Bọn học sinh huyện học hai ngày này đều dàn xếp hương dân, hỗ trợ duy trì trật tự trong huyện, sắc trời tối sầm lại, bọn học sinh hai người làm thành một tổ, nâng cái rương lớn đi ra ngoài thành, bá tánh trong huyện cũng không quá chú ý.

Trình Khanh đi theo bọn học sinh cùng ra khỏi thành, nàng đến hiện trường chỉ huy, sợ bọn họ sẽ thất thủ.

"Chôn sâu một chút."

"Cẩn thận kíp nổ."

"Mau, mau đào hố, trước hừng đông cần làm xong."

Bọn học sinh liều mạng huy động xẻng đào đất.

Hiện tại đào được thêm một cái hố, tổn thất của man quân lại càng lớn, ngẫm đến đều cực kỳ thống khoái.

Trình Khanh dẫn học sinh làm việc suốt một đêm, khi trời tờ mờ sáng mới trở về.

Từ giờ trở đi, huyện Tần An không thể tiến vào, không thể đi ra, tất cả mọi người thành thật ở bên trong.

Hồ huyện thừa hỏi nhi tử Hồ tiểu lang ra khỏi thành đi làm cái gì, miệng Hồ tiểu lang thực khẩn, một chữ cũng chưa lộ ra.

Không chỉ có Hồ tiểu lang, mọi học sinh đều giữ kín như bưng.

Huyện Tần An có nhiều tiểu thương ở lại như vậy, ai biết có thám tử man nhân hay không?

Chuyện này không thể nói!

Bọn học sinh biết nặng nhẹ, sôi nổi bảo thủ bí mật.

Trình Khanh gọi Hồ tiểu lang và Thiệu Nguyên Chí đến trước mặt, lấy ra một tấm bản đồ giao cho hai người: "Nếu Tần An thất thủ, các ngươi mang theo các sư huynh đệ sấn loạn đào tẩu, ra khỏi thành liền từng người chạy trốn đi, cũng không nhất định phải chạy tới Lan Châu."

"Nhưng đất Thục không cần đi, bản quan có chút hiềm khích cùng Thục Vương."

Nàng lại không phải bồi dưỡng nhân tài cho Thục Vương!

"Lão sư, ngài đi cùng chúng ta đi!"

Âm thanh của Hồ tiểu lang đều ách lại.

Trình Khanh lắc đầu, "Bản quan không thể đi."

Nếu nàng không đi, còn có thể nghĩ cách cứu bá tánh trong thành, nếu nàng rời đi, Agoura ở huyện Tần An cái gì cũng chưa tìm được, chẳng phải sẽ cuồng tính quá độ sao?

Đương nhiên, nàng cũng không thể để chính mình rơi xuống trong tay Agoura.

Thiệu Nguyên Chí nâng tay áo lau nước mắt, "Chúng ta bảo vệ huyện Tần An, ai cũng không chạy trốn."

Chạy?

Tới lúc đó, người nhà, thân hữu đều ở trong thành, bọn họ tuy có thể sống, nhưng quãng đời còn lại đều không được an ổn.

Tốt nhất là mọi người đều không chạy.

Thiệu Nguyên Chí đối với "bảo bối" Trình Khanh sai người chế tạo rất có tin tưởng, khi phát động liền giống như thiên thần tức giận, quân đội man nhân lại không phải mình đồng da sắt, có gì không thể chiến thắng!

……

Cách Tần An trăm dặm, Tề quân đã chờ xuất phát.

Cách vương trướng của chủ soái Agoura không xa, còn có mấy phụ trướng, một phụ trướng trong đó thuộc về Tất Lặc Cống cháu ngoại Agoura.

Vinh Cửu giúp công chúa Bảo Nhạc tìm được một bộ dụng cụ pha lê hiếm lạ trân quý, công chúa Bảo Nhạc đưa cho Agoura, Agoura nhớ tới công chúa Bảo Nhạc thiện giải nhân ý, cũng quyết định thi ân.

Lần này Agoura phát động chiến tranh, liền mang theo Tất Lặc Cống.

Vừa lúc Vinh Cửu ở trong bộ lạc, Tất Lặc Cống không biết xuất phát từ loại tâm thái nào, mang theo cả Vinh Cửu đi cùng.

Vinh Cửu nhìn man quân tàn sát bá tánh Đại Ngụy, nhìn phủ Bình Lạnh thất thủ, Đàm Kinh Nhai hi sinh cho tổ quốc, hắn chỉ hận chính mình không có học võ.

Hiện tại Agoura sắp tấn công huyện Tần An.

Trong huyện Tần An, không chỉ có con dân Đại Ngụy, còn có người Vinh Cửu để ý!

Trái tim Vinh Cửu tựa như đang bị chiên trong dầu.

Trước kia, ngoại trừ tỷ tỷ ruột Vinh Ngọc Nương, Vinh Cửu thiếu đâu để ý đến ai!

Năm ấy Trình Khanh bó Vinh Cửu ném ở trên tường thành, nội tâm Vinh Cửu cũng không có bao nhiêu hối cải, mệnh bá tánh liên quan gì đến hắn, mệnh của bình dân áo vải há có quý trọng bằng Cửu thiếu Vinh gia?

Không biết từ khi nào, Vinh Cửu chậm rãi thay đổi.

Hắn ý thức được thân phận "Cửu thiếu Vinh gia" không có gì ghê gớm.

Ngoại trừ tỷ tỷ ruột Vinh Ngọc Nương, hắn còn nhớ mong người khác, không chỉ có bóng hình xinh đẹp trong lòng vứt đi không được kia, không chỉ có Trình Khanh không so đo hiềm khích trước đây dạy hắn học vấn và cách xử thế làm người, các sư đệ huyện học, tất cả mọi người suốt ngày sớm chiều ở chung giao tình cũng không phải giả.

Agoura dẹp xong Bình Lạnh, lại muốn mang binh đi đánh Tần An.

Vinh Cửu muốn ngăn cản cũng không được, hắn không phải nhân vật lớn của thảo nguyên, hắn ở trong mắt người bên ngoài chỉ là một lái buôn muối!

Agoura tấn công Bình Lạnh, mang theo cháu ngoại Tất Lặc Cống, Vinh Cửu tưởng báo tin về tây bắc, Tất Lặc Cống lại mang theo cả hắn đi cùng, dọc theo đường đi trông Vinh Cửu rất vững chắc, không cho Vinh Cửu một chút cơ hội mật báo nào.

Tất Lặc Cống tuổi không lớn, lại rất gian xảo.

Gã sai vặt nhìn man nhân tàn sát bá tánh Đại Ngụy, cũng hận.

Cửu thiếu gia khẳng định càng khó chịu, nhưng Cửu thiếu gia cái gì cũng không làm được.

"Thiếu gia, chúng ta chờ ——"

Hiện tại thân ở trong quân man nhân, nếu lộ ra chút manh mối, người thứ nhất c.h.ế.t chính là bọn họ.

Sắc mặt Vinh Cửu đổi tới đổi lui, vén mành đi ra ngoài, gã sai vặt căn bản không ngăn được.

Vinh Cửu vọt tới trong lều trại Tất Lặc Cống, Tất Lặc Cống đang chà lau đao, Vinh Cửu nói thẳng chính mình không nghĩ đi theo đại quân nữa.

Tất Lặc Cống giương mắt nhìn Vinh Cửu, ánh mắt sắc bén:

"Đợi cữu cữu ta đánh hạ xong Tây Bắc, sẽ cho ngươi làm thương gia giàu có nhất Tây Bắc, ngươi không phải nói muốn làm bằng hữu người thảo nguyên sao, thảo nguyên không giống Ngụy quốc các ngươi, chúng ta không thích cỏ đầu tưởng lắc trái lắc phải!"

Đây là muốn Vinh Cửu hoàn toàn đảo hướng về phía man nhân, phản quốc.

Sắc mặt Vinh Cửu khó coi, "Tiểu vương gia, ta muốn làm bằng hữu của người thảo nguyên, lại không phải là làm người thảo nguyên, ta ngóng trông chiến hỏa càng lớn mới có thể từ giữa kiếm lời, dù sao cũng không đánh đánh g.i.ế.c giết ở trước mặt ta, ta coi như không nhìn thấy gì. Nhưng hiện tại cố tình để ta thấy, t.h.i t.h.ể huyết nhục mơ hồ bày ra đó, làm ta không ăn nổi cơm! Không được, nếu còn tiếp tục đi theo đại quân, mệnh này của ta cũng không sống lâu hơn được nữa, chúng ta dù sao cũng làm bằng hữu một hồi, tiểu vương gia ngài cho ta trở về đi."

Agoura từ khi làm hoàng đế Đại Tề, chậm rãi học Đại Ngụy, lần này trước khi xuất chinh phong vương cho các thủ lĩnh chư bộ thảo nguyên, phụ thân của Tất Lặc Cống chính là một vị Vương gia trong đó, hắn là nhi tử của công chúa Bảo Nhạc, huyết thống tôn quý, thành quận vương.

Vinh Cửu hiện giờ cũng rất biết nghiền ngẫm nhân tâm, cũng không gọi Tất Lặc Cống là quận vương, mà kêu hắn là tiểu vương gia, Tất Lặc Cống quả nhiên càng thích xưng hô này hơn.

Nghe Vinh Cửu nói như vậy, Tất Lặc Cống đánh giá hắn, quả nhiên thấy Vinh Cửu gầy đi, sắc mặt đen vàng, một bộ dáng gặp tội lớn.

Sắc mặt Tất Lặc Cống âm tình bất định, sau một lúc lâu mới cười nhạo:

"Ngươi còn muốn cống hiến cho mẫu thân ta, chỉ một chút khổ này cũng không chịu nổi, ngươi tưởng đi về nơi đó?"

Nếu Vinh Cửu nói phải về bộ lạc, Tất Lặc Cống có thể một đao g.i.ế.c hắn.

Tròng mắt Vinh Cửu vừa chuyển, "Trở về Bình Lạnh đi, Bình Lạnh hiện giờ đã bị hoàng đế Đại Tề chiếm, ta muốn trở về vơ vét một chút xem có cái gì tốt không."

Tất Lặc Cống dở khóc dở cười.

Hắn còn nghĩ rằng tên lái buôn này có cốt khí, không muốn làm buôn bán cùng bộ lạc thảo nguyên, muốn trốn chạy.

Không nghĩ tới là thói quen của gian thương, muốn vòng trở về Bình Lạnh nhặt của hời.

"Bình Lạnh có thể có cái gì tốt……"

Đều đã bị quân đội Đại Tề càn quét một lần.

"Vậy cũng không nhất định."

Vinh Cửu bài trừ một nụ cười, "Tiểu vương gia có điều không biết, phú hộ đều giỏi giấu tiền, bọn họ giao ra tài vật bảo mệnh, trong tay sao có thể không giữ lại một chút thứ tốt!"

Tất Lặc Cống hỏi Vinh Cửu vì sao khi ở phủ Bình Lạnh không nói, Vinh Cửu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

"Đại quân chưa rời đi, dù ép ra được nước luộc của bọn họ, tiểu vương gia có thể được phân chia bao nhiêu phần?"

Sắc mặt Tất Lặc Cống hơi hoãn, lại hỏi Vinh Cửu vài câu, đồng ý cho Vinh Cửu trở về Bình Lạnh.

"Việc này không nên chậm trễ, ngươi hiện tại thu thập khởi hành đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play