Dịch: Kình Lạc

Beta: Chị Gái 7 Nickname Giấu Tên

Bạc Quan Sơ và Tiền Khả Khả cùng nhau về nhà.

Lúc qua đường, khi vừa bước chân, đột nhiên cô bị Tiền Khả Khả lôi lại.

“Có xe.”

“Hả?” Bạc Quan Sơ nhìn khắp xung quanh, cách hai người khoảng mười mấy hai mươi mét có một chiếc xe, nếu đi qua đường thì cũng không vấn đề gì.

Không đúng, cô không có vấn đề, nhưng với tốc độ rùa bò của Tiền Khả Khả thì quả thật có vấn đề.

Sau đó Bạc Quan Sơ dứt khoát đi cùng cô nàng. Lúc Tiền Khả Khả đi qua đường, cô nàng rất tập trung, hai mắt nhìn khắp bốn phía. Có chiếc xe đạp chạy qua, Tiền Khả Khả lại kéo Bạc Quan Sơ dịch gần vào.

Bỗng nhiên Bạc Quan Sơ rất muốn cười, cô gọi người phía trước: “Tiền Khả Khả.”

Cô nàng quay đầu: “Sao thế?”

“Sao cậu lại cảm thấy hôm nay mình sẽ xảy ra chuyện?”

Yên lặng vài giây, cô đợi Tiền Khả Khả trả lời.

Cô nàng ấp úng một lúc, cuối cùng chỉ nói ra hai chữ: “Trực giác.”

“Không phải phụ nữ mới có trực giác à? Hả, em gái?” Giọng điệu Bạc Quan Sơ ngả ngớn, chọc Tiền Khả Khả tới mức mặt đỏ bừng.

“Được rồi, được rồi, không trêu cậu nữa.”

Bỗng nhiên Tiền Khả Khả lại nghiêm túc nhìn Bạc Quan Sơ: “Bởi vì mình cảm thấy Vương Nhân Thành không phải loại tốt lành gì.”

Tiền Khả Khả là ai? Tiền Khả Khả chính là chú thỏ trắng hiền lành vô hại được mọi người công nhận, vậy mà bây giờ cô nàng có thể dùng từ ‘không phải loại tốt lành gì’ để hình dung một người, mà người kia còn là Vương Nhân Thành. Quả thật Bạc Quan Sơ vô cùng kinh ngạc.

Vốn dĩ khoé miệng cô đã hơi nhếch lên, nhưng cuối cùng lại bị lời của Tiền Khả Khả đè xuống.

Đột nhiên Bạc Quan Sơ có rất nhiều lời muốn hỏi Tiền Khả Khả, vì sao cô nàng lại cảm thấy Vương Nhân Thành không phải loại tốt lành gì, hay vì sao lại cảm thấy cô sẽ xảy ra chuyện nếu đối mặt với Vương Nhân Thành, hoặc là, có phải cô nàng đã thấy gì rồi không.

Cô vỗ vai Tiền Khả Khả, cười nói: “Có mắt nhìn đấy!”

Khi hai người đến lối rẽ, phải tách ra, Bạc Quan Sơ hỏi Tiền Khả Khả: “Là cậu gọi Lương Viễn Triêu tới à?”

“Hả?” Tiền Khả Khả ngơ ngác, chậm chạp giống hệt con lười, ngay cả thời gian suy nghĩ cũng gấp đôi so với người khác.

“Ừm, đúng vậy.”

Lúc ấy Tiền Khả Khả đang ngồi chờ ở cửa phòng bảo vệ, thấy Ngôn Sinh và mấy nam sinh khác chạy về nhà, không hiểu sao trong lòng cô nàng lại hơi hốt hoảng.

Vốn dĩ Tiền Khả Khả định lừa bảo vệ tới sân thể dục xem, nhưng vắt hết óc mà cô nàng vẫn không nghĩ nổi lý do. Đúng lúc này, Lương Viễn Triêu xuất hiện ở phía sau.

Vì phải trực nhật nên cậu về muộn, vừa tới cổng trường lại bất chợt bị người ta gọi.

“Chủ tịch!”

“Đàn anh Lương!”

Lương Viễn Triêu quay đầu, bên trong cửa sổ phòng bảo vệ có chú thỏ nhỏ đang nhô đầu lấp ló.

“Có chuyện gì sao?”

Tiền Khả Khả chạy tới nói: “Em có người bạn… có… có người bạn…”

“Bạn em làm sao à?”

“Em có người bạn đang bị té xỉu ở sân thể dục!”

Đúng, té xỉu ở sân thể dục.

“Bạn ấy bị giáo viên phạt, phải chạy nhiều vòng lắm, bây giờ vẫn còn chạy, anh đi đến xem đi!”

Câu trước không khớp câu sau.

Câu trước thì té xỉu, câu sau lại là còn chạy, rốt cuộc là xỉu rồi hay là chưa xỉu.

“Chủ tịch, anh mau đi xem đi!” Tiền Khả Khả lại thuyết phục lần nữa.

Nếu ở ngoài trường, Lương Viễn Triêu chắc chắn sẽ nhấc chân bước đi, nhưng bây giờ còn trong trường, trong cặp vẫn đựng phù hiệu chủ tịch.

Cậu đi.

Cuối cùng, cảnh tượng hiện ra trước mắt lại là Bạc Quan Sơ đang bị phạt chạy. Độ ăn khớp với lời miêu tả của Tiền Khả Khả chỉ có 10%.

Nữ sinh chưa chạy xong đã bị giáo viên chặn lại, bị người đàn ông ép buộc kéo tay, người đàn ông kéo cô gái sát lại gần, mấy lời nói ra khiến nữ sinh cực kỳ phản cảm.

Xử phạt thể xác?

Cách xử phạt này cũng chẳng kém “biến thái” là bao.

Sau đó là màn ra tay cứu giúp của Lương Viễn Triêu.

*

“Tiền Khả Khả, cậu thông minh thật đấy.”

Hai người vẫy tay tạm biệt, bỗng nhiên Bạc Quan Sơ nghĩ tới gì đó, cô chạy đến kề sát vào tai Tiền Khả Khả rồi hỏi: “Cậu cảm thấy mình và Lương Viễn Triêu có xứng đôi không?”

Chú thỏ trắng nhỏ hoảng sợ: “Cái… gì?”

Bạc Quan Sơ: “Tiền Khả Khả, dáng vẻ lo lắng hãi hùng của cậu lúc nào cũng làm mình cho rằng cậu là bé nói lắp đấy.”

“… Không phải.” Tiền Khả Khả nhớ đến câu hỏi của cô: “Cậu thích Lương Viễn Triêu hả?”

Bạc Quan Sơ bị hỏi ngược lại, cô dừng một giây: “Anh ấy đẹp trai như thế, thành tích còn xuất sắc nữa, ai lại không thích được chứ.”

Tiền Khả Khả gật đầu: “Ừm, mình không thích.”

“…”

Chú thỏ nhỏ to gan hơn rồi.

“Được rồi, mau về đi.”

Từ đó về sau, quan hệ giữa hai người chậm rãi thay đổi, thường xuyên qua lại cũng coi là thành bạn bè. Nhưng mà hai người vẫn tách riêng ăn cơm, đi học tan học vẫn đi một mình. Bình thường Tiền Khả Khả đều có ba mẹ đưa đón, Bạc Quan Sơ một thân một mình cũng thành quen. Đi một mình như vậy, đôi lúc cô còn chạy đi gặp Lương Viễn Triêu, mặc dù thỉnh thoảng mới thấy.

Khi đó thương mại điện tử vẫn chưa phát triển, không có ngày 11/11 điên cuồng mua sắm, chỉ có ngày lễ Độc Thân. Không mấy học sinh để ý tới ngày lễ này nên tháng 11 cứ vậy lặng lẽ trôi đi.

Nam Thành tháng 12, trời cực kỳ lạnh.

Bạc Viễn nói trời lạnh sợ Bạc Quan Sơ đi không nổi, nên muốn đưa cô tới trường. Lúc đầu Bạc Quan Sơ nghe xong còn rất vui, kết quả vừa nghe thấy việc phải dậy sớm từ 6 giờ sáng giống ba, niềm vui đó lập tức lặng lẽ ra đi, cô vẫn nên đi bộ thì hơn.

Con xe cà tàng cũng bị Bạc Quan Sơ nhét vào chỗ sâu nhất trong nhà xe, trời lạnh như thế, đi bộ nhanh hơn một chút cũng có thể cảm nhận được gió lạnh thổi vù vù, chứ đừng nói là đi xe đạp, đạp được tới trường có lẽ đông lạnh mất.

Giữa trưa, Bạc Quan Sơ che kín mặt chạy đến tiệm nhà Chu Hằng, răng run cầm cập.

“Chu Hằng! Chu Hằng!” Vừa đến cửa, Bạc Quan Sơ đã bắt đầu gọi ầm ĩ: “Lạnh chết mất, anh có túi chườm nóng không? Mau đưa tôi một túi đi.”

Vào đến tiệm là cô dẫm đất bịch bịch, chân như đạp trên băng.

Chu Hằng không ở đây.

Tấm rèm bị vén lên, ba thiếu niên vừa ăn cơm xong đi ra từ bên trong. Bọn họ đều mặc ít hơn Bạc Quan Sơ, thoạt nhìn có vẻ không hề cảm thấy lạnh.

“Chu Hằng! Tôi muốn một túi chườm nóng.” Bạc Quan Sơ nhắc lại.

“Tôi không có.” Khi Chu Hằng nói lời này, cậu ta liếc mắt về phía sau.

Bạc Quan Sơ lập tức hiểu, cô lướt qua Chu Hằng, nhìn Phó Khâm và Lương Viễn Triêu.

Lương Viễn Triêu đang cầm trên tay một túi chườm nóng to bằng lòng bàn tay, chất liệu túi khá trong, tính truyền nhiệt chắc chắn rất tốt.

Bạc Quan Sơ chớp mắt nhìn cậu.

Lương Viễn Triêu thản nhiên lướt qua, vờ như chẳng thấy gì.

“Lương Viễn Triêu, cho tôi mượn chườm chút đi.”

Cậu cụp mắt: “Dựa vào đâu?”

“Cảm ơn.”

Cậu có nói cho cô mượn à? Sao cô đã cảm ơn rồi.

Bạc Quan Sơ nhìn chằm chằm đồ vật trên tay Lương Viễn Triêu, nhưng cậu vẫn lặng thinh.

“Mẹ tôi bảo, con trai phải biết thương hoa tiếc ngọc.”

Lương Viễn Triêu liếc cô: “Mẹ tôi chưa nói bao giờ.”

Chu Hằng đi vào quầy, Phó Khâm cũng đi vào cùng cậu ta, hai người thì thầm với nhau.

Phó Khâm: “Sao lại nói đến mẹ rồi? Không phải cậu ấy… khụ… sao mình cứ thấy không đúng lắm ý nhỉ.”

Chu Hằng sờ mũi: “Hơi hơi thôi.”

Phó Khâm đặt một tay lên vai Chu Hằng, tay còn lại che miệng: “Hai người họ rất thân nhau à?”

Cậu ta cũng không biết, vậy Chu Hằng biết chắc?

“Cùng học chung trường, ít nhiều gì cũng quen thân.”

“Thân hơn cả cậu à?”

Ai mà biết được.

Phó Khâm chớp cơ hội đặt tiếp câu hỏi: “Cậu cảm thấy A Viễn sẽ đưa cho cậu ấy không?”

Dứt lời, cậu ta lại lấy tờ 5 đồng từ trong túi ra: “Tay A Viễn bị thương.”

Cho nên Phó Khâm cược Lương Viễn Triêu sẽ không đưa túi chườm nóng cho Bạc Quan Sơ.

Chu Hằng cược tờ 10 đồng: “Sẽ.”

Bạc Quan Sơ chặn ở trước mặt Lương Viễn Triêu: “Tôi thật sự rất lạnh.”

Bạc Quan Sơ không lừa cậu, bây giờ tay cô đã cóng tới mức đỏ bừng, mặt tai cũng đỏ nốt. Mùa hè cô sợ nóng, mùa đông sợ lạnh, mùa xuân dễ dị ứng, mùa thu gió to, tóm tại cô chẳng thích mùa nào trong năm.

Cơn gió lạnh thổi vào, Bạc Quan Sơ đột nhiên run lẩy bẩy, nước mắt chảy ra sắp đông đến nơi rồi. Hai mắt cô rưng rưng, đáng thương ngước nhìn Lương Viễn Triêu.

Lương Viễn Triêu nhíu mày, cậu hơi sững người, sau đó ném túi chườm nóng cho cô, cuối cùng rời đi.

Phó Khâm mắt chữ o mồm chữ a: “Hả?”

Chu Hằng yên lặng bỏ tờ 5 đồng vào túi: “Cảm ơn.”

Phó Khâm đấm mạnh lên bàn, chửi thề một câu.

“Mình nhớ rõ lúc lên cấp 2 có bạn nữ cùng bàn hỏi mượn cậu ấy cục tẩy, cậu ấy không cho, nói là có bệnh sạch sẽ. A Viễn thà rằng cho bạn nữ đấy tiền để bạn nữ ấy tự đi mua cục tẩy mới, chứ cũng tuyệt đối không đưa đồ của mình cho người khác mượn.”

“Không phải lần trước cậu ấy còn mang rắn ra doạ người ta à? Sao hôm nay đã đem túi chườm nóng bảo bối đi cho rồi?”

Phó Khâm cảm thấy cực kỳ khó hiểu, nhưng vẻ mặt Chu Hằng lại rất bình tĩnh: “Không chừng còn muốn Bạc Quan Sơ trả lại đấy.”

“Không thể nào!” Nếu Lương Viễn Triêu thật sự muốn Bạc Quan Sơ trả, Phó Khâm chắc chắn sẽ lập tức chạy đi mua Mark Six*, thuận tiện mua thêm cả xổ số nữa.

Chu Hằng cầm cốc nước lên, sau đó mở nắp uống một ngụm, thở dài hệt ông già: “Thần tiên sẽ có lúc phải hạ phàm, chẳng phải Chức Nữ cũng yêu Ngưu Lang đấy sao.”

“Nhưng Lương Viễn Triêu đâu phải Chức Nữ.”

“Vậy trở thành Chức Nữ thôi.”

“Trở thành kiểu gì?”

“…”

Hai người không có lịch sử tình trường lại đi thảo luận về tình cảm của người khác, mà lại còn là cảm giác rất kỳ lạ kia nữa chứ. Nên đột nhiên chỉ số IQ bị kéo xuống một cách thần kỳ.

Bạc Quan Sơ đi theo Lương Viễn Triêu: “Sao anh lại có túi chườm nóng, tôi còn tưởng con trai sẽ không dùng cái này.”

Thiếu nhiên thả nhẹ bước chân, phát ra tiếng cười lạnh lùng: “Con trai không phải người à? Hay là da con trai dày hơn da con gái.”

Lấy của người phải nể mặt người, cô vẫn lên yên lặng làm gà con thì hơn.

Khi đến cổng trường, Lương Viễn Triêu đột nhiên vươn tay: “Có thể trả tôi rồi.”

“…????”

“Nhưng tôi vẫn lạnh.” Lúc nói chuyện, thiếu nữ thở ra khói trắng vương lên áo đồng phục của cậu.

Lương Viễn Triêu đĩnh đạc nói: “Tôi cũng lạnh.”

Bạc Quan Sơ không tin, nhân lúc cậu không chú ý, cô sờ vào tay trái cậu.

Cô rụt tay lại như bị điện giật.

“Tưởng mình sờ vào tay người chết à?” Giọng Lương Viễn Triêu như lưỡi kiếm lạnh lẽo xuyên tới.

Cô dè dặt trả lời: “Không… phải…”

Bạc Quan Sơ, ánh mắt cậu đã bán đứng cậu rồi.

“Tay anh, có phải… có vấn đề gì không?” Tay cậu giống như thanh sắt vùi dưới làn tuyết.

Trong nháy mắt, ánh mắt Lương Viễn Triêu lại trở lại vẻ lạnh lùng hung ác như hồi bọn họ mới gặp nhau.

Cậu đi rồi, cũng không lấy túi chườm nóng.

Bạc Quan Sơ đuổi theo, mạnh dạn nắm lấy cánh tay phải ấm áp của cậu.

Ánh mắt Lương Viễn Triêu hệt như lưỡi dao găm bén nhọn phóng ra: “Cút.”

Bạc Quan Sơ có thể kết luận, chắc chắn tay trái cậu có vấn đề.

Người phát hiện ra bí mật này không chỉ có Bạc Quan Sơ, mà có có nữ thần, hoa khôi trường của lớp 12A9 – Trần Nhã Di.

Trần Nhã Di và Lương Viễn Triêu là bạn học từ cấp 2, cô ta chính là bạn nữ mượn tẩy trong lời kể của Phó Khâm.

Sau đó Trần Nhã Di thực sự nhận tiền Lương Viễn Triêu đưa rồi đi mua cục tẩy mới, nhưng cô ta không hề bóc vỏ ngoài của cục tẩy đó, nó vẫn y nguyên từ đấy đến tận bây giờ.

Trần Nhã Di rất ưu tú, từ lúc bắt đầu học cấp hai cô ta vẫn luôn duy trì hạng hai của mình. Lương Viễn Triêu lúc nào cũng xếp trước, tuy nhiên cô ta lại chưa bao giờ đố kỵ, thậm chí còn mừng thầm.

Dùng lời của cô ta để nói thì chính là, giống như quốc vương và hoàng hậu, không ai có thể sánh kịp quốc vương, mà hoàng hậu chỉ cần dưới một người trên vạn người.

Mặc dù trong mắt người khác, Trần Nhã Di vĩnh viễn là vị trí thứ hai bị Lương Viễn Triêu bỏ xa mấy chục điểm, là khoảng cách giữa sườn núi và đỉnh núi, nhưng cô ta lại thích cảm giác này.

Trần Nhã Di đã biết tay trái Lương Viễn Triêu có vấn đề từ lâu, cô ta thử thăm dò rất nhiều lần, vậy nhưng cuối cùng cũng chẳng hỏi được gì. Trần Nhã Di biết rõ tính Lương Viễn Triêu, cho nên mới yên lặng làm cô gái phía sau cậu. Dù là đơn phương không có kết quả, nhưng cô ta vẫn rất thích.

Năm lớp 10, Trần Nhã Di phát hiện tay trái Lương Viễn Triêu có vấn đề. Lúc đó cũng là mùa đông, gần như mỗi lần vào tiết Lương Viễn Triêu đều để tay trái dưới bàn, sau đó đặt túi chườm nóng lên, nước lạnh thì tan tiết cậu lại đi đổi.

Học cùng cấp 3 ba năm, ngồi cùng bàn hai năm, hai mùa đông trước Lương Viễn Triêu đều trải qua như vậy. Trong lớp, ngoại trừ Trần Nhã Di thì không còn ai biết, mà Trần Nhã Di cũng không nói bí mật này cho người khác nghe.

Lương Viễn Triêu quay lại lớp, vừa mới ngồi xuống thì Bành Chu đã chạy đến nói chuyện.

Cậu ta hà hơi vào lòng bàn tay, khói trắng tỏa ra, hơi ấm nhanh chóng tan đi: “Mẹ nó, lạnh thế! Lương Viễn Triêu, cậu mặc thế không lạnh à?”

Bành Chu là người duy nhất trong lớp mặc áo lông, hơn nữa áo của cậu ta lại cực kỳ dày, có vài người tới hỏi cậu ta rằng có phải chiếc áo này được gửi từ bưu điện Đông Bắc không.

“Không lạnh.” Ngoại trừ tay trái.

Mùa đông ở Nam Thành lạnh tới mức cắt da cắt thịt nên rất dễ bị nẻ da, nhưng có lạnh tới mấy cũng không tới độ đóng băng nước mũi, đầu tóc ở phía bắc. Tuy nhiên, ở phía bắc có hệ thống sưởi, mà phía nam lại không có, thậm chí ở trong lớp học còn lạnh hơn cả ngoài trời.

Bành Chu liên tục dậm chân, miệng không ngừng mắng mỏ: “Mẹ cái thời tiết quỷ quái này, một tháng nữa xuống 0 độ thì làm thế nào.”

“Cái đệt, lạnh thế!”

“Đệt mẹ lạnh chết đi được, ai mà chịu nổi!”

Lương Viễn Triêu nhắc nhở cậu ta: “Dẫm nữa là ông Thổ Địa lên đấy.”

“… Cái gì?”

Chân trâu dẫm đất rung núi chuyển, chẳng phải là đang gọi Thổ Địa ra à?

“Bành Chu.” Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên tai, Bành Chu run lên, cậu ta chậm rãi quay đầu.

Trần Nhã Di mỉm cười nhìn cậu ta.

Bành Chu chớp mắt, tim đập thình thịch, hơi không bình thường.

“Ôi hoa khôi trường, cậu có việc à?”

Trần Nhã Di rất thích kiểu xưng hô này, nụ cười của cô ta càng xán lạn hơn, hai tay đặt lên trên bàn Bành Chu: “Tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu.”

Bành Chu nghiêm chỉnh lại, bỏ hai tay trong túi áo lông ra đặt lên trên trên đùi, cảm giác cực kỳ giống học sinh tiểu học ngồi ngay ngắn sợ sệt bị giáo viên điểm danh: “Chuyện gì thế?”

“Tôi muốn đổi chỗ với cậu.”

“…” Bành Chu nhìn về người bạn cùng bàn, cảm giác biến động gợn sóng, đột nhiên cậu ta hơi khó chịu.

“Lương Viễn Triêu, cậu đồng ý không?”

Bành Chu mới làm bạn cùng bàn với Lương Viễn Triêu được mấy tháng, vốn cậu ta định lén học lỏm từ người bạn này, kết quả phương pháp học vẫn chưa học được, mà ngay cả cơ hội nói chuyện với boss lớn cũng mất.

Trong mắt các bạn học, Lương Viễn Triêu là người lạnh lùng hờ hững, ngoại trừ yêu cầu công việc ra thì cậu sẽ không chủ động nói chuyện với người khác. Khi cả lớp vì một chuyện nào đó mà cười rộ lên, cũng chỉ có cậu là mím môi thẳng tắp. Boss lớn còn có một đôi mắt vô cùng “bén nhọn”, mỗi lần bị cậu nhìn chằm thì lưng hệt như bị kim chích.

Bành Chu là người nói nhiều, khi mới vừa ngồi cùng bàn với Lương Viễn Triêu, cậu ta lúc nào cũng lo thói quen không tốt của mình sẽ bị boss lớn giết chết. Nhưng sau này cậu ta phát hiện, boss lớn ngoại trừ không thích đáp lại người khác ra thì cũng không tệ lắm, cũng không khủng bố như lời mọi người nói.

“Tuỳ cậu.” Đây là Lương Viễn Triêu trả lời.

Bành Chu thương lượng với Trần Nhã Di, cuối cùng đồng ý. Dù sao nếu là chuyện mà boss lớn không muốn, vậy thì ai cũng chẳng thể ép buộc.

Bành Chu đột nhiên quay đầu: “Mình cảm thấy cậu rung động rồi?”

Cách miêu tả này hơi giống với cách miêu tả của Phó Khâm, nhưng mà đối tượng không giống.

Lương Viễn Triêu mở sách ngữ văn trên bàn ra, vừa nhìn đề mục vừa nói: “Cần cậu lo à?”

*Mark six: một trò chơi xổ số được tổ chức bởi Hong Kong Jockey club

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play