Hoàng Hậu đã hoàn toàn c.h.ế.t tâm, thề muốn trả thù Tiêu Dục Trọng.

Biến cháu trai thành nhi tử, làm người Cố gia đi kế thừa ngôi vị hoàng đế của Tiêu Dục Trọng!

Kế hoạch điên cuồng này, chỉ dựa vào một mình Hoàng Hậu không làm được, còn cần người phối hợp, Hiền phi chính là người phối hợp với Hoàng Hậu thi hành kế hoạch.

Tiểu hài tử thân kiều thịt mềm, ký ức khi còn bé cũng không khắc sâu, Cố hầu phó thác trưởng tôn cho trung tì và giang hồ hiệp sĩ nuôi nấng, Hoàng Hậu muốn chế tạo cái "Bớt” trên người Mạnh Hoài Cẩn cũng không khó.

Không chỉ có chế tạo cái bớt, còn đúng lúc để cho người khác nhìn thấy bớt.

Bớt xỏ xuyên qua dấu vết trưởng thành của Mạnh Hoài Cẩn, hoàng đế phái người đi điều tra, người khác cẩn thận hồi tưởng một chút, phát hiện trên cánh tay Mạnh Hoài Cẩn đích xác đã sớm có "đám mây".

Kế hoạch này khó nhất không phải đủ loại an bài, mà là nhẫn nại dài đến 20 năm.

Khi nào là thời cơ tốt nhất, Hoàng Hậu phải nhẫn, Hiền phi cũng phải nhẫn.

Hoàng Hậu không hỏi việc trong cung, Hiền phi ở trong cung làm người ẩn hình.

Hiền phi khác các phi tần khác, nàng vừa không thích Tiêu Dục Trọng, lại không để bụng vinh hoa Tiêu Dục Trọng ban cho nàng, một lòng chỉ suy nghĩ vì Hoàng Hậu, khi được sủng ái thường xuyên ở trước mặt Tiêu Dục Trọng thế Hoàng Hậu nói tốt, Tiêu Dục Trọng dù cho không sủng nàng, nhưng thật ra vẫn luôn thực tin tưởng nàng.

Bởi vì Tiêu Dục Trọng không có biện pháp tưởng tượng Hiền phi có tồn tại tình tố không giống bình thường với Hoàng Hậu. Từ thị giác hắn nhìn lại, Hiền phi vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, dù Hoàng Hậu đã thất sủng, cũng không thay đổi sơ tâm, tất nhiên là người thành thật hiếm thấy trong cung.

Một Hiền phi thành thật bổn phận như vậy, ngẫu nhiên gặp được vết bớt trên cánh tay Mạnh Hoài Cẩn, lỡ lời gào ra, hoàn toàn phù hợp với "nhân thiết" của Hiền phi nhiều năm.

Tiêu Dục Trọng khẳng định sẽ điều tra, cũng mặc kệ điều tra như thế nào, chứng cứ đều sẽ phát triển về hướng Mạnh Hoài Cẩn là nhi tử của Hoàng Hậu.

Về phần Hoàng Hậu vì sao muốn lấy danh nghĩa "chết yểu" tiễn Mạnh Hoài Cẩn đi, Tiêu Dục Trọng có lý giải của chính mình.

Hoàng Hậu khi chưa xuất giá, nổi danh khắp kinh thành, Tiêu Dục Trọng tuy rằng tháo xuống viên minh châu này, tổng luôn hoài nghi Hoàng Hậu không phải là thiệt tình yêu hắn, chỉ là năm đó đã xảy ra một ít việc, làm Hoàng Hậu không thể không gả cho hắn, hắn hoài nghi người Hoàng Hậu ái mộ là Dục Chương thái tử, không gả cho Dục Chương thái tử, là do Thái Tử đã sớm có Thái Tử Phi.

Tiêu Dục Trọng chính là một người tự ti lại tự phụ như vậy, Hoàng Hậu gả cho hắn nhiều năm, xem như sờ thấu tính cách hắn.

Hoàng Hậu phủ định, Hiền phi nhận định, Tiêu Dục Trọng chính mình lại làm người điều tra, tới trước khi Tiêu Dục Trọng lâm chung, trăm phần trăm tin tưởng Mạnh Hoài Cẩn là con của hắn, đem ngôi vị hoàng đế danh chính ngôn thuận truyền cho Mạnh Hoài Cẩn!

Không có soán vị.

Không có cung biến đổ máu.

Quyền lực giao tiếp bằng phẳng thuận lợi như thế.

Đều là nhờ hai nữ nhân ở thâm cung nâng đỡ nhau, dùng 20 năm thời gian làm lên chuyện lớn —— Tiêu Dục Trọng có gì ghê gớm, Tiêu Dục Trọng có thể đoạt vị, các nàng cũng có thể, các nàng còn làm tốt hơn so với Tiêu Dục Trọng!

Hai tròng mắt Hiền phi sáng láng có thần, Hoàng Hậu không nhịn được cười rộ lên:

"Tiên đế cũng không còn, ta nào cần ngươi hầu hạ, về sau ngươi và ta hai người ở thâm cung làm bạn, chờ đến khi ta chết, trăm triệu sẽ không hợp táng cùng tiên đế, ở tẩm lăng của ta, tất sẽ có một vị trí cho ngươi."

Đế hậu hợp táng, là phu thê tình thâm.

Hậu phi hợp táng, là chứng cứ thê thiếp tiên đế hòa thuận, tông thất và triều thần đều sẽ không phản đối.

Hiền phi cười cong mắt.

Tiểu tỳ nữ đã không còn trẻ, khóe mắt có nếp nhăn, nhưng nàng vẫn luôn giữ sơ tâm không thay đổi.

Về phần nhi tử Tiêu Vân Phỉ, Hiền phi không phải một chút đều không yêu, nhưng Tiêu Vân Phỉ càng lớn, càng giống Tiêu Dục Trọng lệnh Hiền phi chán ghét, Hiền phi đối với đứa con trai này vừa yêu vừa kháng cự.

Nương nương nói, phụ mẫu yêu con, sẽ suy nghĩ sâu xa, đã từng hỏi qua Hiền phi có nghĩ làm tam hoàng tử Tiêu Vân Phỉ kế vị hay không, là Hiền phi chính mình cự tuyệt.

Để Tiêu Vân Phỉ đi đất phong Sơn Đông, còn do chính Hiền phi cầu tới.

Chỉ cần có nương nương ở đây một ngày, Tiêu Vân Phỉ sẽ không có việc gì.

Hiền phi hiện tại duy nhất có hơi chút lo lắng, là chính phi Nhu Gia của Tiêu Vân Phỉ.

Nhu Gia không giống như là một nữ nhân có thể an tâm sinh hoạt, có Nhu Gia ở một bên khuyến khích, Tiêu Vân Phỉ sẽ không cam tâm lưu tại Sơn Đông làm Lỗ Vương.

Chờ thêm một đoạn thời gian, hỏi lại nương nương xin chủ ý đi, hiện tại cần xử lý tang lễ tiên đế, còn có tân quân đăng cơ, nương nương rất vội!

Tiên hoàng băng hà, Cao thủ phụ tuyên đọc di chiếu, ủng Hoàng Thái Tử kế vị.

Trình Khanh đương nhiên biết Chương tiên sinh sẽ không để Mạnh Hoài Cẩn thuận lợi kế vị, người này đưa nàng tới kinh thành, chính là muốn sấn loạn gây chuyện.

Không nghĩ tới vòng đi vòng lại một vòng, Chương tiên sinh lại có thể muốn ra tay từ cái c.h.ế.t của Trình Dung, muốn từ cái c.h.ế.t của Trình Dung, vạch trần mặt nạ dối trá của Hoàng Hậu, tiện đà chứng minh Mạnh Hoài Cẩn không đáng tin, kích Trình Khanh đi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cùng Mạnh Hoài Cẩn ——

Chương tiên sinh quả nhiên là người dám nghĩ dám làm.

Hắn không làm Trình Khanh thất vọng, từ Khôn Ninh Cung bắt trói Hoàng Hậu mang đi.

Khi Hoàng Hậu nghỉ ngơi, Hiền phi còn phân phó phòng bếp Khôn Ninh Cung chuẩn bị cháo trắng rau xào cho Hoàng Hậu, túc trực bên linh cữu chính là vô cùng hao phí thể lực.

Kết quả sau nửa canh giờ, Hoàng Hậu không có động tĩnh.

Hiền phi lại đợi thêm mười lăm phút, mới sai cung nhân tiến vào tẩm điện xem xét.

Giường đệm hỗn độn, Hoàng Hậu nương nương vốn nên nghỉ ngơi lại không thấy bóng dáng.

Các cung nhân tức khắc hoảng loạn lên.

Vẫn là Hiền phi gặp nguy không loạn, "Đi thỉnh Thái Tử tới, cứ nói nương nương bi thống quá độ, chỉ có Thái Tử có thể trấn an! Các ngươi cũng ở Khôn Ninh Cung tìm một chút, có lẽ là nương nương muốn một mình giải sầu."

Nhưng mà thẳng đến khi Mạnh Hoài Cẩn tới, các cung nhân cũng không có tìm được Hoàng Hậu, một người sống, ở dưới mí mắt mọi người mất tích, các cung nhân Khôn Ninh Cung quỳ đầy đất, Hiền phi lúc này mới luống cuống.

"Điện hạ, nên làm sao đây?"

Mạnh Hoài Cẩn nhìn chung quanh một vòng, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Lục soát cung."

"Nhưng……"

Hiền phi băn khoăn thật mạnh, ngược lại tưởng tượng, an nguy của Hoàng Hậu nương nương mới là quan trọng nhất, chuyện tới hiện giờ, cần gì phải để ý cái nhìn của những người khác!

Hiền phi cũng không phản đối lục soát cung, nàng so với Mạnh Hoài Cẩn càng sốt ruột hơn.

"Hướng đi của nương nương, điện hạ có manh mối không?"

Mạnh Hoài Cẩn thật là có đối tượng hoài nghi, nhưng hiện tại còn chưa thể xác định.

Muốn nói cùng những người đó giao tiếp nhiều nhất, còn phải là Lạc Thuân.

Ở trước khi Hoàng Hậu mất tích, Mạnh Hoài Cẩn thậm chí không xác định chính mình nên kế vị hay không.

Hoàng Hậu vừa mất tích, lại thúc đẩy Mạnh Hoài Cẩn hạ quyết tâm —— nếu không kế vị, hắn dùng thân phận gì tới phát mệnh lệnh?

Trình Khanh nói, họ gì không quan trọng, quan trọng nhất là chính mình muốn làm ai.

Mạnh Hoài Cẩn để tay lên n.g.ự.c tự hỏi: Nếu ta làm hoàng đế, sẽ là một hoàng đế tốt sao?

—— vấn đề này rất khó lập tức có đáp án, có phải một hoàng đế tốt hay không, cũng không phải bản thân hoàng đế có thể đánh giá.

—— nhưng hắn không làm hoàng đế, giao Đại Ngụy hỏng be hỏng bét cho người khác, người khác chưa chắc sẽ làm được tốt hơn so với hắn.

Nếu không yên tâm giao cho người khác, vì sao không thể là hắn!

Một khi làm ra quyết định, trái tim bay ở giữa không trung của Mạnh Hoài Cẩn ngược lại yên ổn.

Nếu làm hoàng đế, mới có thể có quyền lên tiếng, mới có thể bảo hộ người chính mình để ý, vậy làm đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play