Ngũ hoàng tử ấn lời Trình Khanh nói, mua sắm rất nhiều dược liệu vận chuyển tới Ngũ Hà, còn muốn chăm lo ăn uống cho hai ba vạn lưu dân, Trình Khanh lưu tâm quan sát, phát hiện trạng thái tinh thần của lưu dân cũng không tệ lắm, xem ra Ngũ hoàng tử đã dàn xếp nhóm lưu dân thực tốt.
Quân đội và lưu dân mang đến dân cư, người đều phải ăn uống tiêu tiểu, hàng hóa và tiền tài tự nhiên lưu thông, huyện Ngũ Hà nho nhỏ ở trong thời gian ngắn trở nên dị thường phồn hoa, ngựa xe ra vào, nối liền không dứt.
Trình Khanh còn chưa có vào trong thành liền nghe nói đủ loại điều lệ an trí lưu dân do Ngũ hoàng tử ban bố.
Nàng và Du Tam mang theo người chờ ở ngoài thành, "Xem ra ngũ điện hạ bọn họ vận khí không tồi."
Sớm tới huyện Ngũ Hà, trên đường không gặp phải đám cướp Trường Cân.
Đang nói chuyện, có một đội quân sĩ bước nhanh tới chỗ cửa thành:
"Chính là Trình học sĩ? Điện hạ ở huyện nha chờ Trình đại nhân, ngài so với thời gian ước định chậm mấy ngày."
"Sự tình xảy ra có nguyên nhân, ta gặp điện hạ sẽ giải thích."
Toàn bộ huyện thành đều đề phòng nghiêm ngặt, Du Tam nhẹ nhàng nhíu mày, ở khi Trình Khanh cùng quân sĩ hàn huyên, nhỏ giọng nói cho Cốc Hoành Thái: "Vào thành cẩn thận một chút, tình huống giống như có hơi chút không thích hợp."
Cốc Hoành Thái vẻ mặt dấu chấm hỏi.
Nhưng Du bách hộ sẽ không lấy loại sự tình này ra nói giỡn, cẩn thận đề phòng sẽ không sai.
Cốc Hoành Thái chậm rãi gật đầu.
Trình Khanh phảng phất không có phát hiện nguy hiểm, Du Tam một đường đều cảnh giới, đi đến huyện nha lại cũng không có phát sinh chuyện gì nguy hiểm, làm cho Du Tam hoài nghi chính mình có phải nghĩ sai hay không.
Trình Khanh tới Ngũ Hà, không thấy Ngũ hoàng tử và Trình Tri Tự thực bình thường, Thôi Ngạn lại có thể không chạy ra cửa thành đón Trình Khanh…… Sao thế, đi theo bên người Ngũ hoàng tử lâu rồi, không cần ở trước mặt Trình Khanh khoe mẽ nữa?
Du Tam vẫn cảm thấy không thích hợp.
Cũng không có mấy chục sát thủ mai phục tại huyện nha, Trình Khanh và Du Tam cùng nhau gặp được Trình Tri Tự.
Có quan viên huyện Ngũ Hà, cũng có võ quan quân đội, bài đội hướng Trình Tri Tự hội báo sự tình, Trình thị lang phúc đáp từng sự kiện, quả thực là nắm quyền.
Ước chừng đợi ba mươi phút, Trình Tri Tự mới đuổi người trước mặt đi, có thời gian nói chuyện cùng Trình Khanh, Du Tam, mở miệng câu đầu tiên liền nồng đậm mùi thuốc súng: "Trình Khanh, ngươi hẳn nên đến Ngũ Hà trước mấy ngày, vì sao lại chậm trễ?"
"Thị Lang đại nhân, hạ quan cũng muốn đến trước, không ngờ nửa đường bị đám cướp Trường Cân bao vây, nên mới chậm trễ mấy ngày."
Trình Tri Tự cau mày: "Các ngươi gặp phải đám cướp Trường Cân, vậy lương thực cứu tế……"
"Lương thực cứu tế thực không ngại, hạ quan và Du bách hộ vận chuyển bảy vạn thạch lương thực đến Ngũ Hà, hẳn là đủ một đoạn thời gian, sao không thấy ngũ điện hạ và Thôi Ngạn?"
Trình Khanh nhìn chung quanh.
Trình Tri Tự truy vấn sự tình nàng gặp được đám cướp Trường Cân, Trình Khanh đơn giản kể ra sự tình Hồng huyện, Trình Tri Tự không quá tin:
"Các ngươi tiêu diệt gần vạn quân cướp?"
"Có một bộ phận vận khí, Thị Lang đại nhân, sao không thấy ngũ điện hạ!"
Trình Khanh lần thứ hai truy vấn Ngũ hoàng tử, Trình Tri Tự vẫy vẫy tay, những người khác trong phòng đều rút lui, chỉ để lại Trình Khanh và Du Tam.
Sau đó Trình Tri Tự liền ném xuống một quả b.o.m lớn, nổ cho Trình Khanh đầu váng mắt hoa.
"…… Ngũ điện hạ nhiễm bệnh dịch?!"
"Không sai!"
Trình Tri Tự nhắc tới cũng đầy mặt ủ rũ, "Còn chưa tới huyện Ngũ Hà, ngũ điện hạ đã có bệnh trạng, trong hộ quân cũng có mấy người nhiễm bệnh, hộ quân nhiễm bệnh đã được chúng ta an trí ở trên đường, chỉ có điện hạ và Thôi chủ sự kiên trì tới huyện Ngũ Hà, hai người bọn họ tới huyện Ngũ Hà liền ấn lời ngươi nói tiến hành cách ly, bản quan sợ thế cục Ngũ Hà rung chuyển, đối với bên ngoài che giấu tin tức ngũ điện hạ nhiễm bệnh."
Trình Khanh còn chưa có tiêu hóa xong quả b.o.m Ngũ hoàng tử nhiễm bệnh dịch, lại bị Trình Tri Tự trở tay ném cho quả thứ thứ hai.
Thôi Ngạn cũng nhiễm bệnh!
Âm thanh Trình Khanh không tự giác phát run, "Bọn họ còn sống chứ?"
Ngũ hoàng tử khẳng định sẽ nhận được cứu trị tốt nhất, ngự y đi theo, đại phu Trình Khanh mang đến từ kinh thành, đều sẽ nghĩ mọi cách cứu Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử và Thôi Ngạn cùng nhiễm bệnh dịch, Trình Khanh về tình cảm là thiên hướng Thôi Ngạn, nàng chỉ sợ các đại phu đều đi cứu Ngũ hoàng tử, không người để ý tới Thôi Ngạn, để Thôi Ngạn tự sinh tự diệt!
Trình Tri Tự xem thấu Trình Khanh miệng cọp gan thỏ.
Hóa ra Trình Khanh cũng có thời điểm sợ?
Sợ cái gì.
Là sợ Thôi Ngạn đã chết.
Trình Tri Tự cười châm chọc, "Ngươi coi bản quan là tiểu nhân có thù tất báo, sợ Thôi Ngạn giao hảo cùng ngươi, ngũ điện hạ bị bệnh, bản quan xử lý các sự vụ, sẽ nhân cơ hội làm Thôi Ngạn thiếu y thiếu dược c.h.ế.t đi?"
"Trình thúc phụ thứ lỗi, Trình Khanh là quan tâm quá nên bị loạn, cũng không có ý tứ chất vấn thúc phụ."
Du Tam sợ Trình Khanh và Trình Tri Tự nháo băng, chạy nhanh mở miệng điều hòa.
Hiện tại huyện Ngũ Hà đều ở trong tay Trình Tri Tự, nếu Trình Tri Tự trở mặt không nhận người, Du Tam có nắm chắc chính mình sẽ chạy ra được huyện Ngũ Hà, nhưng mang thêm Trình Khanh lại tương đối khó khăn.
Trình Khanh khẳng định sẽ không bỏ được ông cháu Hà gia…… Du Tam không gọi Trình đại nhân, phản gọi Trình thúc phụ, là xuất phát từ quan hệ cá nhân cùng Trình Khuê, Trình Tri Tự quả nhiên sắc mặt hơi nhăn lại:
"Chất vấn cũng không sao, chuyện này bản quan làm không thẹn với tâm, ngũ điện hạ là hậu duệ quý tộc, về lý nên xem đại phu tốt nhất dùng dược tốt nhất, Thôi Ngạn là một chủ sự Hộ Bộ, sao có thể so sánh cùng điện hạ? Nhưng bản quan cũng không cắt xén dược cho Thôi Ngạn, có thể nhịn qua bệnh dịch hay không, toàn xem ý trời!"
Đó chính là nói Thôi Ngạn hiện tại vẫn còn sống?
Trình Khanh lập tức dựa theo bậc thang đi xuống: "Nhị thúc, vừa rồi là tiểu chất thất thố, tiểu chất tuyệt không có ý tứ nghi ngờ phẩm hạnh của nhị thúc, tuy không biết ngũ điện hạ và Thôi Ngạn vì sao lại bị nhiễm bệnh dịch, nhị thúc thay thế ngũ điện hạ chủ trì đại cục, còn phải lo lắng bệnh tình của ngũ điện hạ, thật là vất vả!"
Trình Khanh cũng biết nói lời dễ nghe, có việc cần nhờ, nàng hiện tại có thể phóng tư thái thật sự thấp.
Loại da mặt dày này, Trình Khuê không có…… Trình Tri Tự áp xuống tiếc nuối trong lòng, nói cho Trình Khanh và Du Tam, những gì đoàn người bọn họ đã trải qua sau khi chia tay.
Trình Khanh và Ngũ hoàng tử phân chia ở Từ Châu.
Ngũ hoàng tử và Trình Tri Tự ở Từ Châu lên bờ, từ huyện Kinh Tiêu Từ Châu, Linh Bích, tới Ngũ Hà.
Linh Bích và Hồng huyện liền nhau, nhưng khi Hồng huyện bị bao vây, đội ngũ của Ngũ hoàng tử đã tới Ngũ Hà, bọn họ một đường cũng không gặp phải đám cướp Trường Cân, tới huyện Ngũ Hà có trọng binh đóng giữ, càng không cần lo lắng đám cướp Trường Cân tới xâm phạm —— Ngũ hoàng tử nhiễm bệnh dịch là bởi vì trên đường bị ám sát!
"Trên đường khi đi qua huyện Linh Bích, gặp được lưu dân chặn đường, điện hạ nhân hậu tự mình trấn an lưu dân, không ngờ lưu dân chặn đường lại là thích khách giả trang……"
May mà lúc ấy Thôi Ngạn đứng ở bên cạnh Ngũ hoàng tử, Thôi Ngạn b.ắ.n nỏ ra, ngăn trở thích khách ám sát Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử chỉ bị thương, tánh mạng cũng không ngại.
Thôi Ngạn ở gần Ngũ hoàng tử, đồng dạng cũng bị thương.
Hộ quân rất nhanh phản ứng lại đây, đánh gục một đám thích khách.
Ban đầu tất cả mọi người chỉ nghĩ đây là một hồi ám sát tầm thường, thẳng đến ngày thứ hai, Ngũ hoàng tử có bệnh trạng không khoẻ trước, kế sau Ngũ hoàng tử, các quân sĩ đã cùng thích khách giao thủ đều xuất hiện bệnh trạng tương tự, bao gồm cả Thôi Ngạn.
Nôn mửa, đi ngoài và nóng lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT