Ngay cả đương kim hoàng thượng cũng không biết trong tổ lăng có trân bảo phong phú như vậy chôn theo.
Lạc Thuân vừa rồi đã đi thạch điện xem qua, dù cho đã bị Chương tiên sinh mang đi một bộ phận, gạch vàng dư lại cũng vô cùng chấn động.
Lạc Thuân thật sự không nghĩ ra, Thái Tổ hoàng đế có thể từ nơi nào kiếm được số vàng này.
Vấn đề là, đám người Chương tiên sinh kia lại từ đâu biết được bí mật này?
Đây có lẽ chính là nguyên nhân đương kim hoàng thượng vì sao nhất định phải truy tra đám người này, cũng muốn diệt trừ bọn họ!
Lạc Thuân lâm vào trầm tư.
Hắn không nói lời nào, những người khác càng không dám nói lời nào, không biết qua bao lâu, cửa vào địa đạo thế nhưng thật sự bị Cẩm Y Vệ nghĩ cách cạy ra được một khe hở.
Lạc Thuân đôi mắt cũng không nháy mắt, hạ lệnh bỏ hỏa dược vào khe hở.
Đây là nanh vuốt trung thành nhất của hoàng đế, vì hoàng đế sự tình điên cuồng gì cũng dám làm, người khác không dám động tổ lăng, Lạc Thuân dám.
Tổ lăng dù có ý nghĩa như thế nào, cũng phải xếp hạng sau đương kim thiên tử.
Quá điên cuồng, Trình Khanh cảm thấy không thể trêu vào Lạc Đồng Tri tựa như chó điên, chạy nhanh lui ra xa.
"Lạc đại nhân, đừng lan đến chủ điện, Chương tiên sinh kia nói, ai động đến chủ điện người đó chết."
……
Ầm ầm ầm!
Tổ lăng run rẩy, ảnh hưởng cả tòa núi, đá núi chấn động rơi xuống.
Kỳ chỉ huy sứ đều bị kinh ngạc.
"Thật là kẻ điên!"
Bọn lính rất là hoảng loạn.
Thừa dịp hoảng loạn này, có đoàn người trộm đi vào tổ lăng, thế nhưng không người phát hiện.
Tiêu Vân Đình được các thủ hạ bảo vệ xung quanh, đi vào tổ lăng, dọc theo dấu vết người trước lăn lộn ra, thuận thuận lợi lợi đi vào chỗ sâu trong tổ lăng, thuận thuận lợi lợi tìm được thạch điện có gạch vàng.
Nhìn Chương tiên sinh dọn không xong, Lạc Thuân cũng không kịp dọn gạch vàng đi, Tiêu Vân Đình cười:
"…… Bổn thế tử thích kẻ điên!"
"Hết thảy như Thế tử gia sở liệu."
Một đường tiến vào có không ít thi thể, có thể tưởng tượng đám người tiến vào tổ lăng trước đó đã thương vong thảm trọng bao nhiêu.
Tiêu Vân Đình mang theo bọn họ nhẹ nhàng liền tìm được đến thạch điện gạch vàng, loại bản lĩnh tính toán không bỏ sót này, có thể nào không khiến các thuộc hạ ngưỡng mộ, tiện đà khăng khăng một mực đi theo.
Tiêu Vân Đình chính là cường giả, dù cho không có thân phận thế tử Nghiệp Vương, cũng đáng để bọn họ đi theo!
"Thế tử gia, chúng ta có dọn toàn bộ gạch vàng đi không?"
"Không, không cần lấy."
Khóe miệng Tiêu Vân Đình giơ lên, yêu nghiệt lại mang thêm ba phần diễm sắc.
"Nguyên Mông thống trị Trung Nguyên, nô dịch bá tánh Trung Nguyên. Sau khi Thái Tổ hoàng đế công phá hoàng thành Nguyên Mông, ở trong hoàng cung Nguyên Mông phát hiện một khoản tài vật lớn, Thái Tổ hoàng đế không muốn sử dụng số tài vật lây dính m.á.u bá tánh này, khi tu sửa tổ lăng Tiêu thị đã giấu số tài vật này trong tổ lăng…… Đây là át chủ bài Thái Tổ hoàng đế để lại cho đám con cháu bất hiếu khôi phục non sông Tiêu thị, bổn thế tử tuy không phải con cháu trực hệ của Thái Tổ hoàng đế, đồng dạng cũng họ Tiêu, tự nhiên tuân thủ di huấn của Thái Tổ, để át chủ bài của Tiêu thị tiếp tục phong ấn trong tổ lăng."
Tiêu Vân Đình nói, làm các thủ hạ của hắn đại khí cũng không dám suyễn, trong khiếp sợ đồng thời lại dị thường kích động.
Nếu thế tử gia không phải tin trọng bọn họ, sao sẽ không e dè nói về tân bí hoàng thất như vậy!
Tân bí như vậy, ngoại trừ dòng chính hoàng thất, chỉ sợ ngay cả tông thất dòng bên cũng chưa có tư cách biết được.
Bởi vậy có thể thấy được, Thế tử gia chính là dòng chính Tiêu thị!
Năm xưa Thái Tổ hoàng đế ở Hào Châu khởi binh, dẫn dắt Tiêu thị tạo phản, Thái Tổ hoàng đế kiêu dũng thiện chiến, thân đệ đệ Nghiệp Vương cũng không nhường một tấc, giang sơn Đại Ngụy ít nhất cũng có một nửa là Nghiệp Vương giúp đỡ đánh hạ tới.
Sau này Thái Tổ đăng cơ làm hoàng đế, phong cho đệ đệ còn đang chinh chiến ở bên ngoài chưa về thành thân vương.
Thế tử gia chính là con cháu dòng chính đời thứ nhất của Nghiệp Vương, là đích trưởng tử của đương kim Nghiệp Vương, thân phận tôn quý, căn bản không thua hoàng tử!
Nhưng Thế tử gia lại gặp đãi ngộ bất công……các thuộc hạ của Tiêu Vân Đình, đều vì Tiêu Vân Đình bất bình.
Tiêu Vân Đình không biết suy nghĩ của các thuộc hạ, hắn không lấy gạch vàng đi, cũng không hoàn toàn xuất phát từ hảo tâm.
Vâng theo di huấn Thái Tổ, loại lời nói đánh rắm này Tiêu Vân Đình cũng không thuyết phục được chính mình.
Nếu mọi người đều vâng theo di huấn của Thái Tổ, phủ Nghiệp Vương hiện giờ đã không phải chịu nghi kỵ, Tiêu Vân Đình càng sẽ không chỉ mới vài tuổi đã phải lên kinh làm con tin.
Tiêu Vân Đình không coi chính mình là con cháu hiếu thuận của Tiêu Thái Tổ, hắn cảm thấy đương kim thiên tử nếu biết trong tổ lăng có một số gạch vàng lớn như vậy, đồng dạng cũng sẽ không tuân thủ di huấn của Tiêu Thái Tổ, nhịn xuống không chạm vào số tiền này.
Hiện giờ quốc khố hư không, triều đình nơi chốn đều phải tiêu tiền, đương kim thiên tử sao có thể để yên cho số tài vật này?
Gạch vàng sẽ giải tình trạng lửa sém lông mày của kim thượng, có thể giảm bớt quốc khố hư không.
Đương nhiên, Tiêu Vân Đình hoài nghi hoàng đế sẽ không đê gạch vàng nhập quốc khố, khả năng lớn nhất vẫn là lặng lẽ vận chuyển gạch vàng trở lại kinh thành, sung nhập tư khố của hoàng đế. Rốt cuộc kim thượng trọng danh, sao dám để trên dưới triều đình nghị luận hắn ngay cả lăng mộ tổ tiên Tiêu gia cũng khai quật!
Hoàng đế cần số gạch vàng này, Lạc Thuân chính là con ch.ó trung thành nhất của kim thượng, luôn luôn đặt lợi ích của hoàng đế lên trước, chờ bắt được đám người Chương tiên sinh kia, sẽ có tinh lực tới xử lý sự tình gạch vàng.
Chờ Lạc Thuân quay đầu phát hiện không thấy gạch vàng, nhất định sẽ biến thành chó điên gặp người liền cắn, Tiêu Vân Đình thích con ch.ó điên Lạc Thuân này đi cắn xé người khác, lại không nghĩ chính mình bị chó điên quấn lên.
Tiêu Vân Đình tới Hoài Nam, muốn căn bản không phải là số gạch vàng này!
Tuy rằng đây là một số bạc rất lớn, cầm lại rất phỏng tay.
Hơn nữa, Tiêu Vân Đình thật sự rất tò mò, hắn rất tưởng nhìn xem, hoàng đế hiện tại dùng số gạch vàng này giảm bớt áp lực tài chính, chờ xài hết số tài vật này, hoàng đế lại lấy cái gì đi lấp lỗ thủng?
Còn chưa tới đường cùng, đã dùng con át chủ bài khôi phục non sông xã tắc, khi chân chính cùng đường, vậy thật sự không có đường đi.
Một cấp dưới của Tiêu Vân Đình không nhịn được tò mò, "Thế tử gia, ngài không cần gạch vàng, vậy vì sao phải tới tổ lăng?"
Tiêu Vân Đình cười cười, "Đây chỉ là một nửa tài vật giấu ở trong cung Nguyên Mông, bổn thế tử nguyện ý tuân thủ di huấn của Thái Tổ, không nhúng chàm mảy may. Nhưng giang sơn Đại Ngụy có một nửa là lão tổ tông phủ Nghiệp Vương đánh hạ, bổn thế tử là đích trưởng của Nghiệp Vương, có tư cách lấy đi một nửa kia."
Tiêu Vân Đình sai người dọn gạch vàng ra, trên mặt đất dưới đống gạch vàng có một cái đồ đằng chân long thật lớn.
Tiêu Vân Đình đi đến chỗ đầu long, duỗi tay sờ soạng một trận ở mắt rồng, cuối cùng cạy ra một lệnh bài.
"Đây là một nửa kia."
Tiêu Vân Đình thưởng thức lệnh bài, tấm tắc:
"Ai có thể nghĩ đến, lệnh bài nho nhỏ, sẽ là tín vật tiếp quản tiền trang Dụ Phong. Từ hôm nay trở đi, bổn thế tử chính là chủ nhân chân chính của tiền trang Dụ Phong."
Tiêu Vân Đình tuy rằng là một mạch của phủ Nghiệp Vương, lại rất bội phục Tiêu Thái Tổ.
Gạch vàng là vật chết, chỉ ra không vào, dù nhiều cũng phải xài hết.
Nhưng "tiền trang Dụ Phong" lớn nhất Đại Ngụy, tiền trang không ngã, tiền bạc tự nhiên sẽ sinh sôi không thôi, lại có thể kiếm ra nhiều vàng hơn.
Đây mới là mưu tính sâu xa nhất của Tiêu Thái Tổ, là con át chủ bài chân chính lưu lại cho con cháu Tiêu thị.
Tiêu Thái Tổ chỉ nói bí mật này cho thân đệ đệ Nghiệp Vương, Thái Tổ hoàng đế là thật sự có trí tuệ, nguyện ý cùng đệ đệ Nghiệp Vương chung giang sơn, càng ngóng trông hậu đại phủ Nghiệp Vương, có thể đời đời giúp đỡ hoàng thất, hai sợi dây thừng ninh thành một cây, có thể càng giúp xã tắc Đại Ngụy tồn tại lâu dài!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT