Tiểu Kế muốn khóc.

Nàng hận không thể đi tìm g.i.ế.c Trình tặc, đối với Trình Khanh chỉ có chán ghét căm hận, không có nửa phần hảo cảm!

Nàng không phải đang làm việc vì Trình tặc, nàng là vì thế tử…… Không sai, chỉ cần là thế tử phân phó, nàng đánh bạc tánh mạng cũng phải làm được.

Tiểu Bàn thấy Tiểu Kế cắn răng làm việc, nhẹ nhàng gật đầu.

Mấy ngày kế tiếp, Tiểu Bàn tận tâm bồi dưỡng các nữ học đồ, trong lúc vô tình lăn lộn Tiểu Kế quá sức.

Tiểu Kế hiện tại đã không nghĩ cố tình tiếp cận Tiểu Bàn, nàng chỉ nghĩ sấn người chưa chuẩn bị, bắt Tiểu Bàn đi, tra tấn Tiểu Bàn, bức Tiểu Bàn nói ra tình báo hữu dụng.

Thế tử nói không thể kinh động Trình Khanh, Tiểu Kế cũng đã nghĩ kỹ đối sách, xong việc diệt khẩu Tiểu Bàn, Trình Khanh sẽ không biết là ai làm.

Bên ngoài huyện Ngũ Hà nhiều lưu dân như vậy, sao tất cả đều là người tốt được?

Đến lúc đó, đẩy sự tình lên trên đầu lưu dân, biến thành lưu dân thấy sắc nảy lòng tham, Trình Khanh biết được tao ngộ của tỳ nữ này, nhất định cực kỳ phẫn nộ ——

Trong lòng Tiểu Kế có chủ ý, chỉ chờ Tiểu Bàn đi riêng lẻ sẽ động thủ.

Nhưng Tiểu Bàn thật sự quá bận, vội đến một ngày mười hai canh giờ, ngoại trừ ngủ, bên người liền không lúc nào không có người, Tiểu Kế võ công có mạnh, cũng chỉ có thể tùy thời hành động.

Không biết có phải ông trời chiếu cố Tiểu Bàn hay không, Tiểu Kế còn chưa có tìm được cơ hội động thủ, một đạo thánh chỉ tám trăm dặm kịch liệt đưa đến huyện Ngũ Hà.

Hoàng đế rốt cuộc cắt quan chức của Trình Khanh, làm Trình Khanh lấy thân phận thứ dân đi Hoài Nam!

"Thiếu gia, ngài thật sự phải đi Hoài Nam sao?"

Trong n.g.ự.c Tiểu Bàn tích góp một khang lửa giận, cảm thấy hoàng đế thật là quá ức h.i.ế.p người!

Hoài Nam nguy hiểm như vậy, hoàng đế lão nhân đã trừ chức quan của thiếu gia, còn muốn kêu thiếu gia đi Hoài Nam mạo hiểm…… Dựa vào cái gì nha?

Không thể không nói, Tiểu Bàn đi theo bên người Trình Khanh đã hơn một năm, kiến thức tăng trưởng, người cũng càng lúc càng lớn gan, khi không có người ngoài, thậm chí dám nghi ngờ quyết định của hoàng đế.

"Dù cho không làm quan, ta vẫn là con dân Đại Ngụy, hoàng đế là thiên tử, là chủ nhân Đại Ngụy, hắn bảo ta đi Hoài Nam, ta có thể không đi sao? Tựa như ngươi và Võ Nhị, ta phân phó các ngươi làm việc gì, các ngươi dù trong lòng không muốn, cũng cần phải đi làm."

Tiểu Bàn có hơi chút mê mang.

Là một chuyện sao?

Thiếu gia không đi Hoài Nam chính là kháng chỉ, kháng chỉ sẽ phải bị vấn tội, một người bị vấn tội không nói, còn phải liên lụy cả nhà. Về phần rốt cuộc liên lụy bao nhiêu người, còn phải xem hoàng đế định tội cho thiếu gia như thế nào, làm không tốt còn liên lụy toàn tộc!

Tiểu Bàn minh bạch.

Thiếu gia không nghĩ đi Hoài Nam, nhưng thánh chỉ tới, thiếu gia không có biện pháp không đi.

Trong lòng Tiểu Bàn thực khó chịu.

Nàng cảm thấy hoàng đế bảo Trình Khanh làm việc, cùng Trình Khanh phân phó nàng và Võ Nhị làm việc không giống nhau.

Trình Khanh đối với các hạ nhân Trình gia thưởng phạt phân minh, có công liền thưởng, làm sai sẽ phạt. Phần lớn thời điểm đều là thưởng nhiều phạt ít.

Hừ, thiếu gia thế hoàng đế lão nhân trên long ỷ làm việc, chỗ tốt không được bao nhiêu, dốc hết tâm huyết giúp hoàng đế an trí lưu dân còn bị họa!

Tiểu Bàn cảm thấy quá không có ý tứ.

Trong đầu cũng không chịu khống chế dâng lên ý niệm đại nghịch bất đạo: hoàng đế đã lớn tuổi, rốt cuộc khi nào mới lập Thái Tử? Đổi hoàng đế mới, có phải sẽ đối xử tốt với thiếu gia hơn hay không!

Tiểu Bàn quen thuộc nhất chính là Ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử đối với Trình Khanh còn được, Tiểu Bàn tự đáy lòng hy vọng Ngũ hoàng tử có thể trở thành hoàng đế mới.

Trình Khanh thấy nàng phồng gương mặt lên, trừng mắt, không biết đang cân nhắc cái gì, an ủi nàng: "Được rồi, đừng nghĩ nữa, hoàng đế hạ chỉ bảo ta đi Hoài Nam, chính hợp ý ta. Ta bị biếm thành thứ dân chỉ là tạm thời, hoàng đế thấy nhiều người buộc tội ta như vậy, không tỏ thái độ cũng không được, nhưng nếu hắn thật sự phủ nhận toàn bộ công lao của ta,cũng sẽ khiến rất nhiều quan viên thất vọng buồn lòng."

Trước phạt sau thưởng.

Đây là chuyện hoàng đế phải làm.

Nàng ở Hoài Nam đạt được nhiều dân tâm duy trì như vậy, hoàng đế không áp nàng xuống mới là lạ.

Bắt nàng lấy thân phận thứ dân đi Hoài Nam, là đang ép nàng, để nàng đi Hoài Nam lại nghĩ cách lập công!

Công lao trước sau thêm lên, không chỉ có thể áp xuống buộc tội g.i.ế.c lưu dân, chê trước khen sau như vậy, làm Trình Khanh trước nơm nớp lo sợ, lại tưởng thưởng Trình Khanh, để Trình Khanh khôi phục chức quan, thậm chí là thăng quan…… Trình Khanh tự nhiên sẽ cảm động đến rơi nước mắt, hận không thể m.á.u chảy đầu rơi để báo hoàng ân.

Nếu Trình Khanh thật là một thiếu niên 17 tuổi, từ nhỏ bị ý tưởng quân quân thần thần tẩy não, cho dù có đầu óc Trạng Nguyên Lục Nguyên Cập Đệ, cũng không trốn thoát hoàng đế kịch bản.

Đáng tiếc Trình Khanh không phải dân bản xứ, hoàng đế còn đang làm cái gì "Lôi đình mưa móc đều là quân ân", muốn chê trước khen sau làm Trình Khanh cảm động đến rơi nước mắt, Trình Khanh chỉ nghĩ nói một lời: hoàng đế suy nghĩ cái rắm!

Trình Khanh đi Hoài Nam, là bởi vì bản thân Trình Khanh muốn đi, tuyệt không phải chỉ vì vâng theo thánh chỉ, càng không thể chiếu suy nghĩ của hoàng đế, dẫn theo một cái mệnh đi Hoài Nam lập công.

Tự nguyện cùng bị bắt khác biệt rất lớn, Trình Khanh muốn đi Hoài Nam, ngoại trừ không quá yên tâm công tác phòng dịch ở huyện Ngũ Hà bên này, Trình Khanh có thể lập tức thu thập hành lý rời đi.

Đối với việc Trình Khanh bị biếm thành thứ dân, lưu dân ngoài thành phản ứng so với bản thân Trình Khanh còn lớn hơn.

Nhóm lưu dân không dám nói hoàng đế làm sai, lại cảm thấy hoàng đế khẳng định bị tiểu nhân lừa bịp.

Trình đại nhân tốt như vậy, mà cũng bị vấn tội, thiên lý ở đâu?

Thế cho nên khi Trình Khanh rời đi huyện Ngũ Hà, một ít lưu dân khàn cả giọng quỳ sát đất khóc lớn.

Bọn họ cảm thấy bất công thay Trình Khanh!

Chỉ hận bọn họ là bá tánh bình thường, bởi vì thiên tai nhân họa chính mình đều trôi giạt khắp nơi, ăn bữa hôm lo bữa mai, không thể thỉnh nguyện vì Trình đại nhân.

Không đúng, bọn họ có thể thỉnh nguyện.

Không biết là ai đề nghị, nói tất cả mọi người có thể một đường đi lên phía bắc, đến kinh thành gõ Đăng Văn Cổ, kêu oan thay cho Trình đại nhân!

Lưu tại bên ngoài huyện Ngũ Hà, có lương thực cứu tế có thể nhận, mắc bệnh dịch có đại phu trị, nơi này là chỗ tránh nạn của nhóm lưu dân Hoài Nam.

Nếu rời khỏi huyện Ngũ Hà đi đến kinh thành, dọc theo đường đi có không biết bao nhiêu trắc trở chờ tất cả mọi người, chịu đói là việc nhỏ, bệnh chết, đông chết, tình huống phát sinh khả năng rất lớn.

Dù cho như vậy, lại vẫn có lưu dân hưởng ứng đề nghị, nói muốn đi lên kinh.

Mồ hôi lạnh của Trình Khanh đều bị dọa ra tới.

Nếu thật để nhóm lưu dân đi kinh thành gõ Đăng Văn Cổ, kia chẳng phải là công nhiên tỏ ra bất mãn với ý chỉ của hoàng đế sao?

Khi đó, chờ đợi Trình Khanh không phải nhất thời ném chức quan biếm thành thứ dân, nàng lôi cuốn dân ý vì chính mình tranh thủ lợi ích, hoàng đế liền có thể áp nàng cả đời, làm nàng không bao giờ có thể hồi phục!

"Có điêu dân yếu hại bổn…bổn thiếu gia!"

Không có chức quan, không thể tự xưng "Bản quan", nói chuyện giống như cũng thiếu chút khí thế.

May mắn Trình Khanh nhận được tin tức, còn có thể ngăn lại nhóm lưu dân cảm xúc kích động, khuyên can mãi, mới làm nhóm lưu dân đánh mất đi ý tưởng đến kinh thành gõ Đăng Văn Cổ.

Vì thuyết phục bọn họ, Trình Khanh cuối cùng còn giả vờ tức giận:

"Các ngươi rời khỏi huyện Ngũ Hà, chính là muốn tâm huyết của ta bị uổng phí, thôi, các ngươi muốn đi liền đi đi, các ngươi vì ta đi kinh thành, về lý nên do ta phụ trách lộ phí, Tiểu Bàn, ngươi đi mang bổng lộc ta tích cóp được tới đây!"

Trình đại nhân offline, thay đổi thành Trình diễn tinh online.

Nhóm lưu dân nháo muốn đi kinh thành cảm thấy hổ thẹn khó làm.

Trình đại nhân yêu dân như con, không muốn để tất cả mọi người một đường xin cơm đi kinh thành, thế nhưng muốn giúp đỡ bọn họ lộ phí.

Bọn họ nơi nào có mặt mũi nhận bạc của Trình đại nhân?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play