Thi Thi tức giận, "Nghe ta nói, không được đi nhặt."
Lúc này còn nhớ thương vật ngoài thân, là ngại c.h.ế.t không đủ nhanh sao?
Tuy rằng cây cầm kia do phú thương tặng cho, là đàn cổ giá trị thiên kim, Thi Thi gần hai năm nay cầm không rời thân, ngày thường yêu quý vạn phần, nhưng so sánh với tánh mạng hai chủ tớ, đàn cổ dù trân quý cũng chỉ là vật ngoài thân ——
Tiểu Bàn âm thầm gật đầu.
Nếu lúc này, Thi Thi để tỳ nữ đi nhặt cầm, Tiểu Bàn sẽ lưu Hồng Tiêu tại trên xe ngựa, đuổi Thi Thi xuống xe, để Thi Thi tự sinh tự diệt!
Thi Thi không cho Hồng Tiêu đi nhặt cầm, còn lôi kéo Hồng Tiêu hướng Tiểu Bàn nói lời cảm tạ.
Tiểu Bàn ôm cánh tay cảnh cáo hai người:
"Hai chủ tớ các ngươi đừng nhúc nhích tâm tư gì, đừng tưởng rằng thiếu gia nhà ta tâm địa tốt, các ngươi liền có cơ hội tự tiến chẩm tịch!"
Thi Thi hiện tại nào có tâm tư như vậy!
Trình đại nhân là dạng nhân vật gì, kỹ nữ như nàng nơi nào có thể vọng tưởng, nếu mặt dày vô sỉ đi câu dẫn Trình đại nhân, kia quả thực chính là lấy oán trả ơn!
"Đại nhân là chính nhân quân tử, nô không dám lỗ mãng."
Tiểu Bàn khen ngợi gật đầu.
Thiếu gia không phải chính nhân quân tử, thiếu gia là chính nhân thục nữ, so với chính nhân quân tử càng tốt hơn, mặc kệ là mỹ nhân nào muốn câu dẫn thiếu gia đều chú định sẽ thất bại!
Thẳng đến khi Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn cùng nhau ra tới, xa phu Nhu Gia phái tới mới vung roi đánh xe ngựa rời đi.
Trình Khanh trực tiếp lên xe Mạnh Hoài Cẩn.
……
"Sư huynh, ngươi thuận tiện đưa ta về nhà đi."
Tâm tình nặng trĩu của Mạnh Hoài Cẩn bỗng nhiều thêm hai phần mềm mại, "Ngươi không sợ các nàng là thám tử Nhu Gia xếp vào sao?"
Trình Khanh không sao cả: "Mỹ nhân kế đối với ta vô dụng, các nàng có phải thám tử của Nhu Gia hay không đối với ta ảnh hưởng không lớn."
Đứng ở góc độ Trình Khanh, Nhu Gia an bài mỹ nhân kế, còn không có tác dụng bằng an bài mỹ nam kế.
Trình Khanh sẽ không lưu lại chủ tớ Thi Thi bên người, nếu các nàng không phải thám tử của Nhu Gia, thuận tay cứu một chút, coi như là làm việc thiện.
Mạnh Hoài Cẩn cũng chỉ thuận miệng hỏi.
Hắn giống như Trình Khanh, đều đang suy nghĩ lời nói của Nhu Gia.
Khi Xe ngựa động lên, Trình Khanh không nhịn được mở miệng:
"Nhu Gia nói đến ai khác cũng thế, nhưng nói đến tỳ nữ tên Tiểu Kế bên người Tiêu Vân Đình kia, hiện tại nghĩ đến đích xác có hơi chút kỳ quái, trước kia Tiêu Vân Đình hai lần đi huyện Nam Nghi, Tiểu Kế đều đi theo một tấc không rời, nhưngThái Bình năm tám, sau khi ta lên kinh xử lý sự tình Dung cô cô, lại rốt cuộc chưa từng thấy Tiểu Kế. Tỳ nữ này hành sự bừa bãi, ta còn cố ý hướng tôi tớ khác ở thôn trang của Tiêu Vân Đình hỏi về nàng, xác nhận nàng cũng không có bị thất sủng ở trước mặt Tiêu Vân Đình."
Tiểu Kế vẫn cứ đi theo bên người Tiêu Vân Đình, chỉ là Trình khanh rốt cuộc cũng chưa thấy qua đối phương.
Sau lại cùng Tiêu Vân Đình giao tiếp, bên người Tiêu Vân Đình đã đổi tỳ nữ mới.
Tiểu Kế đang trốn tránh nàng?
Lấy tính cách bừa bãi của Tiểu Kế, căn bản không nên nha.
Trừ phi là Tiêu Vân Đình ra lệnh, không cho Tiểu Kế xuất hiện ở trước mặt nàng.
Ngẫm lại như vậy, Trình Khanh liền cảm giác phẫn nộ: Tiểu Kế xúi giục Nhu Gia đi nhằm vào Trình Dung, cuối cùng dẫn tới Trình Dung chịu nhục mà chết, mặc kệ Tiêu Vân Đình trước đó có biết hay không, xong việc tuyệt đối là đã phát hiện chuyện mà Tiểu Kế làm!
Trình Khanh không thấy được Tiểu Kế, không phải Tiêu Vân Đình đối với cái c.h.ế.t của Trình Dung hổ thẹn, bảo Tiểu Kế tránh Trình Khanh, mà là Tiêu Vân Đình đang bảo hộ Tiểu Kế.
Nếu Trình Khanh sớm biết Tiểu Kế là ngọn nguồn hại c.h.ế.t Trình Dung, cỏ trên mộ của Tiểu Kế chỉ sợ đã cao một trượng!
Trình Khanh, Mạnh Hoài Cẩn, Trình Ngũ lão gia ba năm nay vẫn luôn nhẫn nại, không phải đã quên cái c.h.ế.t của Trình Dung, là không thể bảo đảm một kích tất trúng, tất cả mọi người mới mặc kệ kẻ thù tiếp tục nhảy nhót.
Rốt cuộc người hại c.h.ế.t Trình Dung, mẫu tử Nhu Gia, Thục phi và đại hoàng tử, thậm chí là cẩu hoàng đế, đều cần an bài chặt chẽ chu đáo, từ từ mưu đồ…… Nhưng ngay cả Tiểu Kế cũng không thu thập được, vậy Trình Khanh vẫn nên nhân lúc còn sớm từ bỏ ý tưởng báo thù cho Trình Dung đi!
Mạnh Hoài Cẩn gật đầu, "Ta biết, ta sẽ phái người đi tìm tỳ nữ kia, ngươi đi về trước đi, ngươi hôm nay đã rất mệt, về nhà tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi, chuyện này giao cho ta làm."
Trình Khanh đương nhiên rất mệt.
Thân thể mệt mỏi, tinh thần lại rất phấn khởi.
Mạnh Hoài Cẩn đưa Trình Khanh về nhà, Tiểu Bàn mang theo chủ tớ Thi Thi vào phủ từ cửa sau, chủ tớ Thi Thi đưa tới một gian yên lặng trong phòng, cảnh cáo các nàng không được chạy loạn.
"Chờ thiếu gia có thời gian, sẽ an bài nơi đi cho các ngươi, nhớ kỹ lời ta nói, không được nổi lên tâm tư lung tung!"
Trình Từ mấy ngày nữa sẽ xuất giá, Trình phủ đột nhiên có hai nữ tử thanh lâu đến, truyền ra tính là gì? Chuyện này còn phải gạt Liễu thị, Tiểu Bàn chỉ có thể nói cho Hà Uyển.
Phương pháp xử lý của Hà Uyển và Tiểu Bàn không sai biệt lắm, nói một tiếng chính mình đã biết, bảo Tiểu Bàn đưa mấy bộ quần áo sạch sẽ cho chủ tớ Thi Thi.
"Chờ trong nhà xong xuôi hỉ sự lại nói, trông các nàng chặt một chút, không được để các nàng tùy ý đi lại."
Trình Khanh không ngủ được.
Mạnh Hoài Cẩn khuyên Trình Khanh nghỉ ngơi cho tốt, chính hắn kỳ thật cũng không ngủ được.
Sau khi trở lại Mạnh phủ, Mạnh Hoài Cẩn không có nghỉ ngơi, mà là đi thư phòng.
Sau nửa canh giờ, Mạnh Hoài Cẩn xuất hiện ở trong phủ Tiêu Vân Đình.
Vừa mới tiến vào viện Tiêu Vân Đình đang ở, đã bị mười mấy đạo sát ý tỏa định, Mạnh Hoài Cẩn không nghĩ che giấu hành tung, khoanh tay đứng:
"Ta muốn gặp thế tử của các ngươi, nếu hắn không ra gặp ta, ta sẽ đi tìm Tiêu Vân Phái."
Mạnh Hoài Cẩn tuy rằng cùng Tiêu Vân Đình lý niệm không giống nhau, đường ai nấy đi, vẫn luôn cảm thấy Tiêu Vân Đình có khó xử của chính mình, không làm bằng hữu, cũng không đến mức phải làm địch nhân.
Tối nay đột nhiên biết được cái c.h.ế.t của Trình Dung có ẩn tình khác, Mạnh Hoài Cẩn tâm hoả khó tiêu.
Mạnh Hoài Cẩn sợ nhất là gì?
Sợ nhất là cái c.h.ế.t của Trình Dung, do Tiêu Vân Đình một tay lập kế hoạch, lấy Trình Dung tới đảo loạn thế cục, kéo dài việc lập trữ thêm 3-4 năm!
Càng sợ cái c.h.ế.t của Trình Dung, là cảnh cáo của Tiêu Vân Đình đối với hắn……
Mạnh Hoài Cẩn đợi ở thiên thính mười lăm phút, Tiêu Vân Đình mới xuất hiện, Tiêu Vân Đình vừa mới ngủ đã bị đánh thức, tự nhiên gắt ngủ, thấy Mạnh Hoài Cẩn liền không nhịn được châm chọc:
"Mạnh Hoài Cẩn, bổn thế tử biết ngươi hôm nay không giống nhau ngày xưa, nhưng ngươi còn chưa đi đến một bước kia, vẫn không cần quá bừa bãi, ngươi cũng biết dù là sự tình nắm chắc, nếu người khác nảy lòng tham muốn phá hư, ngã ở một bước cuối cùng cũng thực bình thường!"
Mạnh Hoài Cẩn lạnh lùng nhìn hắn: "Dung nương có phải là ngươi làm hại hay không."
Tiêu Vân Đình nhíu mày, "Bổn thế tử còn tưởng rằng ngươi hơn phân nửa đêm nổi điên, là vì sư đệ tốt kia của ngươi mà đến, hóa ra là vì Trình Dung. Ta hại Trình Dung làm cái gì, ta cùng nàng không oán không thù, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, còn đáng giá bổn thế tử ra tay sao?"
"Dung nương thật là nữ tử yếu ớt, nhưng nàng chết, làm Hoàng Thượng chậm lại việc lập trữ, nếu không có Dung nương, đại hoàng tử đã sớm làm trữ quân……cái c.h.ế.t của Dung nương có rất nhiều người đang quạt gió thêm củi, ta vẫn luôn điều tra, là ai dẫn đại hoàng tử đến địa phương hẻo lánh kia, tra tới tra đi, manh mối năm đó bị xóa quá sạch sẽ, hiện tại ngẫm lại, là ta đã bỏ sót ngươi."
Tiêu Vân Đình cười lạnh: "Chuyện ta đã làm, ta sẽ thừa nhận, chuyện chưa từng làm, ngươi bảo ta nhận như thế nào? Họ Mạnh, ngươi có thể cút đi, từ hôm nay trở đi, ta không nghĩ nhìn thấy ngươi tái xuất hiện ở trên địa bàn của ta!"
Tiêu Vân Đình hạ lệnh trục khách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT