Trình Tri Tự có lưu lại ‘ lễ vật ’ của chính mình hay không, Trình Khanh không xác định.

Nhưng dù cho Trình Tri Tự muốn nhận lấy, cũng sẽ không làm Trình Khanh bắt được nhược điểm……cáo già tâm tư thâm trầm!

Đội tàu sắp nhổ neo, trên bờ một đám người đuổi theo, cãi cọ ầm ĩ thỉnh cầu ngừng thuyền.

Ngũ hoàng tử phái người đi hỏi một chút, trong chốc lát sau, lại là Du Tam vào khoang thuyền, mặt đỏ như m.ô.n.g con khỉ: "Điện hạ, là có người muốn quyên góp lương thực cứu tế."

"Quyên góp lương thực?"

Ngũ hoàng tử từ trên ghế đứng lên, "Quyên góp lương thực là chuyện tốt, Du bách hộ như vậy, chẳng nhẽ có ẩn tình khác sao?"

Du Tam ngượng ngùng nói.

Ngũ hoàng tử quyết định tự mình đi nhìn xem, Trình Khanh cũng đi theo rời thuyền.

Người quyên góp cũng không phải ở thành Lâm Thanh, thậm chí không phải phủ Đông Xương, mà là từ nơi khác của Sơn Đông tới, trâu ngựa súc vật xe đẩy tay, bày ra đội ngũ thật dài, tổng cộng vận chuyển tới một vạn thạch lương thực!

Người dẫn đầu mặc áo dài, phong trần mệt mỏi, thấy Ngũ hoàng tử liền lễ nghĩa chu toàn.

Ngũ hoàng tử hỏi, cuối cùng cũng biết vì sao Du Tam đỏ mặt.

Người quyên góp lương thực chính là Du thị ở Sơn Đông, áp giải lương thực đến bến tàu Lâm Thanh, là tộc thúc của Du Tam, thường được gọi là Du Thất lão gia.

Du thị là đại tộc địa phương, trên danh nghĩa có không ít thổ địa, lần này nạn hạn hán Hoài Nam, liền kiếm một vạn thạch lương thực, chuẩn bị xuất phát từ bến tàu Lâm Thanh, vào thành liền nghe nói Ngũ hoàng tử do triều đình phái đi Hoài Nam cứu tế cũng đã tới Lâm Thanh, Du Thất lão gia liền chạy nhanh đuổi theo.

Du Tam lúc ấy đang ở trên boong tàu nói chuyện cùng Thôi Ngạn, thình lình cùng Du Thất lão gia trên bờ bốn mắt nhìn nhau, cằm đều mau kinh ngạc muốn rớt.

Phản ứng đầu tiên của hắn là trốn đi.

Nhưng Du Thất thúc là tới quyên góp lương thực, Du Tam có thể trốn đi đâu?

Du Tam tính cách vô cùng thích nổi bật, nhưng không phải loại nổi bật này!

Du gia quyên góp lương thực, ánh mắt mọi người nhìn Du Tam đều không giống nhau.

Thôi Ngạn trêu chọc: "Đây là chuyện tốt, ngươi đỏ mặt cái gì?"

Thật là chuyện tốt.

Về phần Du Tam vì sao sẽ đỏ mặt…… Trình Khanh đoán, một vạn thạch lương thực này của Du gia, ít nhất có một nửa là vì Du Tam mới quyên góp, bởi vì Du Tam đi theo Ngũ hoàng tử đến Hoài Nam cứu tế, Du gia hy vọng Du Tam có thể an toàn?

Trình Khanh hướng Du Tam vẫy tay, "Ngươi không trò chuyện cùng tộc thúc của ngươi sao?"

Ngũ hoàng tử sau khi cảm kích Du thị khẳng khái, cũng để lại không gian cho hai thúc cháu Du Tam. Du Tam cúi đầu, cùng Du Thất lão gia đi đến một bên nói chuyện.

Trình Khanh cũng chưa từng gặp qua bộ dáng này của Du Tam.

"Du gia nói còn có thể kiếm được nhiều lương thực hơn, nhưng cần thêm thời gian. Nếu nhóm hương thân đều giống Du gia và nhóm phú thương Lâm Thanh, khẳng khái giúp tiền, tình hình tai nạn ở Hoài Nam giải quyết lên sẽ càng nhanh."

Ngũ hoàng tử cảm thán.

Trình Khanh không nói chuyện.

Loại sự tình này triều đình khẳng định phải đóng vai trò chủ lực, tiếp theo chính là đại quan quý nhân các nơi.

Quốc khố vì sao không dư dả?

Bởi vì thuế là thu từ trên người bá tánh tầng lớp thấp nhất, nuôi quan viên nuôi quân đội, lại thực hành miễn thuế cho tầng lớp thân sĩ giàu có…… Còn có thương nhân, dùng bó lớn bạc tặng lễ chắp nối, chân chính muốn nộp thuế lại không nhiều lắm.

Trình Khanh minh bạch, nhưng Trình Khanh không dám nói ra.

Nhóm đại lão triều đình đồng dạng cũng minh bạch, nhưng các đại lão đều là người được lợi, tự nhiên muốn bảo hộ lợi ích của chính mình, sẽ không đi cải cách.

Người tiên phong cải cách, xưa nay đều c.h.ế.t thực thảm.

Trình Khanh một mình không thể đối kháng cùng mọi người, nếu nàng đưa ra muốn sửa chính sách thuế, đắc tội chính là toàn bộ giai cấp cầm quyền, tất cả mọi người sẽ hợp lực xa lánh nàng, chèn ép nàng, thậm chí diệt trừ nàng —— không ai sẽ khen nàng, giai cấp cầm quyền sẽ coi Trình Khanh là phản đồ!

Trình Khanh liếc mắt nhìn Ngũ hoàng tử một cái.

Nếu muốn làm việc gì, vẫn nên chờ đến khi tân hoàng vào chỗ.

Ngũ hoàng tử có được hay không, nàng còn phải tiếp tục quan sát!

"Điện hạ, Du gia và phú thương Lâm Thanh quyên tiền không phải là độc lệ, một đường khẳng định còn có các phú thương khác quyên tặng…… Nếu không có, chúng ta cũng có thể dẫn đường bọn họ."

Ý tứ của Trình Khanh là đổi một địa phương khác, lại "gây án" một lần nữa?

Ngũ hoàng tử cười to.

Đây là lý do vì sao hắn nguyện ý cùng Trình Khanh thân cận.

Trình Khanh trẻ tuổi lá gan rất lớn, kiến nghị như vậy khẳng định sẽ không từ trong miệng Trình thị lang nói ra.

Thật là kỳ quái, rõ ràng đều xuất từ Trình thị Nam Nghi, ý tưởng và phương pháp làm việc lại khác nhau như trời với đất.

Trình thị lang làm việc tứ bình bát ổn, Trình Khanh lại thích kiếm đi nét bút nghiêng, lời nói và việc làm không câu nệ.

"Trình học sĩ còn không ngại, ta có gì không dám? Viết nhiều thêm mấy chữ, thậm chí viết một bài phú, làm một bài thơ, đều có thể!"

Ở kinh thành, Ngũ hoàng tử còn không biết chính mình tùy tiện viết một chút liền giá trị nhiều bạc như vậy, hoàng tử Đại Ngụy đều là năm tuổi học vỡ lòng, Ngũ hoàng tử đọc sách 12 năm, trước kia phải giấu học thức của chính mình đi, hiện tại lại có thể vì nạn dân Hoài Nam mà biểu hiện ra, Ngũ hoàng tử đến tận đây, tâm tình tối tăm do Thiên Tân Vệ ảnh hưởng cũng trở nên tốt hơn.

Bên kia, Du Tam cùng Du Thất lão gia giao lưu xong, lên thuyền phục mệnh.

Du Thất lão gia nói cho Du Tam, Du gia kế tiếp cũng sẽ lại quyên góp thêm hai vạn thạch lương thực, Ngũ hoàng tử tán thưởng Du gia cao thượng, Du Thất lão gia mang đến một vạn thạch lương thực, lại cần an bài thuyền mới, cộng thêm thời gian khuân vác, vốn dĩ muốn buổi tối rời đi Lâm Thanh, lại kéo dài tới sáng sớm ngày hôm sau.

Không ai có thể nghỉ ngơi, toàn bộ đội ngũ cứu tế lại dành một đêm.

Chờ đội tàu rốt cuộc khởi hành, Du Thất lão gia ở trên bến tàu phất tay, Trình Khanh phát hiện đôi mắt Du Tam giống như càng đỏ hơn.

"Ngươi hình như rất sợ Thất thúc của ngươi?"

Trình Khanh lưu ý đến, Du Thất lão gia một chân đi đường có hơi chút thọt, dù cho muốn đánh Du Tam cũng không đuổi kịp.

Như vậy vì sao Du Tam lại sợ Du Thất lão gia?

Ngay khi Trình Khanh cho rằng Du Tam sẽ không trả lời nàng, hoặc là thẹn quá hóa giận trở mặt, Du Tam bỗng nhiên nhỏ giọng nói:

"Ta khi còn nhỏ, chính là Thất thúc dậy dỗ, Thất thúc thời trẻ tài học tốt hơn so với cha ta, đáng tiếc bị thương chân không có biện pháp khoa khảo, liền lưu tại trong tộc làm tiên sinh dạy học."

Là tộc thúc, cũng là lão sư, khó trách Du Tam đối với Du Thất lão gia là loại thái độ này.

Kia không phải sợ, là kính yêu.

Du gia có thể từ địa phương khác vận chuyển lương thực đi Hoài Nam, nhưng lại tới Lâm Thanh, chính là vì muốn gặp được Du Tam đi.

Về phần thời cơ vì sao lại chọn được chuẩn như vậy, chỉ có thể là Du đại nhân ở kinh thành báo tin cho trong tộc.

Du đại nhân đuổi Du Tam ra cửa, lại không có khả năng thật sự mặc kệ Du Tam.

Du Thất lão gia thọt chân, còn mang theo lương thực phong trần mệt mỏi tới Lâm Thanh, cũng muốn gặp Du Tam.

Trình Khanh bỗng nhiên rất là hâm mộ Du Tam.

Khó trách Du Tam có thể dưỡng thành tính tình như vậy, hoàn cảnh trưởng thành đối với tính cách một người có ảnh hưởng rất lớn, Du Tam được người Du gia sủng đã quen, cho nên mới ngạo kiều nha!

Nhưng Du Thất lão gia có tài học, lại vì thân thể tàn tật không thể khoa khảo, Du Tam bỏ văn theo võ, từ bỏ khoa khảo làm Cẩm Y Vệ, Du Thất lão gia chẳng phải là thực thất vọng sao?

Cho nên Du Thất lão gia mang theo một vạn thạch lương thực tới bến tàu Lâm Thanh, Du Tam ngoại trừ cảm kích và kính yêu, có lẽ còn hổ thẹn…… Làm Cẩm Y Vệ là lựa chọn của chính Du Tam, hắn y theo ý nghĩ của chính mình lựa chọn tương lai, lại thương tổn tình cảm của người Du gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play