"Đi thôi, tôi đưa cô về."
"Không cần phiền phức thế đâu..."
"Sao, cô còn có lịch trình khác?" Anh ta nhìn tôi với ánh mắt thản nhiên, "Có phải còn muốn đi xem mắt nốt hai người kia nữa không?"
Hai người kia?
Tôi sững người một lúc, rồi mới nhớ lại lời tôi đã lấp liếm với Lan Hân Nhã khi nãy.
"Không không, tôi... định đi họp lớp."
"Tôi đưa cô đi."
Tôi kinh hãi, không phải chứ, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, không định đi thật mà.
"Sếp bận rộn lắm mà? Tôi làm sao dám làm phiền thời gian riêng của anh. Tôi tự đi được."
"Cũng không phải tôi chưa từng đưa cô đi, sao tự dưng lại khách sáo vậy?" Anh ta nheo mắt, "Thư ký Lâm, không lẽ cô đã làm gì có lỗi với tôi nên chột dạ à?"
Haha.
Tôi cười gượng: "Tất nhiên là không."
Từ chối không được, cuối cùng tôi bị buộc phải lên xe cùng anh ta.
Nhưng thật ra, buổi họp lớp này... tôi không tính tham dự.
Tốt nghiệp cấp ba nhiều năm, tôi chưa từng tham gia buổi họp mặt nào mà họ tổ chức, nhưng lần này có sự tham dự của nhân vật nổi tiếng năm xưa của trường là Dư Dặc Dương. Nếu tôi cũng tham gia thì chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng tôi vì anh ta mà đến...
Dù sao thì chuyện tôi tỏ tình bị từ chối năm đó ai ai cũng biết, mọi người đều biết tôi thích Dư Dặc Dương.
Haiz...
Trên xe, lúc thì tôi nhìn màn hình Wechat mà nhíu mày, lúc lại nhìn ra ngoài cửa sổ mà thở dài, đến khi đã đến địa điểm họp mặt mà tôi vẫn chưa nhận ra.
Kỷ Tư Minh tháo dây an toàn và vỗ nhẹ vào đầu tôi.
Tôi hoảng sợ hồi hồn: "Làm sao... Làm sao vậy?"
Anh ta cạn lời: "Đã đến rồi."
"À, cảm ơn sếp. Hẹn gặp lại." Tôi ngoan ngoãn xuống xe.
Tôi dự định chờ anh ta rời đi rồi tôi mới lén lút trốn về, ai ngờ tôi vừa xuống xe đã gặp phải các bạn học cấp ba!
"Lâm Thiển, cậu đến thật rồi!"
Tôi chịu thua, đã bảy năm không gặp, làm sao mà họ vừa nhìn một cái đã nhận ra tôi ngay vậy?
"Cả buổi hôm nay chúng mình còn đang nói về việc cậu có đến hay không. Đúng là nghe nói Dư Dặc Dương về nước thì cậu tới ngay!"
"Bảy năm không gặp, cậu giờ đẹp lên nhiều lắm! Tên Dư Dặc Dương kia lát nữa nhìn thấy cậu sẽ hối hận vì năm đó từng từ chối cậu đấy. Haha."
Bọn họ đùa giỡn vui vẻ nhưng tôi chỉ muốn họ câm miệng lại. Chắc họ cho là bản thân hài hước lắm!
"Ồ, chiếc xe của cậu..." Họ mới phát hiện chiếc xe bên cạnh tôi, không lạnh không nóng vây quanh để xem xét, "Chiếc xe này chắc rất đắt nhỉ! Lâm Thiển, những năm qua cậu sống cũng khá tốt đấy!"
Nhìn thấy Kỷ Tư Minh ngồi trong xe, Chương Thiên Dịch có chút do dự: "Bạn trai đưa cậu đến à?"
Tôi ngượng ngùng nhìn sang phía Kỷ Tư Minh trong xe. Trong lúc bối rối không biết có nên phủ nhận hay đồng ý.
Chương Thiên Dịch là bạn thân của Dư Dặc Dương từ thời cấp ba. Những người còn lại thì từng biết về chuyện tôi và Dư Dặc Dương. Chắc là đang đợi để xem trò cười của tôi tối nay. Tôi không hề muốn trở thành đề tài câu chuyện sau bữa tối của họ.
Khi tôi còn đang do dự thì Kỷ Tư Minh đã từ xe xuống, đi đến bên cạnh tôi và vòng tay ôm vai tôi. Tôi chưa kịp hết bàng hoàng thì anh ta đã lên tiếng: "Chào mọi người. Lần đầu gặp mặt, tôi là bạn trai của Lâm Thiển, Kỷ Tư Minh."
Tôi trợn tròn mắt nhìn anh ta, còn anh ta lại đáp lại bằng một nụ cười ý vị thâm trường (ánh mắt sâu xa, có ý tứ).
Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy may mắn vì anh ta có thể nhìn thấu lòng người như vậy. Thường ngày, mỗi khi bị anh ta nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, tôi luôn cảm thấy bực bội, có khi là tức giận.
Nhưng lần này, chỉ với một ánh nhìn, anh ấy ngay lập tức hiểu được tình thế khó xử của tôi, lại không màng hiềm khích lúc trước mà giúp tôi.
Tôi thực sự rất cảm động.
Không uổng công tôi nhiều năm cúc cung tận tuỵ cống hiến cho công ty!
Mọi người cũng ngạc nhiên không kém, im lặng một hồi rồi mới ngượng ngùng chào hỏi.
Lúc này, Dư Dặc Dương xuất hiện, bên cạnh còn có người bạn thân của tôi từ thời cấp ba là Hứa Mộng Dao.
Cả hai nhìn thấy tôi đều bất ngờ một chút, có lẽ là không ngờ rằng tôi lại đến.
Cũng phải, dù sao trước đó tôi đã nói trong nhóm rằng tôi sẽ không tham gia.
Khi ánh mắt của Dư Dặc Dương rơi vào Kỷ Tư Minh bên cạnh tôi, thấy Kỷ Tư Minh ôm tôi, anh ta có chút ngạc nhiên.
Khi anh ta nhìn Kỷ Tư Minh muốn nói lại thôi: “Anh là…?”
Kỷ Tư Minh nhìn lạnh một cái thì không nói gì thêm, và chỉ nhìn tôi với biểu cảm phức tạp.
Tôi thấy khó hiểu.
"Thiển Thiển, lâu rồi không gặp."
Hứa Mộng Dao giả vờ vui vẻ chào tôi.
Tôi liếc nhìn cô ta một cái, không muốn nói chuyện với cô ta.
"Lâu rồi không gặp."
Cô ta cũng không để ý, chỉ nhìn Kỷ Tư Minh: "Đây... là bạn của cậu à?"
Tôi thản nhiên đồng ý "Ừ". Sau đó, không quan tâm Kỷ Tư Minh có đồng ý không, cứ thế kéo anh ta đi vào.
Tôi còn nghe loáng thoáng sau lưng đám người Chương Dịch Thiên đang trêu đùa: "Hai cậu học cùng một trường đại học, rồi cùng đi du học. Giờ lại cùng nhau trở về, chẳng lẽ..."
4.
"Khẩu vị của cô đúng là … không tốt chút nào. Hắn từ chối cô thì chứng tỏ khẩu vị của hắn vẫn còn tốt lắm."
…
Xung quanh chỉ còn hai chúng tôi, Kỷ Tư Minh lại bắt đầu chọc cho tôi bực.
Tôi nhìn cánh tay anh ta vẫn còn ôm lấy vai tôi, đoán chừng anh ta cũng không nhận ra?
"Sếp, không còn ai nữa đâu, anh có thể buông tay rồi."
"Cô chắc chắn?" Anh ta nhếch mày, "Có vẻ như có người không cần tôi giúp đỡ nữa rồi."
Nghe lời nhắc nhở này tôi mới nhớ ra, ngay lập tức thay đổi biểu cảm nịnh nọt: "Sếp, tối nay có thể giúp tôi một việc được không?"
Anh ta nhìn tôi với vẻ khinh bỉ: "Lâm Thiển, cô quá thực dụng rồi đấy, cần tôi thì lấy lòng, không cần tôi thì..."
"Tôi sai rồi!" Tôi tỏ ra cầu tình: "Sếp, tối nay chỉ cần anh chấp nhận giả làm bạn trai tôi thì sau này anh bảo tôi làm gì tôi cũng làm. Tuyệt đối không có nửa câu oán than!"
Anh ta nhăn mày một cách miễn cưỡng: "Được thôi, ai bảo tôi luôn quan tâm đến nhân viên chứ. Giúp cô một chút cũng được."
Tôi cười ha hả trong lòng, bên ngoài vẫn là sắc mặt xun xoe lấy lòng.
"Nhưng Thư ký Lâm, tôi không ngờ cô lại si tình đến vậy. Suốt nhiều năm qua, tôi chưa từng thấy cô có bạn trai là vì không thể quên đi tình cũ à?"
Tôi nhìn anh với vẻ mặt mỉa mai: "Sếp, suốt nhiều năm qua tôi không có bạn trai, chẳng phải là do anh sao?"
“Tôi?”
Anh ta nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh ánh sáng khác thường.
"Đương nhiên là anh đấy, nếu không phải anh lúc nào cũng bắt tôi làm thêm giờ thì tôi làm sao mà lại không có thời gian để làm quen người mới chứ?"
"... Như vậy là Thư kí Lâm đang trách tôi rồi. Haizz, vừa nãy còn nói là sẽ không có nửa câu oán than mà."
...
Khi tôi cùng Kỷ Tử Minh vào phòng riêng, như đã biết trước, tất cả mọi người đều quay ra nhìn chằm chằm với vẻ tò mò và thích thú.
Tôi chỉ cảm thấy sau lưng bỗng lạnh lẽo.
Nhìn quanh khắp đám đông, Dư Dặc Dương và những người khác đã có mặt từ lâu.
"Lâm Thiển, đã lâu không gặp. Có vẻ như cậu sống khá tốt. Nghe đám Thiên Dịch nói bạn trai cậu dùng chiếc xe mấy triệu tệ để đưa cậu tới đây hả?"
Chỉ sau vài phút, mọi người đã biết tôi mang theo bạn trai tới. Xem ra đám Chương Thiên Dịch đã "rêu rao" không ít.
"Lâm Thiển, bạn trai cậu làm nghề gì vậy?"
"Ở đây chúng ta có người giàu nhất là hotboy Dư. Không biết bạn trai cậu so với cậu ấy thì ai giàu hơn nhỉ?"
Lời vừa dứt, tôi nghe thấy Kỷ Tử Minh bên cạnh nhẹ cười một tiếng. Tiếng cười giống như khi nghe thấy một câu chuyện hài vậy. Tưởng nghe nhầm, tôi nhìn lên và thấy anh ta nhìn về phía Dư Dặc Dương.
Còn Dư Dặc Dương, dường như có chút ngại ngần không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ta.
Dường như là chột dạ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT