Hắn mặc dù muốn tranh cùng Trình Tri Viễn, cũng không nên là gia nghiệp nhị phòng, mà là một ít thứ khác, tỷ như người ngoài khen ngợi, coi trọng linh tinh.
Có một đại ca ưu tú, còn không phải cùng nương sinh, Trình Tri Viễn chính là cọc tiêu của Trình Tri Tự, hắn muốn thân cận cùng đại ca, lại bị mẫu thân ruột ảnh hưởng, đối với Trình Tri Viễn là trong sùng bái mang theo đối địch.
Trình Tri Viễn là con vợ cả nguyên phối, Chu thị là kế thê.
Hơn hai mươi năm sau, Mạnh Hoài Cẩn ở huyện Nam Nghi được hoan nghênh bao nhiêu, năm đó Trình Tri Viễn cũng không nhường một tấc.
Trình Tri Viễn ra ngoài học trở lại Nam Nghi, Trình Tri Tự mắt trông mong nhìn theo, ngại ngại ngùng ngùng muốn cùng đại ca thân cận, nhưng Trình Tri Viễn không biết đang vội cái gì, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, cũng không ở nhà, thậm chí còn cự tuyệt người tới làm mai mối.
Sau này, Trình Tri Viễn chính mình nhìn trúng Tề thị.
Trình nhị lão gia không muốn kết thân cùng Tề gia, không đồng ý việc hôn nhân này, mấy lần răn dạy Trình Tri Viễn, Trình Tri Viễn kiên trì muốn cưới Tề thị, cãi nhau cùng Trình nhị lão gia.
Đi Tề gia hạ sính, là Trình Tri Viễn dùng của hồi môn của mẫu thân mất sớm tự quyết định.
Sau khi Tề thị vào cửa, cùng Trình Tri Viễn phu thê ân ái, đối với phụ mẫu của phu quân hiếu thuận, đối với đệ đệ muội muội của phu quân cũng quan tâm săn sóc…… Hơn hai mươi năm qua đi, Trình Tri Tự vẫn còn nhớ rõ người đại tẩu này.
Đại khái là có hảo cảm đối với Tề thị, Trình Tri Tự đối với Liễu thị tục huyền của Trình Tri Viễn liền không quá để mắt.
Nhưng mặc kệ Tề thị làm có tốt đến đâu, cũng không chiếm được phụ mẫu của phu quân thích, nhà khác tân tức nhiều lắm chỉ bị bà mẫu làm khó dễ, đến chỗ Tề thị, lại ngay cả công công cũng không thích nàng, cuộc sống của nàng tự nhiên là gian nan.
Trình Tri Tự cũng thừa nhận, trong đó có "công lao" của Chu thị nương hắn, có kế thê ở bên trong châm ngòi, Tề thị dù có tốt như thế nào, Trình nhị lão gia cũng sẽ không thay đổi thành kiến.
Tề thị bị khinh bỉ, chọc giận Trình Tri Viễn, Trình Tri Viễn nói Trình nhị lão gia đã không mừng phu thê bọn họ, vậy để cho bọn họ phân phủ sống một mình.
Trình nhị lão gia giận dữ, mắng Trình Tri Viễn là bất hiếu súc sinh.
Trong tộc lúc ấy thực xem trọng Trình Tri Viễn, tộc trưởng Trình đại lão gia vài lần tới cửa điều hòa mâu thuẫn phụ tử Trình Tri Viễn, hiệu quả đều cực nhỏ, hai cha con càng cãi nhau càng cương.
Sau này, Trình nhị lão gia ngẫu nhiên bị cảm nhiễm phong hàn bệnh không dậy nổi, rất nhanh ly thế, trước khi nhắm mắt còn mắng Trình Tri Viễn là nghịch tử, nói Trình Tri Viễn không hưu Tề thị, chính mình c.h.ế.t không nhắm mắt.
Trình Tri Viễn đương nhiên không đồng ý.
Trình nhị lão gia tắt thở, Chu thị lập tức náo loạn lên, nói là Trình Tri Viễn làm cha đẻ tức chết, người bất hiếu ngỗ nghịch như vậy, nên bị khai trừ khỏi tộc.
Trình đại lão gia tới chủ trì công đạo, hỏi Trình Tri Viễn có gì tự biện giải hay không, Trình Tri Viễn không thừa nhận ngỗ nghịch, Trình đại lão gia nói vậy hưu Tề thị đi.
Trình Tri Viễn không đáp ứng.
Chu thị muốn nháo việc này đến mọi người đều biết, bị Trình đại lão gia ngăn cản.
Trình đại lão gia mắng Trình Tri Viễn uổng làm con cái, hiện tại Trình nhị lão gia đã bị tức chết, chính mình là đại bá có quyền đuổi Trình Tri Viễn và Tề thị lăn ra khỏi nhị phòng.
"Ngươi vẫn luôn muốn phân gia, vậy phân đi!"
"Ngươi không nghe lời cha ngươi, vậy cũng đừng lấy tiền của cha ngươi, mang theo Tề thị lăn được bao xa thì lăn!"
Trình Tri Viễn cũng kiên cường, thật sự không muốn nửa điểm gia sản của nhị phòng, mang theo Tề thị rời đi.
Trình Khanh bỗng nhiên truy vấn sự tình năm đó, Trình Tri Tự kỳ thật cũng có nghi vấn.
Năm đó Tề gia tuy rằng không bằng Trình thị Nam Nghi, cũng không tính là quá kém, ngẩng đầu gả nữ cúi đầu cưới tức phụ, Trình nhị lão gia rốt cuộc vì sao lại chướng mắt Tề thị?
Trình đại lão gia đại khái là muốn Trình Tri Viễn chịu thua, mới nói một phần gia tài đều không cho…… Trình Tri Viễn lại có thể thật sự một lượng bạc đều không cần mang theo Tề thị rời đi.
Cho nên Trình Tri Viễn vì sao không tiếp tục tham gia khoa khảo, nói thật, đây là bí ẩn Trình Tri Tự đến nay cũng chưa nghĩ thông suốt.
Trình Tri Tự nghĩ đến đủ loại chuyện trước kia, tâm tình rất là phức tạp.
Trình Khanh còn chờ Trình Tri Tự trả lời, kết quả Trình Tri Tự suy nghĩ đến xuất thần, kêu hai tiếng "Nhị thúc", Trình Tri Tự mới hồi phục lại tinh thần.
Nhìn ánh mắt khát khao muốn biết của Trình Khanh, không biết vì sao, Trình Tri Tự bỗng nhiên rất tưởng cười.
Trình Khanh cảm thấy có thể từ trong miệng hắn nghe được đáp án gì?
Dù cho hắn biết, nhất định sẽ nói cho Trình Khanh sao?
Thiếu niên đắc ý, cảm thấy hết thảy đều nắm giữ ở trong tay chính mình, cho dù là bị vấn tội mất chức quan biếm thành thứ dân, nhìn qua cũng không một chút hoảng hốt.
Là bởi vì có tin tưởng trở lại đi!
Trình Tri Tự bày ra biểu tình ngưng trọng, "Ngươi xem như hỏi đúng người, phụ thân ngươi vì sao không tiếp tục khoa khảo, ta đích xác có biết một chút…… Nhưng ta không nghĩ nói cho ngươi."
Trình Khanh kinh ngạc.
Trình Tri Tự đang chơi nàng sao?!
Trình Khanh còn định nói chuyện, Trình Tri Tự lại không cho nàng cơ hội, xoay người rời đi.
Lưu lại Trình Khanh đứng tại chỗ hốt hoảng.
Trình Tri Tự rốt cuộc biết thật hay giả?
Trình Khanh chỉ có thể nói tình thúc cháu plastic giữa nàng và Trình Tri Tự, một chút thật cũng không có, toàn mẹ nó là giả!
—
Thánh chỉ tới đột nhiên, Tiểu Kế lại muốn xuống tay với Tiểu Bàn, liền phải chờ tới Hoài Nam…… Nói cách khác Tiểu Kế cần phải theo đuôi Trình Khanh, đi đến Hoài Nam!
Trình Khanh khi khởi hành không có kinh động phần lớn người, đi rất điệu thấp.
Chỉ có tri huyện Ngũ Hà tới đưa nàng, còn gọi nàng là Trình đại nhân.
Tri huyện Ngũ Hà cảm thấy Trình Khanh không có làm sai, nhưng quan nhỏ lời nói nhẹ, không có con đường giúp Trình Khanh nói chuyện, khi đưa tiễn Trình Khanh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn căng da đầu dặn dò Trình Khanh bảo trọng chính mình.
Trên tường thành, Vinh Cửu nhìn đoàn người Trình Khanh đi xa, nhớ tới lời Trình Tri Tự nói.
Vinh Cửu hiện tại không rảnh lo cười nhạo Trình Khanh, hắn suy nghĩ chính mình nên làm cái gì bây giờ.
Ngày đó, sau khi hắn bị hai đường ca mạnh mẽ mang về thành Hoài An, mới biết được tỷ tỷ Vinh Ngọc Nương đẻ non. Công văn quyên góp 10 vạn lượng Vinh Cửu tự mình ký xuống, Vinh gia không muốn thừa nhận.
Trình Khanh sai người đem công văn đưa cho Thạch tổng đốc, Thạch tổng đốc phái người truyền lời đến Vinh gia, Vinh gia đành không tình nguyện móc ra mười vạn lượng bạc.
Thạch tổng đốc hỏi Vinh Cửu có nghĩ kiếm một tiền đồ hay không, Vinh Cửu nói muốn, Thạch tổng đốc liền dẫn hắn tới huyện Ngũ Hà.
Huyện Ngũ Hà bên này có thể lập công.
Thạch tổng đốc thực minh bạch nói cho Vinh Cửu, nếu chính hắn không biết cố gắng, dù cho Thạch tổng đốc muốn nâng đỡ hắn, Vinh Cửu cũng không nuốt được toàn bộ Vinh gia Dương Châu.
Vinh Cửu muốn tới huyện Ngũ Hà, Vinh Ngọc Nương khóc mấy lần, Vinh Cửu cũng biết đến huyện Ngũ Hà có nguy hiểm, nhưng nghĩ đến việc trải qua lần này, cảm thấy căn cơ của hai tỷ đệ đều dựa vào người khác, cuối cùng cũng không vững chắc, cho nên mặc kệ Vinh Ngọc Nương khuyên như thế nào, hắn đều khăng khăng muốn tới.
Vinh Cửu cười nhạo Trình Khanh bị vấn tội ném chức quan, biếm thành thứ dân.
Trình Tri Tự lại đề điểm hắn, tiền đồ của Trình Khanh vẫn còn ở phía sau, Hoài Nam chính là địa phương Trình Khanh lập công.
Vinh Cửu cũng ngứa tâm.
Thậm chí địa phương càng nguy hiểm, càng có thể lập công lớn.
Hắn có nên đi Hoài Nam hay không?
Vinh Cửu trong lòng rối rắm.
Tưởng lập công là thật, sợ c.h.ế.t cũng là thật.
Nếu chính mình c.h.ế.t ở Hoài Nam, ai sẽ chiếu cố tỷ tỷ Ngọc nương?
Đoàn người Trình Khanh đã không nhìn thấy tung tích, Vinh Cửu mới đi xuống tường thành, nói với tùy tùng bên người:
"Đi, cùng bổn thiếu gia đi gặp Trình thị lang!"
"Cửu thiếu gia, thiếu gia tưởng ——"
Vinh Cửu cười lạnh, "Sự tình họ Trình có thể làm được, chẳng lẽ bổn thiếu gia không làm được?"
Tùy tùng nghĩ thầm, Vinh Cửu thiếu gia hẳn hơi quá tự tin một chút, nên xóa chữ "Chẳng lẽ" đi.
Sự tình Trình Khanh có thể làm được, một nhi tử thương buôn muối cũng có thể làm được, vậy Trình Khanh liền không có cái gì đặc biệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT