Lạc phu nhân luyến tiếc Lạc Thuân, nhưng nàng tôn trọng lựa chọn của Lạc Thuân.
Lạc Thuân chết, nàng cũng sẽ không sống một mình.
Lạc phu nhân cúi đầu, nước mắt nhỏ giọt tới trên mu bàn tay Lạc Thuân, làm trái tim cứng rắn như sắt đá của Lạc Thuân run rẩy.
Giờ khắc này, Lạc Thuân rốt cuộc làm ra lựa chọn!
Trình Khanh đi vào trong cung chào từ biệt, Mạnh Hoài Cẩn thật lâu sau mới thở dài nói: "Tiểu lang, hãy bảo trọng chính mình, bất luận sự tình gì đều kém quan trọng hơn tánh mạng, phải sống, biết không?"
Trình Khanh cúi đầu, đôi mắt nhòe nhòe.
Mạnh Hoài Cẩn chắp tay sau lưng, nhìn ngoài cửa sổ, Trình Khanh muốn hỏi hắn, sư huynh có cảm thấy cô đơn hay không, lại không hỏi ra miệng được—— mỗi người đều có cô đơn, rất nhiều người thành thân có hài tử, vẫn cứ sẽ cảm thấy cô đơn, trên tinh thần không phù hợp, không được lý giải, có bạn lữ cũng sẽ không thoát khỏi cô đơn.
Nếu sư huynh muốn lập hậu, nhất định phải tìm một nữ tử hiểu hắn.
"Sư huynh, sư huynh cũng phải chiếu cố tốt cho chính mình, bất luận sự tình gì đều kém quan trọng hơn chính mình!"
Phủ Tĩnh Ninh Bá nhờ Trình Khanh mang theo chút đồ cho Cốc Hoành Thái.
Khi Cốc Hoành Thái rời kinh, Tĩnh Ninh Bá cũng không biết, ban sai của Cẩm Y Vệ không cần giao đãi cùng Tĩnh Ninh Bá, ai ngờ Cốc Hoành Thái vừa rời kinh liền một đi không trở lại, xem bộ dáng này, Tây Bắc không đánh xong, Cốc Hoành Thái vẫn luôn phải ở tại Tây Bắc…… Ai, sớm biết tiểu nhi tử không biết cố gắng kia phải lên chiến trường, Tĩnh Ninh Bá khẳng định đã cưới thê tử cho hắn, thật là thế sự khó liệu!
Trình Khanh một đường, đi đi dừng dừng, mang theo một đống lớn người, dùng một tháng mới đi đến huyện Tần An.
Dọc theo đường đi, gió êm sóng lặng, cũng không có bộ hạ cũ của Dục Chương thái tử tới liên hệ nàng.
Trình Khanh lần đầu tiên cảm thấy, Trình Tri Viễn khả năng thật sự đã chết.
Nàng cảm thấy nhẹ nhàng, không nghĩ tới Lạc Thuân có bao nhiêu mệt.
Lạc Thuân đã từ bỏ g.i.ế.c Trình Khanh, nhưng hắn sợ Trình Khanh trên đường xảy ra chuyện, rõ ràng không phải hắn động tay, Hoàng Thượng cũng hoài nghi là hắn làm, vậy cũng quá oan!
Lạc Thuân sai mật thám một đường chiếu ứng, thật vất vả đưa được Trình Khanh bình an đến huyện Tần An, nghe thám tử truyền tin tức quay lại, hắn mới yên tâm ——
Trình Khanh trở lại huyện Tần An, Hà Uyển và Vinh Cửu đã sớm nhận được tin, Vinh Cửu mang theo toàn bộ học sinh huyện học tới tiếp đón Trình Khanh.
Bọn học sinh còn tưởng rằng Trình Khanh sẽ không trở về nữa!
Chỉ có Hà Uyển chưa từng hoài nghi điểm này.
Mạnh Hoài Cẩn đăng cơ, Trình Khanh có cơ hội lưu tại kinh thành, nhưng Trình Khanh hơn phân nửa sẽ cự tuyệt.
Trình Khanh làm một chuyện, sẽ không đầu voi đuôi chuột, nhất định sẽ đến nơi đến chốn, huyện Tần An bên này mới vừa triển khai, Trình Khanh nào bỏ được.
"Tiểu lang, ta dẫn ngươi đi xem dệt phường!"
Trong ánh mắt Hà Uyển có ánh sáng.
Trình Khanh không ở hơn nửa năm này, Hà Uyển gặp được rất nhiều phiền toái, có hơn phân nửa phiền toái đều do Chu huyện thừa phá rối.
May mắn còn có Vinh Cửu và Hồ điển sử hỗ trợ, hơn nữa Thiệu nhà giàu vì tiền đồ của nhi tử Thiệu Bảo vẫn luôn cắn răng gắng gượng, gập ghềnh xây dệt phường lên.
"Ngươi vất vả!"
"Cũng chỉ lúc đầu vất vả chút, tới tháng tư tình huống liền chuyển biến tốt đẹp."
Tháng tư, tân hoàng đăng cơ đại xá thiên hạ, Chu huyện thừa cũng không dám phá rối nữa, sợ Trình Khanh sau khi thăng chức tìm hắn tính sổ.
Biết Trình Khanh còn muốn trở về Tây Bắc, Chu huyện thừa là hoàn toàn hỏng mất.
Trình Khanh theo Hà Uyển đi thăm dệt phường, ngạc nhiên:
“Sao ngươi tuyển được nhiều nữ nhân công như vậy?”
Hà Uyển thở dài, chỉ vào một nữ nhân công trong viện nói: "Không phải ta đưa tới, là Thường nương tử mang đến. Trượng phu Thường nương tử đã chết, lưu lại ba hài tử, nhà mẹ đẻ nàng cũng không có người có thể thế nàng làm chủ, nhà chồng đóng cửa lại tính toán, muốn Thường nương tử tái giá với chú em, chú em kia là một tên trộm cắp, lười biếng, vô lại, khi trượng phu của Thường nương tử ốm đau trên giường, chú em này đã dám đùa giỡn Thường nương tử, Thường nương tử tự nhiên không nghĩ gả."
Thường nương tử không nghĩ gả, tối muộn chú em sờ vào phòng Thường nương tử, bị Thường nương tử lấy kéo dùng cái c.h.ế.t tương bức dọa rời đi. Náo loạn trận này, Thường nương tử thậm chí càng tình nguyện c.h.ế.t cũng không tái giá với tiểu thúc, nhà chồng đuối lý ngượng ngùng bức Thường nương tử đi vào khuôn khổ, suy nghĩ biện pháp muốn cùng Thường nương tử phân gia, để Thường nương tử tự nuôi ba hài tử, chia cho một gian phòng dột nát, súc vật một con, việc trong đất Thường nương tử một mình khẳng định không làm được, nhà chồng chính là hạ quyết tâm muốn ép Thường nương tử cúi đầu chịu thua.
Thường nương tử đích xác thực tuyệt vọng, còn có ý niệm tìm chết, rồi lại luyến tiếc ba hài tử.
Bốn mẫu tử ở trong căn phòng dột nát ôm đầu khóc rống mấy ngày, vụ xuân tới, Thường nương tử một mình cầm cuốc xuống đất, đôi tay tất cả đều là bọt nước, miễn cưỡng sửa sang lại ra hơn phân nửa đồng ruộng, khi muốn gieo giống mới phát hiện nhà chồng phân cho nàng hạt giống hỏng, chỉ có tầng trên cùng là hạt tốt, bên dưới đều lép hỏng —— đây thật là muốn bức Thường nương tử đi tìm chết!
Thường nương tử cuốc đất, ba hài tử nhỏ nhất mới ba tuổi, đã biết giúp mẫu thân dọn đất, nếu nhà chồng không tác quái, cuộc sống của bốn người tuy khổ, chưa chắc không qua được.
Nếu Thường nương tử đủ tàn nhẫn, bỏ lại ba hài tử chính mình tái giá, cũng là một đường ra.
Tuy nhiên nhà chồng xấu xa như vậy, Thường nương tử sợ sau khi chính mình tái giá nhà chồng sẽ ngược đãi hài tử…… Chung quanh đều là đường cùng, Thường nương tử kéo thân hình mỏi mệt, trở lại căn phòng dột nát, lấy toàn bộ lương thực trong nhà ra, để ba hài tử thống thống khoái khoái ăn một bữa no, lại nấu nước cho bọn nhỏ tắm rửa, thay quần áo mới sạch sẽ chỉ được mặc vào dịp tết.
Nghe đến đó, Trình Khanh đã biết tính toán của Thường nương tử.
Ngay khi Thường nương tử cảm thấy hỏng mất, Hà Uyển phái người đi tuyên truyền dệt phường tuyển công nhân, vừa lúc tới thôn Thường nương tử.
Thường nương tử nghe nói có địa phương bao ăn bao ở, còn phát tiền công, thật là người c.h.ế.t đuối bắt được cọng rơm cứu mạng.
Không đợi người ta đọc xong khế ước tuyển nhân công, Thường nương tử đã cướp muốn ấn dấu tay.
"Nàng còn không hỏi tiền công bao nhiêu, chỉ đưa ra một yêu cầu, có thể mang theo hài tử cùng ở hay không, còn nói bọn nhỏ đều ngủ chung một cái giường với nàng, không chiếm giường dư thừa."
Yêu cầu này, Hà Uyển tự nhiên đáp ứng.
Hà Uyển không chỉ có đồng ý Thường nương tử mang theo hài tử, còn ra chủ ý cho Thường nương tử, cho thuê hết đồng ruộng trong nhà, ngày thường đều không cần trở lại thôn, người nhà trượng phu tự nhiên không cơ hội quấy rầy Thường nương tử.
Thường nương tử cho thuê đồng ruộng, mang theo hài tử chạy, nhà chồng sao chịu bỏ qua?
Chú em vô lại tụ tập mấy tên lêu lổng, tìm tới dệt phường đòi người, không chỉ có muốn mang Thường nương tử về, còn định đòi bạc của dệt phường.
Cáo trạng phải đi nha môn, Trình Khanh không ở, trong huyện nha lớn nhất chính là Chu huyện thừa!
Chu huyện thừa muốn nhân việc này định tội cho dệt phường, bức cho dệt phường đóng cửa.
"Nhưng ngươi vẫn giữ được Thường nương tử, chứng tỏ Chu huyện thừa đã thua!"
Hà Uyển ngượng ngùng nhận toàn bộ công lao, "Ngươi đừng nhìn Vinh Cửu là một kẻ ăn chơi trác táng, thời điểm mấu chốt thói khoe khoang của hắn lại nổi lên tác dụng. Thật đúng là rất có thể hù người, đoạn thời gian kia Vinh Cửu không thiếu mời học sinh huyện học đi tửu lầu ăn uống, động bất động liền đề cập đến Vinh gia Dương Châu, đề cập đến Thạch tổng đốc có bao nhiêu mếm mộ hắn, hắn đường đường là một công tử thương buôn muối, có quan hệ với Thạch tổng đốc, lại vẫn nguyện ý chạy tới Tây Bắc ăn cát, chỉ vì muốn làm học sinh của ngươi, vậy ngươi thật lợi hại nha!"
Vinh Cửu dựa vào một chiêu này, không chỉ có ổn định Thiệu nhà giàu, còn ổn định các nhà giàu địa phương khác.
Tất cả mọi người quyết định lại quan sát một chút!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT