Du Tam kéo lấy một kẻ cắp đang triền đấu cùng hắn, dùng thân thể kẻ cắp chắn mũi tên này.
Nhưng mũi tên liên tiếp phóng tới, Du Tam trốn đến rất là chật vật, có một quả tua bay qua huyệt thái dương, hắn kinh hách ra một thân mồ hôi lạnh, bị quấy nhiễu như vậy, Du Tam lại lần nữa bị thương.
Ai nấy đều thấy được Du Tam đã lâm vào mệt mỏi, tiếng thở dốc của hắn càng ngày càng thô nặng, động tác cũng không linh hoạt bằng lúc trước.
Nhưng hắn vẫn cứ nắm gắt gao đao trong tay, không có chút nào khiếp đảm:
"Có, có bản lĩnh tới đấu một mình với lão tử, tiểu nhân đê tiện!"
Du Tam chửi ầm lên, đầu lĩnh kẻ cắp có vài phần thưởng thức sự dũng mãnh của Du Tam: "Ngươi cũng có vài phần bản lĩnh, không bằng bỏ tên thiếu gia nhà giàu chó má kia đi, tới cậy nhờ mỗ gia, đợi mỗ trở lại trại báo cáo Đại đương gia, cho ngươi làm Tam đương gia, ngươi thấy thế nào?"
Mẹ nó, lời này nghe rất quen tai.
Vừa rồi, chính mình còn khích lệ Cốc Hoành Thái như vậy, chỉ cần Trình Khanh tối nay bình an không có việc gì, sau khi hồi kinh hắn đảm bảo sẽ giúp Cốc Hoành Thái lên làm ‘tổng kỳ’.
Tổng kỳ Cẩm Y Vệ là quan thất phẩm!
Tam đương gia của trại cướp cũng xứng lấy tới khuyên chính mình đầu hàng?
Đầu lĩnh đám cướp thưởng thức, Du Tam nghe tới lại là vũ nhục cực lớn, Du Tam từ trước đến nay có một nói một, nguy hiểm như thế còn không quên khinh bỉ đối phương: "Dù ngươi hiện tại trở về làm thịt Đại đương gia của các ngươi, nhường ra vị trí lão đại……thì lão tử cũng coi thường một đám tôm ươn cá thối các ngươi!"
Đầu lĩnh bị chọc giận, hạ lệnh lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t Du Tam.
"Cho mặt không biết xấu hổ!"
Đầu lĩnh bắt tay về sau, ý bảo thủ hạ đem bao đựng tên cho hắn.
Kết quả bao đựng tên không bắt được, lại sờ đến một thứ lạnh băng, thập phần sắc bén, cắt qua bàn tay hắn.
Đầu lĩnh cảm giác không ổn, lập tức lăn người né tránh tập kích, một đạo ánh đao hung hăng bổ vào đầu vai hắn, thiếu chút nữa mang đi một cánh tay của hắn!
Tránh thoát một đao trí mạng, lại không tránh khỏi tập kích khác.
Ngắn ngủn mấy giao phong, đầu lĩnh ngoại trừ đầu vai, còn có cánh tay, đùi và phía sau lưng nhiều chỗ bị thương.
Cuối cùng bị người dùng hai thanh đao kề cổ, chỉ hơi động liền sẽ bị cắt rơi đầu, đầu lĩnh không dám nhúc nhích.
Đầu lĩnh ngửa mặt nằm ở trên boong tàu, rốt cuộc thấy rõ người đánh lén chính mình.
Một đại hán ướt dầm dề.
Một hộ vệ trẻ tuổi.
Còn có một tiểu bạch kiểm nhìn tay trói gà không chặt —— đầu lĩnh nhận thức tiểu bạch kiểm, tiểu bạch kiểm đúng là mục tiêu bọn họ định đánh cướp, ‘ Trình thiếu gia ’ mướn thuyền đi Dương Châu mua lụa.
Trình thiếu gia này không phải nên ở trên con thuyền đối diện trốn đi run bần bật sao?
Cả trái tim của đầu lĩnh đều trầm xuống, sau khi hắn thất thủ bị bắt, quả nhiên làm giảm sĩ khí của các huynh đệ, trái lại, nhóm hộ vệ và gia đinh c.h.é.m g.i.ế.c lại tinh thần đại chấn, tình thế công thủ hai bên ngay sau đó đảo điên.
Trên boong tàu đổ một tảng lớn kẻ cắp, còn có người rơi xuống nước, một trăm huynh đệ trại cướp, thế nhưng không thể bắt lấy một con thuyền chỉ có hơn hai mươi hộ vệ?
Gan mật của đầu lĩnh muốn nứt ra, Du Tam cũng nhìn mà choáng váng.
Trình Khanh lại đây từ khi nào?
Lại vòng qua hai bên địa phương c.h.é.m g.i.ế.c như thế nào, làm sao có thể xử lý đám kẻ cắp ở phía sau…… Bỏ đi, đều không quan trọng, quan trọng là kẻ cắp thua, Trình Khanh nguyên vẹn cũng không có bị thương, mà chính mình lại còn sống, đêm nay cũng thật mẹ nó kích thích!
Thực nhanh có người giúp Du Tam rửa sạch kẻ cắp.
Hắn dùng mũi đao cắm boong tàu thở dốc.
"Du Hiển, ngươi còn có thể đánh được không?"
Trình Khanh hỏi hắn.
Du Tam rút đao lên, lại chậm rãi đứng thẳng.
"Tiểu gia tự nhiên vẫn còn có thể đánh, nói đi, đánh ai!"
Trình Khanh lấy chân đá đá đầu lĩnh kẻ cắp bị chế trụ, "Ngươi đi, một mình đấu với hắn, nếu thắng, ta thả ngươi đi, nếu thua……"
Ánh mắt đầu lĩnh nhìn Trình Khanh tựa như đang nhìn biến thái.
Tên tiểu bạch kiểm Trình thiếu gia này dựa vào đánh lén chế trụ chính mình lại không giết, muốn để chính mình cùng người trẻ tuổi dũng mãnh kia một mình đấu với nhau?
Chính mình cùng người trẻ tuổi tên Du Hiển kia bị thương không sai biệt lắm.
Đầu vai, chân, cánh tay và vai.
Vị Trình thiếu gia này biến thái cỡ nào?
Đầu lĩnh nghĩ như vậy, cũng biết dù thắng, khả năng đối phương thả hắn đi gần như bằng không, nhưng vẫn cứ đồng ý cùng Du Hiển một mình chiến đấu.
Trước khi chết, có thể g.i.ế.c thêm một kẻ, cũng coi như đáng!
Vị Trình thiếu gia này tự cho là đã làm hắn bị thương, đây là đánh một - một công bằng, lại không nghĩ, người trẻ tuổi tên Du Hiển kia vừa đánh nhau c.h.é.m g.i.ế.c nửa ngày, hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà, căn bản là không công bằng…… Như thế mới tốt, đợi chính mình g.i.ế.c Du Hiển, biểu tình Trình thiếu gia hẳn sẽ thập phần xuất sắc.
Đầu lĩnh đi tới bên người Du Tam, Trình Khanh mới sai người ném cho hắn một cây đao.
Đầu lĩnh nửa điểm không chần chờ, cầm đao liền c.h.é.m mạnh về phía Du Tam.
Du Tam giơ đao nghênh chiến, hai người đánh thành một đoàn.
Trình Khanh nhìn chằm chằm chiến đấu, sai Võ Nhị và Tôn An quét tước tàn cục.
"Không cần cho bất cứ kẻ cắp nào còn sống, kéo cả kẻ cắp và con thuyền theo, t.h.i t.h.ể kẻ cắp cứ đặt ở trên boong tàu, lại treo mấy cái lên trên cột buồm, tới Hoài An đưa đi nha môn lĩnh thưởng!"
Lĩnh thưởng là việc nhỏ, càng nhiều là dọa nạt.
Lộ trình còn lại, Trình Khanh chỉ nghĩ sống yên ổn một lát.
Nếu đám hải tặc không có đui mù, vừa thấy trên thuyền treo nhiều t.h.i t.h.ể như vậy, muốn mưu tài hại mệnh, cũng nên ước lượng thử thực lực của chính mình.
Võ Nhị và Tôn An lập tức hành động lên, g.i.ế.c sạch hải tặc bị thương không có nửa điểm chần chờ.
Cách đó không xa, Cốc Hoành Thái nhìn Tiểu Bàn giúp đỡ hộ vệ bị thương khâu miệng vết thương cầm máu, mí mắt nhảy lên:
"Thiếu gia nhà ngươi có phải có tật xấu……"
Hải tặc đều g.i.ế.c sạch, lưu trữ đầu lĩnh hải tặc, một mình đấu cùng Du bách hộ?
Một đao g.i.ế.c đầu lĩnh hải tặc không tốt sao!
Nhìn Du Tam cả người là máu, Cốc Hoành Thái thực lo lắng.
Tiểu Bàn cũng không ngẩng đầu lên, giống như vá áo, khâu miệng vết thương của hộ vệ.
"Ngươi mới có bệnh! Thiếu gia còn tin tưởng Bách hộ đại nhân nhà ngươi, ngươi vì sao không tin?"
Chân của Hứa lão gia đã bị dẫm gãy, thuyền cũng sắp tới Hoài An, Tiểu Bàn cảm thấy Trình Khanh đại khái không cần tiếp tục giả vờ là thiếu gia nhà giàu ngây ngốc, chính mình cũng không hề gọi Du Tam là ‘ biểu thiếu gia ’ nữa.
Cốc Hoành Thái bị nghẹn.
"Du bách hộ anh dũng vô địch, chỉ một tên cướp, đương nhiên không phải đối thủ của Du bách hộ!"
Cốc Hoành Thái nói như vậy, lại cũng chạy tới phụ cận nơi Du Tam và đầu lĩnh hải tặc đánh nhau, nếu tình thế không đúng, hắn khẳng định sẽ giúp Du bách hộ.
Đầu lĩnh hải tặc kỳ thật cũng không quá tốt, Trình Khanh hạ lệnh diệt khẩu toàn bộ hải tặc, còn muốn đem t.h.i t.h.ể treo lên trên cột buồm.
Đầu lĩnh vừa phân tâm, liền ăn một đao.
Một đao của Du Tam xẹt qua bụng nhỏ của hắn, đầu lĩnh nghiến răng nghiến lợi: "Hắn tàn nhẫn độc ác như vậy, tuyệt đối không phải thiếu gia nhà giàu bình thường, các ngươi rốt cuộc là ai…… Mỗ cũng bị người khác lừa bịp mới nghĩ các ngươi là dê béo bình thường!"
Thiếu gia nhà giàu?
Thiếu gia nhà giàu nào có thể giống Trình Khanh!
Đầu lĩnh hải tặc cố ý nói một cách mơ hồ muốn dẫn Du Tam dò hỏi, Du Tam lại lười phản ứng hắn.
Cánh tay Du Tam trầm trọng, đã sắp không giơ nổi đao, trong lòng lại cực kỳ sung sướng.
Trình Khanh không phải cố ý lăn lộn hắn.
Trình Khanh là thấy hắn vừa rồi ở trong tay đầu lĩnh hải tặc chịu nhục, phải cho hắn cơ hội chính danh, làm đầu lĩnh hải tặc biết, thứ Du Tam thiếu tuyệt đối không chỉ là Tam đương gia ổ cướp!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT