Hắc y nhân đơn giản thuyết minh sự tình đã trải qua, Trình Khanh khen Tiểu Bàn lợi hại, Tiểu Bàn ngượng ngùng.

"Thiếu gia đã nói qua, nửa đêm tiến vào nhà người khác đều không có ý tốt, nô tỳ vẫn nhớ kỹ!"

Bởi vì nhớ rõ, mới có thể nhanh chóng quyết định ra tay.

Tiểu Kế ngã trên mặt đất, ánh mắt như muốn ăn thịt người.

Tiểu Kế như thế nào cũng không thể tưởng được, chính mình sẽ thua tại trong tay tỳ nữ của Trình Khanh.

Dù bản thân Tiểu Kế cũng là tỳ nữ, nhưng nàng tự cho mình rất cao, cảm thấy chính mình là phủ Nghiệp Vương tỉ mỉ bồi dưỡng, hoàn toàn không giống nha đầu ở nông thôn như Tiểu Bàn.

Trong lòng Tiểu Kế, nàng là nhân vật cùng một cấp bậc với Trình Khanh……

Trình Khanh nghĩ nghĩ, trước trói Tiểu Kế lại, chính mình thay đổi một bộ quần áo, cùng hắc y nhân đi tìm Mạnh Hoài Cẩn.

Hắc y nhân không nói nhiều, nhưng đối với Trình Khanh là hỏi gì đáp nấy.

Trình Khanh cũng không biết chính mình vì sao sẽ được một đại cao thủ thích như vậy, aizzz, không có biện pháp, đại khái là nàng lớn lên quá mức soái khí.

Trình Khanh muốn gặp Mạnh Hoài Cẩn, Mạnh Hoài Cẩn lại không có ở kinh thành.

Thẳng đến sau hừng đông, Mạnh Hoài Cẩn mới trở về.

Nghe nói bắt được Tiểu Kế, Mạnh Hoài Cẩn gật đầu: "Tiêu Vân Đình vì tiễn đi tỳ nữ này, đã phái vài nhóm người quấy nhiễu tầm mắt, ta không thể không tự mình đuổi theo ra thành, hiện tại ta đã tạm thời vây khốn được Tiêu Vân Đình, khiến hắn không rảnh đi cứu người."

Chỉ có chính Mạnh Hoài Cẩn đuổi theo ra ngoài thành, Tiêu Vân Đình mới yên tâm.

Không chỉ có Tiêu Vân Đình biết tính kế nhân tâm, Mạnh Hoài Cẩn cũng thực hiểu Tiêu Vân Đình.

Trình Khanh cười lạnh, "Tiêu Vân Đình để ý Tiểu Kế như vậy, hẳn là Tiểu Kế biết không ít bí mật của hắn."

Trình Khanh đối với bí mật của Tiêu Vân Đình không có hứng thú, nàng chỉ muốn biết cái c.h.ế.t của Trình Dung, có phải một tay Tiêu Vân Đình lên kế hoạch hay không!

Tiểu Kế bị đưa tới một nhà dân bỏ hoang.

Trong tiểu viện ngoại trừ Tiểu Kế, còn có Mạnh Hoài Cẩn và Trình Khanh, lại thêm Tiểu Bàn, hắc y nhân võ công cao cường không ở, Trình Khanh đoán hắc y nhân đại khái là nấp trong một góc nào đó, chỉ khi Mạnh Hoài Cẩn có nguy hiểm mới ra ngoài.

Mạnh Hoài Cẩn giơ tay bóp cằm Tiểu Kế, không cho Tiểu Kế cắn lưỡi tự sát.

"Vì sao hại Trình Dung."

Mạnh Hoài Cẩn hỏi, Tiểu Kế ban đầu còn không phản ứng, thẳng đến khi Mạnh Hoài Cẩn nói muốn tính khoản nợ này ở trên người Tiêu Vân Đình, Tiểu Kế mới oán hận nói: "Sự tình đều là ta làm, là ta ở trước mặt Nhu Gia huyện chúa xúi giục, không quan hệ cùng Thế tử gia!"

Trình Khanh ngồi xổm xuống nhìn nàng, thuận tay kích thích một đoạn nỏ tiễn lộ ra trên bụng Tiểu Kế.

"Mỗi người làm việc luôn có nguyên nhân, nguyên nhân ngươi hại Dung cô cô là gì?"

Tiểu Kế đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng.

Cằm Tiểu Kế bị trật khớp, nói chuyện tương đối hàm hồ, nhưng một chút đều không ảnh hưởng đến sự ác độc của nàng: "Ngươi muốn biết nguyên nhân? Trình Khanh, ngươi sẽ hối hận! Bởi vì ngươi, chính là bởi vì ngươi và Mạnh Hoài Cẩn, ta mới muốn giáo huấn Trình Dung một chút…… Hiện tại đã biết nguyên nhân, các ngươi có áy náy hay không?"

Ý tưởng của Tiểu Kế rất đơn giản, tự thành logic.

Tiêu Vân Đình an bài Mạnh Hoài Cẩn đi "Cứu giá", Mạnh Hoài Cẩn nhất định phải đi, Mạnh Hoài Cẩn nhường cơ hội cho Trình Dung, đó chính là vi phạm an bài của Thế tử gia, chẳng lẽ không nên bị giáo huấn sao?

Tiêu Vân Đình thưởng thức Trình Khanh, buông xuống dáng người cho Trình Khanh mượn sức, Trình Khanh luôn mãi cự tuyệt, đây là không biết điều!

Mạnh Hoài Cẩn và Trình Khanh, một kẻ cô phụ tín nhiệm của Tiêu Vân Đình, một kẻ không biết điều, ở trong lòng Tiểu Kế chính là tội ác tày trời.

"Nếu các ngươi đều không biết điều, ta liền thế Thế tử gia thu hồi đồ thế tử đã tặng!"

Những lời này Tiểu Kế nghẹn ở trong lòng đã lâu, dùng một lần nói ra rất thống khoái.

Tiểu Kế ngay từ đầu không phải muốn khiến Trình Dung chết, nàng chỉ giận chó đánh mèo, tưởng giáo huấn Trình Dung một cái, Tiểu Kế cũng không nghĩ tới Trình Dung sẽ mất mạng. Nàng cũng đã từng vì việc đó mà hoảng loạn, nhưng Tiêu Vân Đình bảo vệ nàng, Tiểu Kế lại cảm thấy chính mình không có làm sai.

Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn hoài nghi là Tiêu Vân Đình an bài hết thảy.

Nhưng Trình Khanh thật sự không nghĩ tới, cái c.h.ế.t của Trình Dung, lại do một nguyên nhân hoang đường như vậy.

Bởi vì nàng cùng Mạnh sư huynh đối với Tiêu Vân Đình không đủ tất cung tất kính, Tiểu Kế phải cho bọn họ một giáo huấn khó quên, liền xúi giục Nhu Gia đi khó xử Trình Dung!

Hối hận và áy náy?

Không, Tiểu Kế đã đoán sai!

Trình Khanh sẽ không dùng sai lầm của người khác trừng phạt chính mình.

Trình Khanh không có áy náy, không có hối hận, nàng chỉ thấy may mắn, may mắn chính mình không có mượn sức Tiêu Vân Đình —— Trình Khanh không nhịn được suy nghĩ, nếu nàng lên thuyền tặc của Tiêu Vân Đình, sau khi phát hiện hai người lý niệm không hợp lại tưởng rời thuyền, Tiêu Vân Đình sẽ có phản ứng kịch liệt gì?

Trước khi Trình Dung xảy ra chuyện, Tiêu Vân Đình khả năng không biết.

Sau khi Trình Dung xảy ra chuyện, Tiêu Vân Đình lại bao che Tiểu Kế.

Tỳ nữ hành sự bừa bãi, nói đến cùng vẫn là do chủ nhân dung túng!

Trình Khanh đứng lên.

"Xin lỗi, ngươi đã đoán sai, đây là ngươi làm việc ác, trên tay các ngươi đều dính m.á.u Dung cô cô, không ai vô tội, ta và Mạnh sư huynh vì sao phải vì tội ác của các ngươi mà áy náy? Việc chúng ta phải làm chính là báo thù cho Dung cô cô!"

Ác độc trong mắt Tiểu Kế biến thành kinh ngạc.

Trình Khanh thấy vẻ mặt Tiểu Kế kinh ngạc, vươn chân dẫm lên bụng Tiểu Kế nơi cắm nỏ tiễn, dẫm cho mũi tên cắm vào càng sâu hơn.

Tiểu Kế kêu thảm thiết, mồ hôi như mưa, Trình Khanh thờ ơ.

"Ngươi xem, ta cũng không phải người tốt gì, cho nên bộ lý do thoái thác kia của ngươi, ta không tiếp thu. So với đạo lý của ngươi, ta cũng có một bộ đạo lý của chính mình, mặc kệ là ngươi hay Tiêu Vân Đình, nếu các ngươi không hài lòng với việc Dung cô cô ‘ cứu giá có công ’ được phong làm huyện chúa, cho rằng cơ hội Dung cô cô cứu giá là các ngươi chế tạo, ta đây tán thành các ngươi thu hồi phong hào huyện chúa của Dung cô cô! Nhưng các ngươi không có tư cách hại nàng mất mạng, phong hào huyện chúa của nàng là hoàng đế ban thưởng, mệnh của nàng lại là phụ mẫu cho."

Trình Khanh giẫm cho nỏ tiễn xuống sâu hết mức, Tiểu Kế ngay cả sức lực hô đau cũng không có.

"Trình Khanh."

Mạnh Hoài Cẩn giữ chặt nàng.

Trình Khanh nói so với bất luận kẻ nào đều tàn nhẫn, nhưng không biết từ khi nào đã rơi lệ đầy mặt.

Trình Khanh khóc, không phải giống như tính toán của Tiểu Kế, vì cái c.h.ế.t của Trình Dung mà áy náy, Trình Khanh là vì cảm thấy không đáng giá cho Trình Dung.

Ngọn nguồn bi kịch, là vì tâm trả thù của một tiểu tỳ nữ.

Trình Dung thậm chí chưa từng đắc tội Tiểu Kế!

Tiểu Kế đã chết.

Chết cũng không hối cải.

Trước khi c.h.ế.t không có một chút áy náy, tiếc nuối duy nhất là không thể được c.h.ế.t ở trong lòng Tiêu Vân Đình.

"Thế tử gia……"

Tiểu Kế cuối cùng nỉ non, nói mớ thâm tình, đáng tiếc Tiêu Vân Đình không có nghe thấy.

Tiêu Vân Đình là sau khi Tiểu Kế c.h.ế.t một canh giờ mới tìm được đến tiểu viện.

Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn cũng chưa mang t.h.i t.h.ể Tiểu Kế đi, t.h.i t.h.ể Tiểu Kế được đặt ở trong sân.

Từ tử trạng Tiểu Kế tới xem, nàng trước khi c.h.ế.t cũng không có chịu quá nhiều tra tấn, c.h.ế.t còn rất sạch sẽ thống khoái.

Thiền Y thổn thức rất nhiều, lại có hơi chút hâm mộ Tiểu Kế, tương lai nếu chính mình chết, cũng có được thống khoái như Tiểu Kế thì tốt.

"Thế tử gia."

"Mang nàng trở về, an táng t.h.i t.h.ể nàng ở bên tỷ tỷ nàng."

Tiêu Vân Đình lạnh lùng nói.

Thế lực của Mạnh Hoài Cẩn đã vượt qua dự kiến của Tiêu Vân Đình.

Tiêu Vân Đình không phải vì Tiểu Kế c.h.ế.t mà khổ sở, hắn là cảm thấy thất bại.

Tiêu Vân Đình lẳng lặng nghĩ lại chính mình một chút.

Không nên lại coi Mạnh Hoài Cẩn như quân cờ, Mạnh Hoài Cẩn đã nhảy ra bàn cờ, từ quân cờ biến thành người chơi cờ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play