Trình Khanh đi theo Tiêu Vân Đình trên tường thành.

Người Man đang công thành!

Tiêu Vân Đình cũng không quá chú ý.

Chính là muốn hại c.h.ế.t thiếu gia nhà nàng.

Tiểu Bàn ở trong lòng đánh giá Tiêu Vân Đình là tiểu nhân, Trình Khanh không ở, Tiểu Bàn và Võ Nhị cũng không có tâm tình ăn cơm, đến giờ cơm, phòng bếp phái người tới hỏi Tiểu Bàn muốn ăn gì, Tiểu Bàn lười biếng, "Có cái gì làm cái đó đi, thiếu gia nhà ta chưa về!"

Phòng bếp nói mới có một sọt cua được vận chuyển đến, hỏi Trình Khanh có thích ăn cua hay không, nếu thích, liền lưu trữ Trình Khanh.

Đã qua mùa cua, Tiêu phủ lại có thể có cua?

Quý giá như vậy, không để lại cho Tiêu Vân Đình, không để lại cho Nghiệp Vương và vương phi, cố ý để lại cho thiếu gia nhà mình, Tiểu Bàn cảm thấy có vấn đề, lập tức tỉnh táo tinh thần:

"Vậy đi phòng bếp nhìn xem, nếu cua không béo, thiếu gia không thích ăn."

"Tiểu Bàn tỷ tỷ nói đúng, cua không béo, sao có thể đưa đến trước mặt Trình đại nhân."

Trong phòng bếp quả nhiên có một sọt cua béo, Tiểu Bàn đối với cua chảy xuống nước miếng không biết cố gắng.

"Buổi tối chưng mấy con đưa đến trong viện đi."

Người phòng bếp còn hiếu kính nàng mấy đĩa kẹo mới làm, phái tiểu nha hoàn bưng kẹo, một đường đưa Tiểu Bàn về trong viện.

Tiểu Bàn âm thầm cười lạnh, đừng nhìn hạ nhân giống như đang lấy lòng thiếu gia, kỳ thật chính là phòng bị thiếu gia, ngay cả tỳ nữ như nàng cũng không có cơ hội đi một mình, mặc kệ đi đến nơi nào phía sau đều có người đi theo.

Tiểu Bàn tiếp nhận hộp đồ ăn, đưa tiền thưởng đuổi tiểu nha hoàn đi, tiểu nha hoàn lãnh thưởng vui vui vẻ vẻ rời đi.

"Võ Nhị ca, ngươi đứng ngốc ở đó làm cái gì, đóng cửa lại đi!"

Võ Nhị đứng bất động, chỉ có tròng mắt xoay chuyển, liều mạng nháy mắt ra dấu cho Tiểu Bàn.

Tiểu Bàn sờ sờ tay áo của mình.

Thuốc bột của Tiểu Bàn còn chưa có rải ra ngoài, một cái đầu từ phía sau Võ Nhị dò ra tới.

Cốc Tiểu Bá gia?

Trên người Cốc Hoành Thái còn ướt dầm dề, giống như một con ch.ó rơi xuống nước, không biết đã ngâm ở trong nước bao lâu, môi xanh tím.

Sao Cốc Hoành Thái lại ở chỗ này?

Tiểu Bàn bỗng nhiên nghĩ đến Trình Khanh nói chính mình rời kinh, khẳng định sẽ có Cẩm Y Vệ đi theo, các nàng vẫn luôn không biết thám tử Cẩm Y Vệ theo tới Tây Bắc là ai, hiện tại phát hiện lại có thể là Cốc Hoành Thái!

Tiểu Bàn phanh một tiếng đóng cửa lại, đầu uốn éo trở về phòng ăn kẹo.

Kẹo hoa quế, ăn ngon.

Kẹo đậu phộng, ăn ngon.

Kẹo đậu phộng, vẫn là ăn ngon.

Răng rắc răng rắc, như là muốn nhai vỡ đầu ai.

Ai, Tiểu Bàn thật là quá đáng yêu, thật không hổ là thê tử tương lai của chính mình!

Xương cốt của Cốc Hoành Thái đều bị nhai tê dại, chủ động thu hồi đao đặt ở sau eo Võ Nhị: "Chúng ta đều là người quen cũ, thực không cần thiết phòng bị lẫn nhau, ngươi nói có phải hay không?"

Võ Nhị nói: "Vậy ngươi vì sao vừa thấy mặt đã cầm đao thọc eo yêm? Yêm còn phải nối dõi tông đường cho Võ gia, ngươi thọc hỏng yêm, yêm sao sinh con!"

"Là hiểu lầm, ngươi tránh ở cửa, ta lại không thấy rõ bộ dáng ngươi, cho rằng ngươi là người của Tiêu Vân Đình……"

Cốc Hoành Thái định nói chính mình cũng chưa cưới vợ nha.

Võ Nhị muốn nối dõi tông đường, chẳng lẽ chính mình liền không cần sao?

Võ Nhị vừa thấy mặt liền dùng chân đá hạ thân của hắn, hắn cũng chưa so đo được không —— đá hỏng rồi, hắn liền thật sự không cần cưới vợ!

Võ Nhị hướng Cốc Hoành Thái nhếch miệng cười, vươn tay: "Được, yêm không đánh ngươi."

Cốc Hoành Thái tưởng cùng Võ Nhị chạm nắm tay biểu hiện làm lành, Võ Nhị túm chặt cổ tay của hắn, nắm cổ hắn, tước binh khí, một cái tay khác c.h.é.m vào sau cổ Cốc Hoành Thái, đôi mắt Cốc Hoành Thái tối sầm, ngất đi.

Chờ khi Cốc Hoành Thái tỉnh lại, đã bị trói gô.

Hắn cảm thấy đặc biệt không vui: "Ta một đường che chở các ngươi, từ kinh thành đến huyện Tần An, vì các ngươi rửa sạch bao nhiêu thổ phỉ trên đường, các ngươi lại có thể một chút đều không cảm kích!"

Tiểu Bàn cười lạnh, "Ngươi đó là bảo hộ sao? Ngươi là theo dõi, là giám thị!"

Giám thị và bảo hộ cũng không xung đột.

Cốc Hoành Thái hô to oan uổng, tưởng cùng Tiểu Bàn giải thích, Võ Nhị một quyền đánh vào trên vai hắn, "Đại nam nhân, lải nha lải nhải, có rắm mau phóng, ngươi có phải tưởng gây bất lợi cho thiếu gia nhà yêm hay không?"

Cốc Hoành Thái thật không có tâm tư này.

Khi hắn rời kinh nhận được mệnh lệnh là giám thị Trình Khanh, bắt lấy đám người Chương tiên sinh, mệnh lệnh này đến nay còn chưa có thay đổi, hắn vì sao phải gây bất lợi cho Trình Khanh?

Tiểu Bàn như suy tư gì, "Vậy nếu thiếu gia xảy ra chuyện, nhiệm vụ của ngươi chẳng phải là sẽ không hoàn thành?"

Cốc Hoành Thái dùng sức gật đầu.

"Ngươi thích ăn kẹo đậu phộng, hay kẹo hoa quế?"

Đối diện với câu hỏi của người trong lòng, Cốc Hoành THái không thể không vận óc suy nghĩ.

Nhìn mấy đĩa kẹo trước mặt Tiểu Bàn, kẹo đậu phộng ăn nhiều nhất, Cốc Hoành Thái lập tức nói chính mình thích ăn kẹo đậu phộng.

Trả lời như vậy nhất định không sai, thuyết minh khẩu vị của chính mình và Tiểu Bàn là giống nhau!

Tiểu Bàn rất là không tha, đẩy kẹo đậu phộng đến trước mặt Cốc Hoành Thái, "Võ Nhị ca, phiền toái ngươi đút hắn ăn."

Võ Nhị cầm kẹo đậu phộng nhét vào trong miệng Cốc Hoành Thái.

Cốc Hoành Thái cảm thấy kẹo này vừa chua vừa ngọt, Tiểu Bàn lại có thể chia sẻ kẹo mà chính mình thích cho hắn ăn.

Tiếc nuối duy nhất, không phải là Tiểu Bàn thân thủ đút hắn ăn…… Cốc Hoành Thái cũng học Tiểu Bàn, răng rắc răng rắc nhai nát kẹo đậu phộng nuốt xuống, mắt trông mong tưởng lại ăn, Tiểu Bàn vỗ vỗ tay:

"Được rồi, kẹo ngươi cũng đã ăn, hiện tại ngươi thành thật trả lời ta, ngoại trừ ngươi, Cẩm Y Vệ còn có bao nhiêu người ở thành Lan Châu?"

Cốc Hoành Thái vừa mới nuốt kẹo thiếu chút nữa phun ra ngoài.

Cho dù là kẹo đậu phộng ngon nhất thiên hạ, cho dù là Tiểu Bàn đáng yêu nhất toàn bộ Đại Ngụy, cũng không thể làm chính mình trả lời loại câu hỏi này nha!

Cốc Hoành Thái có hơi chút sợ hãi:

"…… Ngươi muốn làm cái gì?"

"Ta có thể làm cái gì nha, ta vừa rồi đã nhịn xuống không có độc ngươi."

Tiểu Bàn muốn cho Cốc Hoành Thái an tâm, Cốc Hoành Thái càng nghe càng sợ.

Còn nghĩ tới độc hắn sao?

Tiểu nha đầu này, đi theo Trình Khanh lâu rồi, càng ngày càng hung tàn, Cốc Hoành Thái hiện tại chỉ nghĩ làm như thế nào mang Tiểu Bàn đi ra ngoài.

Võ Nhị chụp bả vai hắn thật mạnh, "Bọn yêm đều là người quen, ngươi đừng đánh chủ ý quỷ gì, yêm cũng chưa trách ngươi theo dõi thiếu gia nhà yêm, ngươi có phải nên tỏ thành ý của chính mình hay không?"

Cốc Hoành Thái hoài nghi khi chính mình hôn mê, Tiểu Bàn và Võ Nhị đã thương lượng xem nên đối phó hắn như thế nào.

Lời này thật là một bộ.

Thủ pháp cũng rất thuần thục.

Khẳng định là Trình Khanh dạy.

Cốc Hoành Thái có hơi chút kiêu ngạo, cô nương hắn thích, học được nhanh như vậy, thực thông minh.

"Cẩm Y Vệ ở thành Lan Châu có bao nhiêu nhân thủ, ta không thể nói cho các ngươi, các ngươi cứ việc nói thẳng đi, muốn ta hỗ trợ cái gì, không vi phạm nguyên tắc, ta sẽ suy xét."

Tiểu Bàn cùng Võ Nhị liếc nhau.

Tiểu Bàn thu hồi sắc mặt tức c.h.ế.t người không đền mạng, thực trịnh trọng hướng Cốc Hoành Thái nhún người hành lễ: "Tiểu Bá Gia, thiếu gia nhà ta cũng không nghĩ tới thành Lan Châu, thiếu gia đang yên ổn ở huyện Tần An làm huyện lệnh, Tiêu thế tử một hai phải mời thiếu gia tới, chúng ta hiện tại đã muốn đi, nhưng Tiêu thế tử không thả người, ngươi có thể giúp chúng ta hay không?"

Tiểu Bàn đối với Cốc Hoành Thái cũng không phải đào tim đào phổi, Cốc Hoành Thái lại không biết.

Trình Khanh muốn rời thành Lan Châu?

Trình Khanh đích xác không nên quá thân cận cùng Tiêu Vân Đình.

Cốc Hoành Thái hỏi Tiểu Bàn nên làm cái gì bây giờ, Tiểu Bàn cảm thấy hôm nay chính là cơ hội tốt, đáng tiếc Tiêu Vân Đình đang mang Trình Khanh lên tường thành.

"Nếu khiến Tiêu thế tử không rảnh lo thiếu gia thì tốt rồi!"

Vậy cần chế tạo chút nhiễu loạn dời đi lực chú ý của Tiêu Vân Đình.

Cốc Hoành Thái không có lập tức đáp ứng, Tiểu Bàn xin hắn hãy suy xét, "Nếu ngươi đồng ý, hãy để ký hiệu trên xe chở nước."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play