (4)

Từ cửa sổ nhìn xuống, hai thiếu niên đạp xe đi xuyên qua ánh đèn đường. Bạc Quan Sơ đổi về áo khoác của mình.

“Định về à?”

“Ừm.”

“Tôi đưa em về.”

Bạc Quan Sơ đi giày vào, cô không nhìn cậu: “Không cần.”

Thấy người định đi, Lương Viễn Triêu chạy đến giữ chặt cô: “Không vui à?”

Cô cúi đầu: “Không.”

“Vậy tại sao không để bọn họ ở đây chơi?”

Bạc Quan Sơ liếc cậu: “Hôm nay không được, về sau cũng không được.”

Dáng vẻ tức giận của cô cực kỳ giống mèo Ba Tư lông dài, khiến cho người ta vừa yêu thương vừa buồn cười.

Gió lạnh ngoài hành lang nối đuôi nhau thổi vào, Bạc Quan Sơ run lên, cô nghiêng đầu nhìn, Lương Viễn Triêu vẫn đang mặc áo len.

“Mau vào đi, tôi đi đây.”

Khoảnh khắc trước khi cô bước ra ngoài, cánh cửa bị đóng sầm lại, gió lạnh bị ngăn cách, hơi ấm lại ùa về.

Giây tiếp theo, Lương Viễn Triêu ôm Bạc Quan Sơ từ phía sau, đầu đặt lên vai cô, cậu níu kéo hỏi: “Vì sao tức giận? Vì sao không cho bọn họ ở lại đây?”

Cậu nhắm mắt, yên lặng đợi câu trả lời của cô.

Bạc Quan Sơ vuốt ve lông mày Lương Viễn Triêu, cậu mở mắt rồi lại nhắm vào, càng ôm cô chặt hơn: “Hửm? Vì sao?”

Bạc Quan Sơ không chịu nổi bộ dạng này của cậu, từng lời nói ra như gãi vào tim phổ cô, cả cơ thể cậu đều… quá dịu dàng, mềm mại.

Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Lương, chắc chắn Lương Viễn Triêu rất khó chịu. Dù có vui vẻ đến mấy thì cũng khó mà che được buồn bã nơi đáy lòng.

“Tôi sợ bọn họ đi rồi, anh sẽ đau lòng.”

Niềm vui kết thúc, người đi trà lạnh, người ở lại phải gánh chịu toàn bộ sự cô độc và đau khổ.

Cái tĩnh mịch đằng sau cảnh sôi nổi náo nhiệt rất chua chát, phảng phất như ngọn nến bị rút bấc nến. Cô sợ Lương Viễn Triêu đau khổ, cho nên chỉ có thể đuổi Chu Hằng và Phó Khâm đi.

Lương Viễn Triêu dù có nằm mơ thì cũng không nghĩ rằng sẽ có một tia sáng xuyên qua tầng tầng lớp lớp ngăn trở, rồi đổ ập về phía mình. Rõ ràng là Bạc Quan Sơ cầu xin sự cứu giúp từ cậu, nhưng cuối cùng lại biến thành cô cứu rỗi linh hồn cô đơn của cậu.

“Xin lỗi.”

Trái tim Bạc Quan Sơ đập thình thịch, qua chốc lát mới chầm chậm lại: “Vậy anh nói xem anh sai ở đâu?”

Lương Viễn Triêu yên lặng.

“Nếu không sai, vậy anh xin lỗi làm gì.” Ba chữ này nói ra từ trong miệng cậu, Bạc Quan Sơ thấy khó chịu.

“Em không vui thì đó là lỗi của tôi.”

“Lương Viễn Triêu.” Cô chỉ ngón trỏ vào giữa đôi lông mày của Lương Viễn Triêu: “Lời này chỉ để bạn trai nói với bạn gái thôi.”

Lương Viễn Triêu đột nhiên buông Bạc Quan Sơ ra, cô nhíu mày theo bản năng. Lương Viễn Triêu xoay người Bạc Quan Sơ lại, để cô đối diện với mình, sau đó tiếp tục ôm: “Lưng còn đau không?”

Bạc Quan Sơ nép vào lòng Lương Viễn Triêu, lắc đầu, sợi tóc mềm mại của cô cọ xát vào cằm cậu, hơi ngứa.

“Đừng lừa người.”

Bạc Quan Sơ từ từ ngẩng đầu: “Chủ tịch xoa một cái là không đau nữa.”

Ánh mắt thiếu nữ quyến rũ, dụ người phạm tội.

Lương Viễn Triêu chống hàm, mẹ nó, thật sự muốn hôn mà, hôn chết em ấy.

“Bạc Quan Sơ, đừng dụ dỗ tôi.” Cậu lên tiếng, giọng khàn khàn.

Ý cười của Bạc Quan Sơ không những không giảm mà còn tăng, giây trước vẫn đắc ý, vậy mà giây sau lại chuyển thành ánh mắt tủi thân, cô nhìn cậu: “A Viễn, đau.”

“Đệt.” Thật sự muốn nghiền nát cô rồi khảm vào trong xương cốt.

“A Viễn, anh là chủ tịch, không thể làm gương nói tục như vậy được.” 

Moé… Lương Viễn Triêu chết mất. Hễ Bạc Quan Sơ làm nũng thì y rằng như đòi mạng cậu.

Cậu ấn đầu Bạc Quan Sơ lên trên vai: “Yên lặng đi.”

Bàn tay Lương Viễn Triêu vòng qua lưng cô, vén áo len lên, bàn tay to cách lớp áo phông trong cùng đặt lên xương sống cô, nhẹ nhàng vỗ về.

Đáy lòng Bạc Quan Sơ run lên, đầu tiên là hơi đau, rồi dần dần tê dại như có dòng điện chạy dọc khắp cơ thể, khiến cô càng ngày càng dễ chịu.

“A Viễn, tôi muốn ngủ với anh.”

“…” Bàn tay Lương Viễn Triêu cứng đờ, cậu biết cô lo cho cậu, nhưng cậu vẫn không nhịn được, bụng dưới căng lên. Lương Viễn Triêu cắn răng nói: “Không được.”

“A Viễn…”

Lương Viễn Triêu sắp điên rồi, trước kia sao cậu không cảm thấy hai chữ này có sức sát thương như thế chứ.

Bạc Quan Sơ hơi mệt mỏi, cả người mê man dựa vào người cậu, miệng lẩm bẩm không ngừng.

“A Viễn, ngày này những năm trước, anh trải qua như thế nào?”

Trước khi gặp Bạc Quan Sơ, cậu đều nhốt mình ở trong phòng, có thể sẽ uống rượu, có thể hút thuốc lá, ai tới cũng không mở cửa, không ăn không ngủ. Chờ 24 tiếng trôi qua, cậu mới đi ra ngoài.

Ngày giỗ những năm trước toàn là gió lạnh thổi ù ù, chẳng năm nào khác năm nào. Nào ngờ năm nay lại có tuyết rơi, còn rơi một trận lớn.

Lúc còn sống mẹ Lương rất thích ngày có tuyết, mỗi lần tuyết đổ xuống, Lương Tấn chắc chắn sẽ tạm gác tất cả công việc để về nhà ở bên cạnh bà.

Xem ra, mẹ cậu hẳn cũng thích Bạc Quan Sơ.

__________

(1) 远程 cp: Được ghép từ tên của Lương Viễn Triêu (梁远朝) và Trần Nhã Di (陈雅怡). Chữ “Trình” (chéng) đọc gần giống với “Trần” (chén)

(2) Ám chỉ chuyện không mong muốn đột nhiên xảy ra.

(3) 朝今 cp: Được ghép từ tên của Lương Viễn Triêu và Bạc Quan Sơ (薄矜初). Chữ “Kim” (jīn) đồng âm với chữ “Quan” (jīn)

(4) 黄鼠狼给鸡拜年: giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play