Mạnh Hoài Cẩn nhìn mọi người trong phòng, đột nhiên nói: "Bệ hạ bệnh tình nguy kịch, sao không thấy Hoàng Hậu nương nương, lúc này nếu nương nương ở đây, bệ hạ sẽ càng cảm thấy an ủi."

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Thái Tử vẫn luôn không chịu sửa miệng gọi phụ hoàng, mẫu hậu.

Hiện tại nhắc tới hai vị, đều là bệ hạ và nương nương.

Hoàng đế đã như vậy, Hoàng Hậu nương nương đích xác nên trình diện.

Nhưng mà mấy tháng nay, Hoàng Hậu vẫn luôn ở Khôn Ninh Cung cáo ốm không ra, Hiền phi cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ, không biết là vì nhi tử Tiêu Vân Phỉ ám sát Mạnh Hoài Cẩn mà chột dạ, hay là do bệnh tình của hoàng đế nguy kịch, nàng thay thế Hoàng Hậu nương nương hầu hạ hoàng đế mà chột dạ…… Ở trong một mảnh trầm mặc, Mạnh Hoài Cẩn tự hỏi tự đáp: "Ta đi Khôn Ninh Cung thỉnh nương nương."

Thục Vương đứng ra: "Thần đệ cũng nhớ nương nương, để thần đệ đi cùng hoàng huynh đến Khôn Ninh Cung."

Tương Vương trộm trợn trắng mắt, mắng Thục Vương là vua nịnh nọt, hiện tại đã vội vàng lấy lòng.

Mạnh Hoài Cẩn không tỏ ý kiến, không có trực tiếp cự tuyệt, Thục Vương da mặt dày đi theo, nửa đường nói lời ruột gan cùng Mạnh Hoài Cẩn, đại ý chính là tình huống trước mắt hắn không có dự đoán được, nhưng đã thành sự thật, Thục Vương nguyện ý tiếp thu.

"Hoàng huynh phẩm hạnh cao khiết, nương nương khoan dung ôn nhu, thần đệ tâm phục khẩu phục."

Mạnh Hoài Cẩn liếc mắt nhìn Thục Vương một cái.

Nếu không phải tam hoàng tử có Trưởng công chúa duy trì tranh chấp cùng Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử đã sớm được lập làm Thái Tử —— đã từng cách bảo tọa trữ quân gần như vậy, Ngũ hoàng tử thật sự cam nguyện cúi đầu xưng thần?

Mạnh Hoài Cẩn thở dài: "Theo ta đi gặp nương nương đi."

Tới Khôn Ninh Cung, cửa cung đóng chặt, Mạnh Hoài Cẩn một đường đi qua, thế nhưng không người dám cản.

Tin tức hoàng đế bệnh tình nguy kịch, trong cung đều đã biết.

Nếu hoàng đế không chịu nổi cửa ải này, Thái Tử liền phải kế vị trở thành tân quân, tại đây, ai cũng không nghĩ dùng độ cứng của cổ chính mình đi thăm dò tính tình của Mạnh Hoài Cẩn!

Cung nhân Khôn Ninh Cung nhìn thấy Mạnh Hoài Cẩn đều dị thường kích động, sôi nổi hướng Mạnh Hoài Cẩn hành lễ.

Hoàng Hậu mắng to hoàng đế đoạt nhi tử của người khác, còn bảo Mạnh Hoài Cẩn không cần làm Thái Tử.

Các cung nhân sợ tới mức quỳ gối trong viện.

Thục Vương ở thiên điện, nghe được nhíu mày: Hoàng Hậu vẫn không nhận Mạnh Hoài Cẩn là con trai, nhắc tới việc này cảm xúc liền kích động, cho nên mấy tháng nay mới bị giam cầm ở trong Khôn Ninh Cung.

Nhưng mặc kệ Mạnh Hoài Cẩn có phải Hoàng Hậu sinh hay không, khẳng định là con của phụ hoàng, nếu không phụ hoàng sẽ không khăng khăng muốn lập Mạnh Hoài Cẩn làm Thái Tử.

Thục Vương bổ não một chút, tuy không biết mẹ đẻ của Mạnh Hoài Cẩn là ai, tất nhiên rất được hoàng đế yêu thích, hoàng đế vì có thể thuận lợi truyền ngôi vị hoàng đế cho Mạnh Hoài Cẩn, cứng rắn muốn nhét Mạnh Hoài Cẩn làm nhi tử cho Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu tính tình cương liệt, tất nhiên là không đồng ý, đế hậu mới trở mặt.

Lại liên hệ đến Hoàng Hậu phía trước tuyên bố Mạnh Hoài Cẩn là cháu trai nhà mẹ đẻ, Thục Vương không thể không hoài nghi, Mạnh Hoài Cẩn kỳ thật là đứa con do hoàng đế tư thông với thê tử của quần thần sinh ra, người thê tử kia là tẩu tử nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu, Hoàng Hậu sau khi biết được sự thật khó có thể tiếp thu, nên mới kịch liệt phản đối an bài của hoàng đế —— Thục Vương cảm thấy mình nhìn thấy chân tướng.

Nếu là như thế, thân thế của Mạnh Hoài Cẩn quá bất kham.

—— hoàng đế tình nguyện truyền ngôi cho một đứa con bên ngoài, cũng không chọn trong mấy hoàng tử, Thục Vương cũng khó có thể tiếp thu.

Chờ Mạnh Hoài Cẩn bị Hoàng Hậu mắng ra ngoài, Thục Vương sửa sang lại quần áo.

"Nương nương ở thâm cung lâu, tâm tình không thoải mái, không bằng để thần đệ thế hoàng huynh đi bồi nương nương."

Mạnh Hoài Cẩn khẽ cau mày, chậm rãi gật đầu.

"Làm phiền ngươi."

Thục Vương xin gặp Hoàng Hậu, Hoàng Hậu vừa nghe là Thục Vương, vẻ mặt ôn hoà triệu kiến.

Thục Vương vào điện, để Hoàng Hậu cho người xung quanh lui ra, quỳ xuống: "Nương nương có gì khó xử, không bằng nói cùng nhi thần, ở trong cung này, nhi thần chỉ đã từng được mẫu phi và nương nương yêu thương, mẫu phi đã qua đời, nhi thần coi nương nương như mẫu thân thứ hai…… Nếu nương nương có phân phó, nhi thần vượt lửa qua sông, cũng muốn vì nương nương bài ưu giải nạn!"

Hoàng Hậu liếc mắt nhìn Thục Vương một cái, ánh mắt ý vị thâm trường:

"Tiểu Ngũ thật sự đã trưởng thành."

Thục Vương theo bản năng biện bạch: "Nhi thần xác định có tư tâm, nhưng tâm vì nương nương phân ưu cũng không giả dối, chẳng lẽ nương nương thật sự cam tâm sao?"

Hoàng Hậu cười lạnh, "Không cam lòng, bổn cung lại có thể làm được gì? Không cam lòng, người nhà bổn cung có thể sống lại sao! Tiểu Ngũ, bổn cung đã nháo, đã đấu tranh, còn đã căm hận, nhiều năm như vậy, bổn cung và Hoàng Thượng phu thê ly tâm, hiện giờ thật sự không có sức lực lại đi lăn lộn."

Thục Vương ngạc nhiên.

Ở trong mắt rất nhiều người, Hoàng Hậu chỉ là một ký hiệu trong hậu cung.

Nàng sống trong suốt, sống điệu thấp, vạn sự mặc kệ, vạn sự không tranh.

Mấy năm nay cùng hoàng đế lại lần nữa thân cận, bởi vì Mạnh Hoài Cẩn, quan hệ cùng hoàng đế lại chuyển biến bất ngờ, hiện giờ ngay cả bình thản mặt ngoài cũng khó có thể duy trì.

Hoàng đế bệnh tình nguy kịch, Hoàng Hậu không muốn che giấu cảm xúc của chính mình, nàng ở trước mặt Thục Vương thực trắng ra tỏ vẻ, nàng căm hận đương kim thiên tử!

Thục Vương bỗng nhiên ý thức được, dù cho Hoàng Hậu trước mặt mọi người phủ nhận Mạnh Hoài Cẩn là con vợ cả trung cung, giống như cũng không ảnh hưởng được đại cục.

Thục Vương cũng không có chứng cứ xác thật, chứng minh Mạnh Hoài Cẩn là "con tư sinh".

Người Cố gia đều đã c.h.ế.t sạch.

Phụ hoàng cũng không căng được lâu lắm.

Càng chủ yếu là, thế cục Đại Ngụy rung chuyển, không thể lại thừa nhận việc đổi mới trữ quân.

Chính mình quả nhiên là bị tham dục che mất lý trí.

Thục Vương cười tự giễu: "Nương nương đều đã nhận mệnh, nhi thần chỉ có thể nhận mệnh, nhi thần sau này chắc chắn sẽ toàn tâm phụ tá hoàng huynh!"

Hoàng Hậu sai người thay quần áo, quyết định rời Khôn Ninh Cung, đi thăm hoàng đế.

……

Càn Thanh cung.

Hoàng đế uống thuốc, ngự y nói hoàng đế cần tĩnh dưỡng, toàn bộ người hầu bệnh, bao gồm cả Hiền phi, đều bị mời ra tẩm điện.

Hoàng đế nằm ở trên long sàng, trong phòng đốt địa long, còn có hai chậu lửa lớn, hoàng đế vẫn cứ không cảm giác ấm áp.

Sắc mặt hoàng đế xanh trắng, hơi thở thực đạm.

Lạc Thuân tay chân nhẹ nhàng tiến vào, quỳ gối bên cạnh long sàng, đem hết thảy phát sinh ở Khôn Ninh Cung, từ lúc Mạnh Hoài Cẩn đi gặp Hoàng Hậu, đến đối thoại giữa Thục Vương và Hoàng Hậu, đều một chữ không rơi nói cho hoàng đế.

Hoàng đế cố sức mở to mắt.

"Thực, thực tốt, ngươi trung tâm, trẫm tin, người khác sẽ lừa trẫm, ngươi sẽ không."

Lạc Thuân chỉa đầu xuống đất, quỳ gối bên mép giường, "Bệ hạ ——"

Lạc Thuân định nói hoàng đế nhất định sẽ khá lên, hoàng đế lại không muốn lãng phí thời gian nghe an ủi, mệnh Lạc Thuân mở ngăn bí mật ở đầu giường ra.

Ngăn bí mật có hai phân thánh chỉ, đã sớm ấn dấu.

Lạc Thuân mở ra nhìn, tay run lên, đây là di chiếu của hoàng đế.

Lạc Thuân mở ra một phần di chiếu, bên trên viết vài sự kiện.

Thứ nhất, mệnh Lạc Thuân âm thầm xử tử Mạnh Hoài Cẩn, sau khi hoàng đế chết, làm Hoàng Hậu tuẫn táng!

Thứ hai, thả Trưởng công chúa ra, nghênh đón Lỗ Vương Tiêu Vân Phỉ từ đất phong Sơn Đông trở về, đỡ Tiêu Vân Phỉ đăng cơ!

Thứ ba, ở sau khi Tiêu Vân Phỉ đăng cơ một năm, Trưởng công chúa còn quyến luyến quyền lực không bỏ, ám vệ Cẩm Y Vệ còn phải giúp tân quân một chút, loại trừ Trưởng công chúa.

Lạc Thuân lập tức ý thức được, phần di chiếu này sẽ ra đời ở dưới tình huống như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play