Lê lão nhân nhìn nữ nô xinh đẹp đầy đặn, hận không thể tự chọc hai mắt.
Đáng thương cho sư đệ hắn lưu lạc đến Bắc Man nhiều năm, yêu thích cũng chưa có thể giữ lại, không tìm thấy kiều nương vừa thơm vừa mềm, ngay cả nữ nô đầy mùi dê của thảo nguyên cũng không buông tha.
Cuộc sống như vậy không phải cho người sống.
Sau sự tình Hoài Nam, Lê lão nhân liền tiềm nhập vào Bắc Man, ở trên thảo nguyên lưu lạc mấy tháng, ăn không ít khổ, thiếu chút nữa mất cả mạng nhỏ, sau lại nghe nói bên người Agoura có một đại phu độc thuật cao siêu, Lê lão nhân liền tìm tới, phát hiện đại phu trong quân rất được Agoura tín nhiệm quả nhiên là sư đệ hắn!
Lê lão nhân và sư đệ đều là cô nhi không cha không mẹ, được sư phụ nhận nuôi, bên trái nhà nơi sư phụ ẩn cư trồng một cây lê, bên phải có cây đào, đại đệ tử liền họ Lê, tiểu đệ tử họ Đào.
Làm sư huynh lớn hơn so với sư đệ mười mấy tuổi, khi còn nhỏ sư đệ đái trong quần, vẫn là sư huynh tắm cho, Lê lão nhân là sư phụ nuôi lớn, Đào sư đệ lại là Lê lão nhân nuôi lớn, đừng nhìn Đào sư đệ hiện tại là quân y được vương triều Agoura coi trọng, dù cho Đào sư đệ thống nhất thảo nguyên chính mình làm vua thảo nguyên, Lê lão nhân đều có thể mắng được:
"Ngươi đã quên cả cội nguồn, lão phu hỏi ngươi, có phải ngươi trợ giúp Agoura đối phó Nghiệp Vương hay không?"
Nghiệp Vương bị trọng thương, Tây Bắc thiếu chút nữa thất thủ.
Nếu Agoura dẫn dắt đại quân công phá phòng tuyến Tây Bắc, chiến hỏa lan tràn đến toàn Đại Ngụy, sư đệ sẽ là tội nhân thiên cổ của Đại Ngụy!
Đào sư đệ cười nói: "Sư huynh, gốc rễ của sư huynh là cây lê ở cửa nhà sư phụ, gốc rễ của ta là cây đào, sau khi rời khỏi Đại Ngụy ta đã cố ý trở về xem qua, địa phương trồng cây đào trụi lủi, cây lê của sư huynh cũng bị người ta chém, sư huynh bảo ta nhớ thương như thế nào?"
Lê lão nhân tức giận đến không lời nào để nói, ở trong lòng ước lượng khả năng trực tiếp đầu độc Đào sư đệ mang về Đại Ngụy.
Suy nghĩ một lát, ở trên độc thuật thiên phú của hắn không bằng sư đệ, mấy năm nay sư đệ trà trộn ở trong Man tộc, độc thuật khẳng định lại có đột phá…… Lê lão nhân không nắm chắc có thể độc được Đào sư đệ, vẫn tính toán đi con đường dụ dỗ.
"Sự tình Nghiệp Vương bỏ đi, nếu ngươi không nghĩ làm con dân Đại Ngụy, hiện giờ ngươi và ta ai vì chủ người nấy, ngươi giúp Agoura làm việc, lão phu không có lập trường chỉ trích ngươi, nhưng ngươi ít nhất vẫn là sư đệ của lão phu, khi ngươi còn nhỏ lão phu chiếu cố ngươi, hiện tại ngươi hãy trả lại nhân tình cho lão phu, cùng lão phu trở về Đại Ngụy cứu một người! Chỉ cần cứu được người, về sau lão phu đều sẽ không tới phiền ngươi."
Lê lão nhân lui một bước.
Đào sư đệ cho nhóm nữ nô trong lều trại đi xuống.
Không truy cứu sự tình Nghiệp Vương trúng độc, sư huynh từ khi nào lại dễ nói chuyện như vậy?
Một đống tuổi, còn chạy đến thảo nguyên tìm người.
Nếu không phải chính mình sợ hắn c.h.ế.t ở trên thảo nguyên, sai người thả lời nói đi ra ngoài, tiểu lão đầu này dù có tìm mười năm cũng không tìm thấy chính mình.
Cho nên người lão nhân muốn hắn cứu, nhất định vô cùng trọng yếu.
Đào sư đệ cũng không rối rắm, thực sảng khoái đồng ý:
"Ta không thích nhất là thiếu nhân tình, sư huynh mang người đến, ta giúp sư huynh trị!"
Lê lão nhân quả quyết cự tuyệt, "Không được, chỉ có thể ngươi đi Đại Ngụy."
Mang Trình Khanh đến đại bản doanh Agoura?
Nếu Trình Khanh có sơ suất gì…… Lê lão nhân quả thực không dám tưởng.
Đào sư đệ cười lạnh: "Ta đây không trị!"
"Ngươi ——"
Lê lão nhân phất tay áo bỏ đi.
Đào sư đệ cũng không dỗ sư huynh, chính mình gọi các nữ nô xinh đẹp trở về.
Tới buổi tối, Agoura nghe nói việc này, cố ý gọi Đào sư đệ đến đi vương trướng.
Đào sư đệ ở trước mặt Lê lão nhân cuồng vọng, thấy Agoura vẫn là thực khách khí, làm lễ tiết của thần tử khi thấy quân vương.
Agoura thích Đào đại phu hiểu lễ, nhóm thần tử Đại Tề không quen lễ tiết Trung Nguyên, tuy rằng từ trong lòng kính nể Agoura, lại cảm thấy Agoura nơi chốn học tập thói quen sinh hoạt của người Ngụy quốc rất kỳ quái.
Hùng tâm của Agoura, những người này căn bản không hiểu!
Hơn một trăm năm trước, bá chủ thảo nguyên vì sao sẽ bị Ngụy Thái Tổ đánh bại, xám xịt lại chạy về thảo nguyên?
Bởi vì bọn họ chỉ chiếm lĩnh phiến non sông tú mỹ kia, lại không hiểu quản lý như thế nào, không có dung hợp dân tộc.
Dã tâm của Agoura không chỉ có là thống nhất thảo nguyên, hắn lần này mang binh tấn công Ngụy quốc, chính là muốn thử hư thật của Ngụy quốc một lần.
Không nghĩ tới ở Tây Bắc đặc biệt thuận lợi.
Nếu không phải thế tử Nghiệp Vương phủ bỗng nhiên trở về, chính mình đã dẹp xong Tây Bắc.
Tiêu Vân Đình thưởng thức Agoura, Agoura cũng thưởng thức Tiêu Vân Đình.
Nhưng thưởng thức là thưởng thức, sự tồn tại của Tiêu Vân Đình cản trở kế hoạch vĩ đại của Agoura, Agoura cần phải diệt trừ chướng ngại vật này, triệu Đào đại phu lại đây, chính là muốn nói chuyện này.
Nghe nói có người mời Đào đại phu trở về Đại Ngụy xem bệnh, Agoura thập phần tán đồng:
"Ngươi hẳn nên đi một chuyến, trẫm nghe nói thế tử Nghiệp Vương bệnh tật ốm yếu, có rất nhiều đại phu đã đi đến thành Lan Châu, y thuật của ngươi xuất chúng, đi thành Lan Châu xem thử Tiêu thế tử hắn là bệnh thật hay giả."
Đào đại phu vẻ mặt không cao hứng, "Ngụy quốc làm thần thương tâm, thần không nghĩ trở về."
Agoura cười cười: "Ngươi không phải trở về Ngụy quốc, thành Lan Châu chỉ là trẫm tạm thời gửi ở trong tay người Ngụy quốc, qua một đoạn thời gian nữa, Lan Châu sẽ thuộc về Đại Tề."
Agoura cũng không phải một quân chủ am hiểu nghe ý kiến của người khác, hắn chuyên quyền độc đoán, Đào đại phu đã sớm lĩnh giáo.
Nếu Agoura mở miệng bảo hắn đi, chỉ cần hắn còn tưởng ở trên thảo nguyên kiếm miếng cơm ăn, vậy cần phải đi một chuyến.
Agoura làm sao quan tâm thân thể Tiêu thế tử được hay không, rõ ràng là phái hắn đi độc c.h.ế.t Tiêu thế tử.
Đào đại phu không ở Đại Ngụy được, mới chạy tới thảo nguyên.
Nếu không nghe mệnh lệnh của Agoura, thảo nguyên cũng không ở nổi nữa, chỉ có đi mấy tiểu quốc như Lưu Cầu, Đông Doanh này…….
Vâng theo lệnh Agoura, Đào đại phu lại tìm sư huynh bị mình chọc giận trở về.
"Sư huynh ngươi đừng nóng giận, lời ta nói lúc buổi chiều đều chỉ là giận dỗi, ở trên đời này ta chỉ có sư huynh là người thân duy nhất, sư huynh bảo ta đi cứu người, ta cần phải đi."
Đào đại phu hỏi Lê lão nhân khi nào khởi hành, Lê lão nhân ngược lại không nóng nảy.
Đào sư đệ nhanh như vậy liền thay đổi chủ ý, Lê lão nhân không yên tâm.
Lê lão nhân chính mình hành sự cũng chính cũng tà, sư đệ của hắn so với hắn còn tà khí hơn nhiều, khả năng sau khi thấy Trình Khanh cảm thấy không hợp mắt, một bao độc dược đi xuống, liền làm Trình Khanh đương trường chấm dứt…… Hoặc là giải độc của Trình Khanh xong, người lại chết, đây đều là sự tình Đào sư đệ có thể làm ra được!
Tuy rằng Đào sư đệ tính cách cổ quái…… Mặc kệ, trước mang người về Đại Ngụy đi, cùng lắm thì ở bên cạnh Trình Khanh bày thiên la địa võng, làm sư đệ không chỗ để trốn, không trị cũng phải trị.
Sư huynh sư đệ từng người đánh mưu ma chước quỷ, đã không có giương cung bạt kiếm như khi vừa mới gặp lại, ngược lại thân thiết lên.
Đào sư đệ chào từ biệt Agoura, còn được Agoura tặng vàng.
Rời khỏi quân doanh, Lê lão nhân và Đào sư đệ đều đeo mặt nạ, thay hình đổi dạng một phen, mới dám lẻn vào thành Lan Châu.
Lê lão nhân mấy tháng này vẫn luôn du đãng ở thảo nguyên, không thông tin tức, hắn còn định mang Đào sư đệ về kinh thành giải độc cho Trình Khanh, vừa đến thành Lan Châu liền nghe người khác nghị luận, nói tân huyện lệnh Trình Khanh huyện Tần An, Lê lão nhân mới biết Trình Khanh bị giáng chức điều ra khỏi kinh, hiện giờ đang ở huyện Tần An, cách thành Lan Châu rất gần —— đây là ông trời đều tưởng cứu Trình Khanh, thật sự quá trùng hợp!
Chương tiên sinh khẳng định đã phái người đi theo Trình Khanh tới huyện Tần An.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT