Về phần đại hoàng tử.

Hoàng Thượng đối với trưởng tử đích xác từng ký thác kỳ vọng cao.

Nếu không có sự kiện Trình Dung kia, Hoàng Thượng sẽ thật sự lập đại hoàng tử làm Thái Tử.

Đáng tiếc, đại hoàng tử thua tại trên người Trình Dung!

Hoàng Thượng biết đại hoàng tử là bị người tính kế.

Kia lại như thế nào!

Nếu không ngu, liền sẽ không trúng kế!

Hắn lạnh nhạt với đại hoàng tử hai năm, còn tưởng rằng đứa con trai này sẽ tự xét lại, sẽ trở nên thông minh hơn một chút.

Kết quả khiến Hoàng Thượng vô cùng thất vọng!

Ngay cả tình thế trong cung cũng chưa hiểu rõ, đã dám tạo phản.

Hoàng Thượng đầy mặt không vui, ánh mắt đảo qua tam hoàng tử, tam hoàng tử vội vàng cúi đầu.

Tam hoàng tử có dã tâm, cũng có thể nhẫn.

Nhưng còn phải nhìn thêm.

Vất vả được đến đế vị, Hoàng Thượng vô cùng quý trọng, rất sợ chính mình nhìn nhầm, truyền đế vị cho nhi tử không bản lĩnh.

Hiền tần lại rót thêm nước trà cho Hoàng Thượng, "Nếu hoàng tử do bệ hạ và nương nương sinh ra không có c.h.ế.t yểu, bệ hạ sẽ không cần sầu như vậy, bệ hạ và nương nương là long phượng, tiểu hoàng tử trưởng thành nhất định sẽ văn võ song toàn, lại nói tiếp, khi đó nương nương sinh sản, tần thiếp còn đã từng thân thủ ôm tiểu hoàng tử……"

Đề tài này, người khác không dám đề, Hiền tần lại dám nói.

Tam hoàng tử không nhịn được dựng lỗ tai lên.

Hoàng Thượng nghe Hiền tần nhắc tới đích trưởng tử c.h.ế.t yểu, buông chung trà trong tay xuống, biểu tình trên mặt không biện vui hay buồn: "Ngươi thật lớn mật!"

Hiền tần cười khổ, "Ngài là phu chủ của tần thiếp, nương nương là chủ mẫu của tần thiếp, tần thiếp một lòng ngóng trông ngài và nương nương phu thê hòa thuận, tất nhiên là cái gì cũng dám nói. Nếu ngài bực, vậy cứ trị tội tần thiếp đi!"

Hoàng Thượng rốt cuộc cũng không trị tội Hiền tần.

Hắn nhớ tới Hoàng Hậu lúc này vẫn còn ở Càn Thanh cung đau khổ chống đỡ.

Nhi tử c.h.ế.t yểu không thể sống lại, người Cố gia cũng không có khả năng sống lại, hắn và Hoàng Hậu, thật sự có thể trong lòng không có khúc mắc hòa hảo trở lại sao?

Hoàng Hậu cũng không biết hắn giả vờ hôn mê, mấy ngày nay, Hoàng Hậu một tấc cũng không rời canh giữ ở Càn Thanh cung, làm mỗi một sự kiện Hoàng Thượng đều xem ở trong mắt.

Hoàng Hậu không có nhân cơ hội ủng lập Ngũ hoàng tử làm Thái Tử.

Hoàng Hậu còn g.i.ế.c Ninh phi.

Hoàng Hậu phó thác triều chính cho Cao thủ phụ lão thành đáng tin cậy.

Hoàng Hậu là tưởng giúp hắn bảo vệ giang sơn, cũng không có tư tâm…… Hoàng Thượng nghĩ đến chính mình mặc kệ Hoàng Hậu thân hãm vào hiểm cảnh, có chút ngồi không yên.

Hoàng Thượng lại uống một ngụm trà, đứng lên, nói với Hiền tần: "Cùng trẫm đi xem, nếu trong lòng ngươi kính trọng Hoàng Hậu là chủ mẫu, về sau hãy thường xuyên đi đến trong cung Hoàng Hậu, không cần cả ngày nhốt chính mình."

Hoàng Thượng cảm thấy không sai biệt lắm nên thu võng.

Tam hoàng tử đầu óc phát ngốc.

Hóa ra phụ hoàng tín nhiệm mẫu phi như vậy?

……

Đại hoàng tử càng đánh, thậm chí càng lạnh tâm.

Thủ vệ Càn Thanh cung tựa như g.i.ế.c không xong, đánh nửa ngày, không chỉ không có đột phá phòng tuyến, ngược lại còn có càng ngày càng nhiều cấm quân từ địa phương khác trong cung đuổi tới.

Dĩnh Xuyên hầu cũng là một mãnh tướng, không biết có phải đã lớn tuổi hay không, vẫn luôn bị Mạnh Hoài Cẩn đè nặng đánh.

Mạnh Hoài Cẩn nắm lấy cơ hội, rốt cuộc đánh cho Dĩnh Xuyên hầu trọng thương, Dĩnh Xuyên hầu kêu thảm thiết một tiếng té ngã, Mạnh Hoài Cẩn bắt giặc bắt vua trước, lại muốn xông về phía đại hoàng tử.

Đại hoàng tử kinh hãi, "Chặn hắn lại cho cô!"

Có hai binh lính cấm quân quả nhiên phi thân cứu giúp, dũng mãnh vô cùng, vì đại hoàng tử chặn lại thế công của Mạnh Hoài Cẩn, bức cho Mạnh Hoài Cẩn lui hai bước.

Lại có một binh lính cấm quân từ sau lưng đánh lén, đ.â.m trúng cánh tay Mạnh Hoài Cẩn.

Đại hoàng tử sĩ khí đại chấn, "giết c.h.ế.t Mạnh tặc, cô có thưởng thật mạnh!"

Đại hoàng tử cao hứng quá sớm, binh lính cấm quân đ.â.m bị thương Mạnh Hoài Cẩn bỗng nhiên xoay tay lại, thọc kiếm vào bụng đại hoàng tử.

"Đại điện hạ!"

Dĩnh Xuyên hầu nứt gan nứt mật, vung đao xông tới.

Lại có một binh lính cấm quân lặng yên không một tiếng động tới gần Ngũ hoàng tử.

Mạnh Hoài Cẩn ném trường kiếm trong tay ra, đ.â.m c.h.ế.t binh lính cấm quân kia!

"Ngũ điện hạ cẩn thận, có người đục nước béo cò!"

Bên trong cấm quân có thế lực của kẻ thứ ba!

Đầu tiên là đ.â.m bị thương Mạnh Hoài Cẩn, lại trở tay thọc đại hoàng tử một kiếm.

Cấm quân bên người Ngũ hoàng tử cũng có vấn đề, thiếu chút nữa g.i.ế.c c.h.ế.t Ngũ hoàng tử, Mạnh Hoài Cẩn ném kiếm cứu giúp, Ngũ hoàng tử chật vật né tránh ám sát.

Hiện trường một mảnh hỗn loạn, mỗi người đều cảm thấy bất an, bởi vì mọi người đều không biết, đồng bạn một khắc trước còn cùng nhau kề vai chiến đấu, có thể tại một khắc sau hạ sát thủ đối với chính mình hay không.

Đúng lúc này, Trình Khanh nghe thấy có người hô to "Hoàng Thượng giá lâm", hoàng đế vốn nên ở trong hôn mê, mang theo rất nhiều quân đội hiện thân, đại hoàng tử trọng thương và Dĩnh Xuyên hầu thấy một màn này, trong lòng biết đại thế đã mất, trong lúc nhất thời tâm như tro tàn, hơn nữa hai người đều bị thương, càng thêm uể oải không dậy nổi.

Thôi Bằng sợ tới mức ném vũ khí trong tay, tròng mắt loạn chuyển, trực tiếp quỳ xuống trên mặt đất:

"Bệ hạ long thể an khang, thảo dân, thảo dân là bị người lừa, bệ hạ thứ tội, bệ hạ thứ tội!"

Dĩnh Xuyên hầu và đại hoàng tử bị trọng thương, Thôi Bằng cũng ném vũ khí, binh lính đi theo đại hoàng tử tạo phản sôi nổi bị đánh cho tơi bời đầu hàng.

Những người này đi theo đại hoàng tử là vì "Thanh quân sườn", muốn dùng thế lực cứu hoàng đế ra từ trong tay Hoàng Hậu, hiện tại hoàng đế rõ ràng liền bình yên vô sự, việc bọn họ đi theo đại hoàng tử tạo phản bị lộ ra, nhất thời đều cực kỳ sợ hãi.

Vai hề như Thôi Bằng, hoàng đế ngay cả một ánh mắt cũng lười cho.

"Bắt lấy nghịch tặc!"

Cấm quân ám sát đại hoàng tử nhằm về phía hoàng đế, hiển nhiên tưởng dứt khoát g.i.ế.c hoàng đế!

Vì mục tiêu lớn nhất là hoàng đế, bọn họ từ bỏ ám sát những người khác.

Trong ngắn ngủn mấy tức, liền có hơn hai mươi người ý đồ ám sát hoàng đế.

Trình Khanh nhìn bộ dáng những người đó, tim đập gia tốc.

Những người này tuy rằng mặc quần áo cấm quân, rõ ràng là tử sĩ không sợ hãi sinh tử…… Chương tiên sinh quả nhiên tiến cung?

Cẩu hoàng đế đã sớm có chuẩn bị, kế hoạch của Chương tiên sinh còn chưa bắt đầu đã chú định thất bại.

Người bảo hộ hoàng đế quá nhiều, hơn hai mươi tử sĩ căn bản không đến được trước mặt hoàng đế.

Bên người Tiêu Vân Đình có bao nhiêu cái "Tiểu Kế", Trình Khanh không xác định.

Bên người hoàng đế, cao thủ không kém gì Tiểu Kế, Trình Khanh thô thô vừa thấy, ít nhất có mấy chục.

Hoàng đế ngoại trừ có đại nội cao thủ bảo hộ, Lạc Thuân, Mạnh Hoài Cẩn, mỗi thần tử đều liều c.h.ế.t cứu giá.

Hơn hai mươi tử sĩ nhấc lên chút bọt sóng, rất nhanh bị dập tắt, ngay cả quần áo hoàng đế cũng chưa đụng tới!

Tử sĩ một khi thất thủ bị bắt, lập tức cắn túi độc giấu trong hàm răng tự sát, tuyệt không cho hoàng đế cơ hội nghiêm hình tra tấn.

Hoàng đế nhìn t.h.i t.h.ể đầy đất, lạnh giọng hạ lệnh: "Lục soát cung, tuyệt không buông tha một tên phản tặc nào!"

Đại cục đã định!

Phúc Trinh Trưởng công chúa tiến lên, khóc nước mắt liên liên:

"Hoàng huynh, huynh không có việc gì thực tốt!"

Hoàng đế gật đầu, "Ngươi mấy ngày này cũng vất vả, sau khi ra cung trở về phủ, hãy nghỉ mấy ngày cho tốt."

Hoàng đế lại quay đầu đi xem Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu mặt lấm lem, búi tóc cũng rối loạn, quần áo trên người đều là khói đặc lưu lại, vô cùng chật vật.

Mà Hoàng Hậu nhìn thấy bộ dáng hoàng đế, nơi nào còn không rõ hoàng đế mấy ngày nay là giả vờ hôn mê?

Phúc Trinh Trưởng công chúa nhìn thấy hoàng đế liền vấn an, Hoàng Hậu thấy hoàng đế lại là quỳ xuống đất thỉnh tội.

Hoàng đế cười khổ: "Ngươi và ta phu thê nhất thể, chẳng lẽ trẫm cũng nghi ngờ ngươi được sao? Mấy ngày nay, ít nhiều cũng nhờ có ngươi ổn định trong cung ngoài cung, được một hiền thê như thế, trẫm còn có cái gì không hài lòng?"

Hoàng Hậu được hoàng đế nâng dậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play