Dịch: Kình Lạc

Beta: Chị Gái 7 Nickname Giấu Tên

Trại đông Toán học dành cho học sinh trung học trên cả nước (CMO) diễn ra trong 5 ngày, ngày đầu tiên là lễ khai mạc, hai ngày tiếp theo là thi đấu, ngày thứ tư là báo cáo học thuật, ngày thứ năm là lễ bế mạc và công bố thành tích, trao giải.

Cuộc thi Olympic Toán học Trung Quốc được tổ chức dựa theo Olympic Toán học quốc tế (IMO), trong 4 tiếng rưỡi phải hoàn thành xong 3 câu hỏi. Cuối cùng các giải nhất, nhì, ba sẽ được trao dựa theo điểm số. Đồng thời cũng theo điểm số đó, top 30 sẽ đại diện cho Trung Quốc tham gia Olympic Toán học quốc tế năm nay. Tuyển thủ đạt giải có thể được nhận vào trường đại học danh tiếng hàng đầu trong nước.

Trường trung học số 13 không chỉ hy vọng Lương Viễn Triêu đi thi và đạt giải thưởng IMO, mà đồng thời cũng hy vọng cậu có giải rồi trúng tuyển vào trường danh tiếng trước, sau đó tham gia kỳ thi đại học, cầm danh trạng nguyên khởi động tương lai của trường.

Lần này tới Ôn Thành thi ngoại trừ Lương Viễn Triêu của THPT số 13 thì còn có hai người của THPT số 1.

THPT số 1 là trường cấp ba tốt nhất Nam Thành, song cũng là trường duy nhất không tuyển học sinh theo nơi ở, mỗi học sinh trong trường đều trúng tuyển vào thông qua thi cử.

Buổi chiều ngày thứ ba sau khi thi xong, Lương Viễn Triêu nhận được điện thoại của Phó Khâm.

“Thi xong chưa?” Phó Khâm đang ở nhà Chu Hằng, bây giờ tiệm không có ai nên không gian cực kỳ yên tĩnh.

Phó Khâm bật loa ngoài.

Giọng nói trầm trầm của Lương Viễn Triêu truyền ra: “Vừa mới thi xong, đang ăn cơm.”

Phó Khâm nhìn Chu Hằng, sau đó nói với người trong điện thoại: “Hiện tại trường các cậu đang là giờ học à?”

“Ừm.”

Sau khi kỳ thi chung của tỉnh dành cho lớp 12 kết thúc một ngày, khối 11 và 10 đã phải đi học từ sáng sớm, lớp 12 nghỉ hai ngày tới sáng nay mới đi học, còn Lương Viễn Triêu phải đợi trại đông kết thúc rồi mới trở về.

Phó Khâm huých tay Chu Hằng, ý bảo cậu ta nói chuyện, Chu Hằng nhíu mày từ chối.

Cậu ta lại huých thêm cái nữa, nhưng Chu Hằng vẫn yên lặng mặc kệ.

Lương Viễn Triêu: “Có chuyện gì à?”

Phó Khâm ho nhẹ: “Chu Hằng nói cậu ta không thấy đàn em của cậu ba ngày rồi.”

Đôi tay cầm đũa của Lương Viễn Triêu hơi dừng lại, cậu đặt đũa lên trên bàn cơm: “Thì sao.”

Phó Khâm dứt khoát nói: “Chu Hằng nói trước kia nếu đàn em đó không đến thì thường sẽ báo trước với cậu ấy một ngày.”

Lương Viễn Triêu cầm đũa lên, chậm rãi nói: “Chu Hằng muốn gặp em ấy?”

Chu Hằng đang uống nước, nghe thấy thế thì bị sặc ho khù khụ: “Khụ khụ… khụ khụ…”

Phó Khâm: “…” Người này không hề bị lừa.

“Không có việc gì thì cúp đây.”

“Đợi đã.” Phó Khâm không chịu buông tha.

Lần trước cậu ta thua oan mất 5 đồng, nên giờ không hỏi được gì thì cậu ta thấy có lỗi với 5 đồng đó.

“Chắc cậu ấy sẽ không vì ông giáo viên biến thái kia mà không dám đến trường đâu nhỉ.” Phó Khâm nhớ đến lần đầu gặp mặt Bạc Quan Sơ nên thuận miệng nói.

Tút, tút, tút…

“????”

Chu Hằng lau khô nước dính trên bàn: “Có thể bọn họ thật sự không có gì.”

“Không có gì mà lần trước cậu đặt cược 10 đồng?”

“Nếu mình đặt cược cùng bên với cậu thì còn thú vị nữa không?”

Vấn đề không phải là đặt bên nào, mà là đặt 10 đồng!

*

Buổi sáng ngày thứ 5 diễn ra lễ bế mạc, công bố giải thưởng và trao giải.

Nam Thành có ba học sinh dự thi, Lương Viễn Triêu là người có thành tích tốt nhất, đồng thời cũng là người duy nhất có thưởng, mà giải thưởng đó còn là giải nhất.

Tổ tuyển sinh của các trường đại học thi nhau đưa lời mời cho cậu. Còn cuối cùng cậu chọn trường nào thì đó không phải là chuyện một sớm một chiều có thể quyết định.

Trên đường trở về, thầy Vương vừa lái xe vừa nói với người ngồi đằng sau: “Lần này mọi người đều rất xuất sắc, thầy hy vọng lúc xem bảng vàng thi đại học, thầy có thể thấy tên ba em ở trên đó.”

Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, top 10 toàn tỉnh sẽ được ghi tên lên bảng vàng ở trước cổng Sở giáo dục.

THPT số 1 có hai học sinh, một cao một gầy.

Nam sinh gầy ngồi đằng sau với Lương Viễn Triêu, còn nam sinh cao ngồi ở ghế phó lái.

Nam sinh gầy tiếp lời thầy Vương: “Lương Viễn Triêu, chắc là cậu không định tham gia kỳ thi đại học nhỉ.”

Lương Viễn Triêu đáp: “Tôi không chắc.”

Nếu có thể trúng tuyển vào trường mình mơ ước trước, vậy kỳ thi đại học kia có tham gia hay không cũng không quan trọng.

Nam sinh cao ngồi phía trước nghiêng người, quay đầu nói: “Quả nhiên là cao thủ ẩn nấp giang hồ.”

Qua mấy ngày ở chung, ba người không còn yên lặng giống như lúc đi nữa, trên đường quay về Nam Thành trò chuyện câu được câu không nên thời gian cũng trôi nhanh hơn rất nhiều.

Khi ra khỏi đường cao tốc, thầy Vương hỏi ba người: “Về nhà hay về trường?”

Hai nam sinh người cao người gầy kia đồng thanh nói: “Nhà ạ!”

“Thì ra học sinh giỏi cũng không bỏ lỡ cơ hội trốn học.” Thầy Vương trêu chọc, sau đó nói: “Lương Viễn Triêu, em thì sao?”

“Em cũng về nhà.”

Thầy Vương đưa hai người ở trường trung học số 1 về nhà trước, sau đó mới đưa Lương Viễn Triêu về nhà sau.

Chiếc xe chạy đến phố trước, khi đi ngang qua sạp hoa quả, cậu bảo thầy Vương dừng lại.

“Em cảm ơn thầy.”

“Không có gì, trở về nhớ nghỉ ngơi cho tốt.”

“Vâng.”

Lương Viễn Triêu nhìn chiếc xe rời đi, cậu đứng ở cửa tiệm hoa quả chốc lát, cuối cùng nhấc chân đi về phố sau.

Ngõ nhỏ ở phố sau lộn xộn hỗn độn, người không quen rất dễ thấy khó chịu. Lương Viễn Triêu không cảm thấy khó chịu, nhưng cậu không tìm thấy nơi mà cậu muốn tới.

Nam Thành cuối tháng 12, thời tiết khô hanh, gió lạnh thổi ù ù, bước chân thiếu niên dừng lại ở đầu ngõ rất lâu.

Chẳng biết chốn cố nhân, chẳng thấy cố nhân về.

Khớp tay trái của Lương Viễn Triêu đau buốt, cuối cùng cậu nắm chặt tay, quay người rời khỏi.

*

Hôm sau là Thứ Sáu ngày 31 tháng 12 năm 2007, ngày cuối cùng của năm.

Lương Viễn Triêu đi học lại.

Bài thi chung của tỉnh được chấm bằng máy tính, đồng thời cũng có đội ngũ giáo viên chuyên môn do tỉnh quản lý chấm bài, cách thức không kém gì kỳ thi vào đại học.

Vì đề thi và bài thi bị thu lại nên học sinh không có đề, tổ trưởng tổ toán lớp 12 in lại đề sau đó bảo các thầy cô bộ môn toán phát xuống để học sinh xem đề so đáp án, cũng tiện cho việc giảng lại bài thi.

Vừa khéo, Lương Viễn Triêu lại là cán sự môn toán, cậu bị Cao Bác Duệ gọi đến văn phòng để lấy đề.

Cửa phòng vừa đẩy ra, tiếng “bốp” vang lên, cái tát vừa vang dội vừa lanh lảnh rơi xuống khuôn mặt cô gái.

Mới mấy ngày không gặp mà cô đã gầy đi rất nhiều.

Cái tát in hằn rõ trên gương mặt trắng nõn. Cô đứng yên không nhúc nhích, đôi mắt quật cường nhìn chằm chằm người đàn ông đứng đối diện.

Giọng Bạc Viễn vang vọng khắp văn phòng: “Không phải tao đã bảo mày không được yêu sớm à? Bé thế này mà đã yêu đương này nọ thì lớn lên sẽ thành cái dạng gì?”

“Con không yêu sớm, đừng đổ oan cho con!” Bạc Viễn quát cô, cô cũng phản lại.

Bạc Quan Sơ bướng bỉnh cứng đầu, chuyện cô không làm có đánh chết cô cũng không nhận.

Bạc Viễn hừ lạnh: “Mày không yêu sớm? Chẳng lẽ giáo viên mày lại đi lừa người à? Thi được có 2 điểm, đến muộn thì thôi đi, đây lại còn dám cãi thầy. Bạc Quan Sơ, mày giỏi quá nhỉ? Nếu giáo viên mà không gọi điện cho tao thì tao cũng không biết mày ở trường lại ngỗ ngược thế này đấy.”

Bạc Viễn bốc hỏa xé rách bài thi toán của Bạc Quan Sơ, sau đó vứt vào người cô, chỉ vào mũi cô rồi chửi: “Mức điểm cao nhất là 150 mà mày thi được có 48? Ngay cả số lẻ cũng không thi được nữa, mày học cái quái gì thế! Không muốn học nữa thì nói sớm cho tao biết, tao không cần mày lãng phí tiền như thế. Nếu tao mà thi được từng này điểm như mày, có lẽ tao sẽ co mình yên lặng trong lớp, vậy mà mày lại chẳng thấy bẽ mặt tẹo nào.”

Bạc Viễn biết mình không thích học nên đến lớp 4 đã thôi, ông ta mắng Bạc Quan Sơ té tát bằng chất giọng phổ thông không chuẩn của mình.

“Sao mày thi được 48 điểm?” Người đàn ông cười chế nhạo: “Làm bừa?”

“Bạc Quan Sơ, tao lăn lộn kiếm tiền để cho mày đi học thêm vậy mà mày lại thi được 2 điểm? Mày không thấy có lỗi với tao à? Mày có biết mỗi lần mày đi học là tao phải phơi nắng bao lâu không, biết tao chảy bao nhiêu mồ hôi không?”

Trong văn phòng nhỏ hẹp chỉ có hai chiếc bàn làm việc, một cái là của Vương Nhân Thành, cái còn lại là của Cao Bác Duệ.

Năm người chen chúc trong không gian mười mấy mét vuông, không khí hơi ngột ngạt.

Lương Viễn Triêu cầm bài thi, giáo viên toán không bảo cậu trở về mà lại đưa cho cậu cái ghế rồi kêu cậu ngồi xuống.

“Ở đây có vài vấn đề, chúng ta thảo luận một lát, thầy muốn nghe suy nghĩ của em.”

Thầy Cao mới dạy được vài năm, vẫn là chàng trai 28 29 tuổi. Thầy đưa vấn đề đã viết ra giấy ra cho Lương Viễn Triêu: “Em xem đi, thầy tranh thủ làm báo cáo, em xem xong thì nói với thầy.”

“Vâng.”

Bên kia, Vương Nhân Thành lên tiếng: “Kiến thức cơ bản của em ấy chỉ hơi yếu thôi, bình thường vẫn là cô bé rất chăm chỉ.” Nói xong, ông ta mang theo dáng vẻ của trưởng bối vuốt ve đầu Bạc Quan Sơ, nhưng bị cô xem thường né tránh.

Bạc Viễn trừng mắt nhìn cô.

Người đàn ông thu tay lại, tiếp tục nói: “Ba Bạc Quan Sơ à.”

Bạc Viễn vội gật đầu: “Vâng, thầy cứ nói ạ.”

“Với tư cách là chủ nhiệm lớp, tôi cũng nên nhắc phụ huynh vài điều. Giai đoạn này con gái không nên ăn diện đẹp quá, nếu không sẽ ảnh hưởng đến học tập, giống tóc của em ấy này, tốt nhất là buộc hết lên. Trong quy định của nhà trường có viết là nam phải để tóc ngắn, tóc không được dài quá tai, nữ phải buộc tóc đuôi ngựa. Anh xem, tóc em ấy bù xù rối tung, như này… haizzz… mất lịch sự lắm.”

Bạc Quan Sơ vừa bị Bạc Viễn tát một cái, hai má hơi đỏ, tóc tai bù xù.

Không ai không hiểu ý tứ mà Vương Nhân Thành vừa nói, ngay cả Lương Viễn Triêu cũng quay đầu nhìn thoáng về phía bên này, nhưng người cậu nhìn không phải Bạc Quan Sơ mà là Vương Nhân Thành.

Tên đàn ông già chắp tay sau lưng, đầu ngón tay thô ráp màu vàng vân vê chiếc dây buộc tóc màu đen, động tác tay rất thong thả, có tiết tấu, dây buộc tóc xoay vòng hết lần này đến lần khác.

“Con gái mười mấy tuổi buộc tóc đuôi ngựa chắc chắn có sức sống, anh thấy đúng không?”

“Vâng vâng, nhưng tôi thấy ngày nào sáng đi học nó cũng buộc tóc mà.”

“Con gái mà, trong trường có bao chàng trai tuấn tú đẹp trai như thế.” Vương Nhân Thành cố ý liếc mắt về phía Lương Viễn Triêu: “Niềm yêu thích cái đẹp thì ai mà chẳng có, vấn đề này chúng tôi hiểu được.”

“Vương Nhân Thành, con, mẹ, nhà, ông!” Bạc Quan Sơ đột nhiên như dã thú phát điên, tấn công về hướng Vương Nhân Thành.

Cô vừa mắng chửi vừa cầm giáo án trên bàn ném vào người đàn ông.

Vương Nhân Thành né tránh, Bạc Quan Sơ bị Bạc Viễn giữ chặt.

Quyển giáo án dày bằng ngón tay cái đập mạnh xuống đất, Bạc Quan Sơ ra tay rất tàn nhẫn.

Nhưng Vương Nhân Thành lại không hề tức giận, ông ta dùng giọng điệu trưởng bối để dạy bảo cô: “Con gái không được nói mấy lời thô tục.”

Cây bút trong tay Lương Viễn Triêu khựng lại, cậu liếc thấy đôi mắt Bạc Quan Sơ đã đỏ ngầu. Cô giãy thoát khỏi tay Bạc Viễn, lao tới túm cổ áo Vương Nhân Thành, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào ông ta.

Ánh mắt đó hệt như muốn quật ngã Vương Nhân Thành xuống đất, sau đó lấy chân nghiền nát ra.

Ngay từ đầu thầy Cao đã để ý đến chuyện ở bên này, khi Bạc Quan Sơ ra tay thì thầy đã đứng lên, vội vàng khuyên ngăn, nhân tiện còn gọi người giúp: “Viễn Triêu, mau giữ chặt.”

Lương Viễn Triêu vẫn ngồi yên không nhúc nhích, ánh mắt cậu vừa hay bắt gặp cảnh tượng Vương Nhân Thành cất chiếc dây buộc tóc vào túi quần sau.

Thầy Cao khuyên bảo Bạc Quan Sơ: “Em đừng xúc động! Có chuyện gì thì nói ra để mọi người cùng nhau giải quyết, không sao đâu.”

“Đừng sợ, đừng xúc động.” Cao Bác Duệ lặp lại.

Bạc Viễn dùng sức bóp chặt cánh tay Bạc Quan Sơ, sau đó kéo cô ra ngoài: “Bỏ con ra!”

Khi cơn giận đã thức tỉnh, không ai có thể an toàn ra ngoài.

Bạc Quan Sơ không nghe gì thế, tay cô vẫn nắm chặt áo Vương Nhân Thành. Vì dùng sức quá nên đầu ngón tay trắng bệch, cô nghiến răng nghiến lợi hét: “Vương Nhân Thành, ông sẽ không chết tử tế đâu!”

Bạc Viễn ở bên cạnh đã tức giận ngút trời, ông ta là người coi trọng thể diện, nhưng lần này Bạc Quan Sơ lại làm cái thể diện đó của ông ta bay sạch.

Dù sức lực Bạc Quan Sơ có khoẻ đến đâu thì cũng không thể so được với Bạc Viễn cả ngày làm cật lực ở công trường.

Cô bị Bạc Viễn túm ra, bước chân trượt dài. Khi chưa kịp đứng vững, người đàn ông lại giơ tay định tát cô thêm cái nữa.

Bạc Quan Sơ không trốn, vì cô biết mình không trốn được.

Âm thanh cái tát vang lên rồi biến mất trong không khí, nhưng cảm giác bỏng rát đau đớn không hề tới. Mà ngược lại, cô bị lực khác kéo sang bên cạnh.

Cái tát vừa nãy là rơi xuống khuôn mặt của Lương Viễn Triêu.

“…”

“…”

“…”

Mọi người kinh ngạc, sắc mặt Vương Nhân Thành tái xanh: “Thầy Cao, học sinh này của thầy không tệ nhỉ, còn biết cả anh hùng cứu mỹ nhân.”

Cao Bác Duệ dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán.

Bạc Quan Sơ lập tức kéo Lương Viễn Triêu chạy ra ngoài.

Bạc Viễn không đuổi kịp, ông ta liên tục xin lỗi Vương Nhân Thành: “Xin lỗi thầy Vương, tôi xin lỗi, là tôi không dạy bảo được con gái mình nên đã gây phiền phức cho thầy. Tôi chắc chắn sẽ bắt con bé về tự kiểm điểm sau đó xin lỗi thầy, nếu phải phạt thì thầy cứ phạt mạnh tay vào, nếu phải đánh thì cứ đánh.”

Vương Nhân Thành: “Đây cũng không phải là chuyện tôi có phạt hay không, hành vi này của em ấy mà bị nhà trường biết được là sẽ bị đuổi học.”

Bạc Viễn luống cuống, mười mấy tuổi bị trường đuổi học thì không được. Ông ta vội vàng lấy 3000 tệ tiền lương vừa mới thanh toán ở trong túi ra, sau đó nhét hết vào tay Vương Nhân Thành: “Thầy, thầy xem, thầy linh hoạt cho con bé, con bé vẫn còn nhỏ không biết gì, tôi nhận lỗi cho nó.”

Vương Nhân Thành không nhận tiền thì Bạc Viễn lại càng không yên tâm.

“Không cần thế này đâu, anh cũng không cần bảo em ấy về tự kiểm điểm. Thành tích của em ấy không khả quan, mấy ngày không lên lớp lại càng không theo kịp. Chắc là em ấy có gì đó hiểu lầm về tôi, đợi vài hôm nữa khi cảm xúc ổn định, tôi sẽ tìm em ấy nói chuyện. Còn về phạt, chắc là chạy vài vòng rồi viết kiểm điểm thì ba mẹ sẽ không có ý kiến gì đâu chứ.”

“Không có ý kiến, không có ý kiến.”

“Con gái như vậy là không được, tôi chỉ mong nó có thể rút ra bài học. Về phần đuổi học, là học sinh của mình mà, nếu em ấy bị đuổi học thì tôi làm gì còn mặt mũi nữa.”

“Vâng vâng vâng, được ạ, đã làm phiền thầy rồi. Thầy vất vả quá.”

Bạc Viễn chỉ còn thiếu nước quỳ xuống dập đầu với Vương Nhân Thành.

“Anh chị làm cha mẹ cũng đâu dễ dàng.”

Bạc Viễn là chủ thợ, ông ta vừa đến công trường sắp xếp công việc thì Vương Nhân Thành gọi điện, nên ông ta lao thẳng đến trường, mũ bảo hộ cũng chẳng kịp cởi ra.

“Vâng, phải ạ.”

“Vậy anh về trước làm việc đi, bên này để tôi xử lý.”

“Vâng vâng, vất vả cho thầy quá.”

“Không việc gì đâu.”

Bạc Quan Sơ kéo Lương Viễn Triêu chạy đến cửa bắc.

Cổng bắc đã đổ nát nghiêm trọng, Bạc Quan Sơ tìm bừa một tảng đá lớn, cũng chẳng quan tâm có bẩn hay không mà đã ngồi luôn xuống.

Nhìn cỏ dại dưới chân, cô đột nhiên hơi hâm mộ chúng, sinh trưởng hoang dã, linh hồn tự do là điều quan trọng nhất, dù cho không có thân phận nhưng vẫn có sự che chở chăm sóc của mẹ thiên nhiên.

Có thể do mặt trời chói chang quá nên hai mắt Bạc Quan Sơ bị phơi nắng tới mức cay cay.

Một mảnh giấy bị xé vụn dính trên giày cô, mà vừa hay điểm số trên đó lại là “4”. Bạc Viễn nói không sai, 48 điểm kia là cô cố tình, cô là rác rưởi, có lẽ nếu mẹ biết thì mẹ cũng sẽ đánh cô.

Bây giờ Bạc Quan Sơ mới cảm thấy tai mình ong ong, đây là lần đầu tiên Bạc Viễn đánh cô, đồng thời cũng là lần đầu tiên cô bị tát. Cô là người có lòng tự trọng cao như thế, nhưng lại bị ba mình không hiểu đầu đuôi ra tay tát ở trước mặt mọi người.

Sự tủi thân dâng lên gần như muốn phá vỡ, rốt cuộc thế giới của cô có màu gì? Là màu trắng tinh của mây, là màu xanh biếc của mây hay là màu nâu đỏ của toà nhà dạy học. Thiếu niên ấy là một màu đen khó đoán, mà thế giới của cô lại là màu xám u tối không chút sức sống.

Lương Viễn Triêu yên lặng đi đến bên cạnh Bạc Quan Sơ, cậu chặn ánh nắng mặt trời chói chang, tạo nên một chiếc bóng để cô phát tiết cảm xúc.

Bạc Quan Sơ không khóc lóc ầm ĩ hay oan ức oán giận như suy nghĩ của cậu, cô chỉ yên lặng cúi đầu. Lương Viễn Triêu phát hiện trên đôi giày canvas màu trắng của cô có vài giọt nước, lúc này cậu mới biết là cô khóc.

Trong mười mấy năm qua, Lương Viễn Triêu chưa bao giờ thấy 10 phút lại dài đến vậy.

Cậu lấy chiếc khăn tay từ trong túi quần ra đưa cho cô, Bạc Quan Sơ hơi lắc đầu, không nhận.

Sau đó, Lương Viễn Triều lại lấy chiếc khăn giấy bị gập thành nhiều nếp nhăn ra đưa cho cô, lúc này Bạc Quan Sơ mới nhận.

Giọng Bạc Quan Sơ rất nhẹ: “Sao lại giúp tôi?”

“Thấy thì giúp thôi.”

“Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi nóng sắp chết, muốn sang nhà anh ngồi điều hoà, sao khi ấy anh không giúp?”

Khi đó và hiện tại không thể so sánh với nhau.

Lương Viễn Triêu thản nhiên nói ra ba chữ: “Xem tâm trạng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play