Cốc Hoành Thái giả đại phu, dính chòm râu giả, rủ vai, nhìn còn ra hình ra dáng.

Cốc Hoành Thái còn khai phương thuốc cho Thôi lão gia.

Tâm phúc của Vương tướng quân ở ngay bên cạnh nhìn, phương thuốc của Cốc Hoành Thái vừa xấu vừa dài, Trình Khanh liếc mắt một cái liền từ giữa lấy ra được tin tức che giấu.

"Chớ tin ai, giờ Tý ba ngày sau, sấn loạn trốn đi."

Trong lòng Trình Khanh ấm áp.

"Phương thuốc" này không phải Cẩm Y Vệ kê, mà là Du Tam.

Du Tam là thiên hộ Cẩm Y Vệ, nhưng hắn cũng không đồng tâm với Cẩm Y Vệ.

Một thiên hộ Cẩm Y Vệ tận chức sẽ nhân cơ hội truyền lại tin tức cho nàng, kêu nàng phối hợp với hành động của Cẩm Y Vệ.

Một thiên hộ Cẩm Y Vệ không tận chức lại kêu nàng đừng tín nhiệm ai, mau chóng thoát khỏi Hào Châu.

Du Tam chính là một thiên hộ Cẩm Y Vệ không tận chức.

Ba ngày sau giờ Tý sao?

Trình Khanh gật đầu, "Đại phu yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu phương sắc thuốc, hy vọng gia phụ uống thuốc sớm một chút khỏe lên."

Cốc Hoành Thái bảo nàng ba ngày sau chạy trốn, nhất định là có an bài, Trình Khanh đoán Cốc Hoành Thái sẽ cho người chế tạo hỗn loạn, đám cướp Trường Cân Hào Châu bị dời đi lực chú ý, nàng và Thôi lão gia sẽ dễ chạy thoát.

Thành thành thật thật chờ Chương tiên sinh đưa nàng đi?

Quỷ biết một đám người Chương tiên sinh có phải tự thân khó bảo toàn hay không.

Trình Khanh hiện tại lo lắng duy nhất chính là Cốc Hoành Thái giả trang làm đại phu, sau khi rời khỏi tòa nhà này, có thể bị người trùm bao tải kéo đi hay không.

Trình Khanh lo lắng rất có đạo lý, Cốc Hoành Thái dẫn đầu tiến vào địa phương giam giữ Trình Khanh, hắn chính là chim đầu đàn, kinh động mấy thế lực bên ngoài.

Cốc Hoành Thái vừa mới đi ra khỏi tòa nhà, liền có mấy thám tử đi tới chỗ hắn.

Cốc Hoành Thái không đi theo con đường tầm thường, đợi thám tử đến gần, bỗng nhiên bạo nổ, ném rương thuốc trong tay qua, miệng lớn tiếng ồn ào: "Còn không phải là thiếu các ngươi chút bạc sao, thiếu tiền trả tiền thiên kinh địa nghĩa, các ngươi muốn bắt lão phu đi bán mình, nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Hắn ném rương thuốc, một bên gào một bên chạy, không chỉ có mấy tên cướp Trường Cân đưa hắn đi xem bệnh kinh ngạc, ngay cả mấy thám tử cũng chưa phản ứng lại đây.

Bắt ngươi đi bán mình?

Ông trời sao không cho sét xuống đánh c.h.ế.t ngươi đi, khẩu vị của mấy kẻ thích nam nhân cũng không nặng như vậy, nhìn trúng một lão đông tây.

Cốc Hoành Thái cất bước liền chạy, mấy thám tử muốn đuổi theo, đám cướp Trường Cân trông coi đã phản ứng lại đây, muốn đi bắt thám tử, nhóm thám tử chỉ có thể tự bảo vệ mình trước.

Quả thực chính là một hồi trò khôi hài.

Cốc Hoành Thái tiến vào hẻm nhỏ, kéo râu giả trên mặt xuống, áo ngoài cũng cởi ra.

Hai bóng người tới gần Cốc Hoành Thái, còn chưa có sờ đến vai Cốc Hoành Thái, đã bị người thọc dao.

Máu chảy đỏ cả hẻm nhỏ.

Cốc Hoành Thái cả người cứng đờ, chậm rãi xoay người, lại có thể là Du Hiển g.i.ế.c người!

Cốc Hoành Thái vui mừng, đang muốn hướng Du thiên hộ khoe thành tích, phát hiện sau lưng Du Hiển còn đứng một nam nhân trung niên đội mũ.

Nụ cười của Cốc Hoành Thái liền cứng.

"Đồng…Đồng Tri đại nhân."

Lạc Thuân biểu tình không tán đồng, "A Hiển không dạy ngươi ra bên ngoài làm việc phải cẩn thận sao? A Hiển, sao ngươi phái hắn tới Hào Châu."

Du Hiển lau khô đao trong tay.

"Thám tử quá lợi hại dễ bị người nhận ra, để hắn tới vừa lúc."

Lạc Thuân nghĩ nghĩ, thế nhưng cũng gật đầu: "A Hiển ngươi nói rất đúng."

Cốc Hoành Thái không rõ hiện tại là tình huống gì, nhìn qua có hơi chút không ổn. Du Hiển phân phó chính mình trộm tới Hào Châu cứu Trình Khanh, bị Lạc Đồng Tri phát hiện?

Du Hiển cũng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền…… vậy hiện tại nên làm cái gì bây giờ, còn cứu Trình Khanh hay không?!

Lạc Thuân nhìn nhìn Du Hiển, lại dừng tầm mắt ở trên người Cốc Hoành Thái, Lạc Thuân chưởng quản Cẩm Y Vệ nhiều năm, có thể làm văn võ bá quan chán ghét kiêng kị, Cốc Hoành Thái bị hắn nhìn, n.g.ự.c đều mướt mồ hôi, cẳng chân cũng run lên.

Lạc Đồng Tri, cái gì cũng biết.

Xong rồi!

Thiên hộ đại nhân cứu ta!

Cốc Hoành Thái đều sắp bị dọa chảy nước tiểu, Lạc Thuân mới mở miệng hỏi hắn:

"Ngươi là thám tử duy nhất mấy ngày nay liên hệ được với Trình trạng nguyên, Hoàng Thượng phái Trình trạng nguyên tới Hoài Nam chính là gửi lấy kỳ vọng cao với hắn, Trình trạng nguyên có kế hoạch gì đoạt lại tổ lăng hay không?"

Cốc Hoành Thái không dám lên tiếng.

Hắn là đi thông tri Trình Khanh mau chạy trốn, nào hiểu được Trình Khanh có kế hoạch gì không.

Hiện tại nên nói như thế nào?

Cốc Hoành Thái nhìn lén Du Hiển, Du Hiển đã lau khô đao bỏ vào vỏ, "Đại nhân hỏi ngươi, ngươi thành thật trả lời là được, nhìn ta làm cái gì."

Đây là kêu làm chính mình tùy tâm sở dục nói bậy?

Cốc Hoành Thái liền bất cứ giá nào, "Người nhiều mắt tạp, ti chức không có cơ hội nói chuyện cùng Trình trạng nguyên, nhưng Trình trạng nguyên nói ba ngày sau hành động, yêu cầu chúng ta chế tạo hỗn loạn phối hợp với hắn."

"Ba ngày sau? Hơi vội vàng chút, nhưng cũng không phải không được."

Lạc Thuân mỉm cười gật đầu, phảng phất là đang khen ngợi Cốc Hoành Thái làm tốt.

Du Hiển cũng đi theo cười, ý cười lại chưa đạt tới đáy mắt.

Nhiều người như vậy, đều trông cậy vào một mình Trình Khanh, cũng không nghĩ bả vai Trình Khanh có thể gánh nổi trọng trách như vậy hay không!

Đại quân của Kỳ chỉ huy sứ ở ngoài thành Hào Châu, đám người Thạch tổng đốc, Ngũ hoàng tử đánh cho đám cướp Trường Cân liên tiếp bại lui, nhưng vì sao Kỳ chỉ huy sứ không dám mạnh mẽ tiến công vào Hào Châu, theo tình báo Du Hiển nắm giữ được, là bởi vì đám cướp Trường Cân ở tổ lăng Tiêu thị chôn xuống rất nhiều hỏa dược.

Nếu Hào Châu không thủ được, phản tặc sẽ lôi kéo tổ lăng Tiêu thị chôn cùng!

Không biết có phải tên Chương tiên sinh kia ra chủ ý cho đám phản tặc hay không, quả thực tổn hại âm đức.

Du Hiển lại liếc mắt nhìn địa phương Trình Khanh bị giam giữ một cái, có Lạc Thuân ở đây, muốn ở trước khi Hào Châu đại loạn cứu Trình Khanh ra thậm chí khó càng thêm khó.

Cốc Hoành Thái nói ba ngày sau, là cơ hội duy nhất.

Nếu hỗn loạn đủ lớn, Lạc Thuân cũng không rảnh lo để ý tới Trình Khanh.

Du Hiển giấu tâm tư, đi theo Lạc Thuân rời đi.

……

Cốc Hoành Thái chế tạo hỗn loạn, làm đám cướp Trường Cân trông coi Trình Khanh gà bay chó sủa.

Sự tình bị đúng sự thật hội báo cho Vương tướng quân, Vương tướng quân nổi lên lòng nghi ngờ: "Phụ tử Thôi lương thương có hơi chút không thích hợp."

Vương tướng quân là dựa vào Thôi lương thương tới xác nhận thân phận Trình Khanh.

Nhưng nếu chính Thôi lương thương có vấn đề thì sao?

Vậy Thôi lương thương khẳng định sẽ thay ‘ Thôi Bằng ’ che lấp.

"Nhưng Thôi lương thương là đi theo Chương tiên sinh cùng trở lại Hào Châu, nếu Thôi lương thương có vấn đề, Chương tiên sinh sẽ không thế hắn che lấp đi?"

"Nói không chừng tên họ Thôi kia lừa được cả Chương tiên sinh! Bổn tướng quân bảo hắn kiếm quân lương, hắn liền ngã bệnh, hiện tại là thời kỳ mấu chốt nghĩa quân và cẩu triều đình tranh chấp, hắn dù bệnh đến chỉ còn lại một hơi, cũng phải bò dậy cho bổn tướng quân."

Vương tướng quân trong lòng có nghi ngờ, liền phải phái người đi bắt Thôi lương thương, thuận tiện chộp cả ‘ Thôi Bằng ’, tiểu binh trông cửa nói Chương tiên sinh tới.

"Mau mời tiên sinh tiến vào."

Chương tiên sinh tất nhiên là vì Trình Khanh mà đến.

Hắn bảo Trình Khanh thành thật, Trình Khanh lại không nghe lời, hôm nay có thám tử giả trang thành đại phu đi gặp Trình Khanh, vương kiến quân khẳng định sẽ sinh nghi.

Chương tiên sinh chính là tới giải quyết chuyện này.

Hắn không đề cập tới Trình Khanh, ngược lại bảo Vương tướng quân cứ bình tĩnh, nói chính mình có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Vương tướng quân nghe lời, sau khi trong phòng chỉ còn lại có hai người Vương tướng quân và Chương tiên sinh, Chương tiên sinh ném xuống một quả đại lôi, nổ cho Vương tướng quân da đầu tê dại.

"Lý thiên vương bọn họ bại cục đã định, không có cơ hội trở về Hào Châu, tướng quân nên sớm làm tính toán!"

"Cái gì ——"

"Khi tướng quân mang mấy vạn người trở lại cứu viện Hào Châu, liền có chuẩn bị tâm lý, ở trước mặt Chương mỗ không cần phải nói dối."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play