"Tâm Hoàng Thượng ở trên bá tánh Hoài Nam, tự nhiên có thể minh bạch biến báo của ngũ điện hạ. Để lương thực dư lại ở Thiên Tân Vệ, ai biết có thể cháy lần thứ hai hay không, thay vì bị thiêu hủy vô ích, không bằng dùng một lần chở đi…… Hoàng Thượng nếu trách tội xuống dưới, thần tự nhiên một mình gánh chịu hậu quả, tuyệt không liên lụy ngũ điện hạ."
Trình Tri Tự nói một câu, Trình Khanh liền nói một câu.
Trình Tri Tự sớm biết Trình Khanh tuổi không lớn tâm lại đủ tàn nhẫn, nghe đánh cuộc này, đều đã nói muốn một mình gánh chịu hậu quả, Ngũ hoàng tử há có thể không thuận theo?
"Nếu phụ hoàng trách tội, ta sao có thể đẩy Trình học sĩ đi gánh tội thay? Vì nạn dân Hoài Nam, ta nguyện ý gánh vác hậu quả!"
Ngũ hoàng tử gọi Thôi Ngạn tới, bảo hắn lãnh một trăm quân sĩ, đi Đại Vận Thương và Quảng Bị thương kiểm kê. Thôi Ngạn một mình khẳng định không thể đồng thời kiểm tra hai kho hàng, Trình Khanh để lại cơ hội đi theo bên người Ngũ hoàng tử biểu hiện cho Trình Tri Tự, chính mình đi giúp Thôi Ngạn kiểm kê.
Lúc gần đi, lại hỏi Du Tam có thể bảo vệ tốt Điền chủ sự hay không.
Du Tam cười lạnh ha hả:
"Tiểu gia ngay cả một người cũng không trông được?"
"Ngươi đừng có sơ ý, nơi này không phải kinh thành, là Thiên Tân Vệ. Ai biết uy danh của Lạc Đồng Tri ở Thiên Tân Vệ có dùng tốt hay không."
Du Tam nắm chặt bội đao trong tay, hiển nhiên nghe hiểu ý của Trình Khanh.
Đương nhiên, dựa theo tính tình của Du Tam, ngoài miệng sẽ không chịu nhận thua.
Trình Khanh trước khi rời đi, còn nhìn nhìn biểu tình của Điền chủ sự.
Uể oải chật vật, lại không có quá hoảng loạn, hiển nhiên cũng không sợ Thôi Ngạn đi Đại Vận Thương và Quảng Bị thương kiểm kê.
Trình Khanh không nhịn được trộm hỏi Thôi Ngạn, "Ngươi có nắm chắc hay không? Tuy rằng điều tra không ra vấn đề cũng sẽ không bị vấn tội, nhưng ở trước mặt Ngũ hoàng tử lại ném mặt mũi, xuất sư bất lợi, Ngũ hoàng tử về sau rất khó tin trọng ngươi. Ta thấy tên Điền chủ sự kia một chút đều không kinh hoảng, tồn lương của Đại Vận Thương và Quảng Bị Thương thêm lên khẳng định có sáu vạn thạch."
Tổng tồn lương của ba kho lúa là mười lăm vạn thạch.
Thiêu hủy sáu vạn 5000 thạch, lại cứu giúp ra hai vạn 5000 thạch, tổng số lượng dự trữ của Đại Doanh Thương là chín vạn thạch, như vậy hai kho lúa Đại Vận Thương và Quảng Bị Thương thêm lên là sáu vạn thạch.
Nếu hỏa thật là Điền chủ sự phóng, Điền chủ sự hẳn là đã sớm tính toán tốt, cũng không sợ người khác đi tra Đại Vận Thương và Quảng Bị thương.
Trình Khanh nhắc nhở Thôi Ngạn, nếu trên số lượng không tra ra có quỷ, không ngại lại tra chi tiết thêm một chút, nhìn xem trình độ mới cũ của lương thực, có phải mặt ngoài là lương thực, phía dưới là rơm rạ sỏi đá hay không, tổng muốn xuất ra kết quả bất lợi cho Điền chủ sự, cũng dễ báo cáo kết quả công tác trước mặt Ngũ hoàng tử.
Trình Khanh là muốn c.h.ế.t chỉnh Điền chủ sự.
Thôi Ngạn cảm động.
Trình Khanh cùng Điền chủ sự không oán không thù, nếu không phải vì Thôi Ngạn có thể xuất đầu, cũng không cần ở trước mặt Ngũ hoàng tử cam đoan.
"Ngươi cứ yên tâm đi, điều tra ra là sáu vạn thạch tồn lương, Điền chủ sự cũng không chạy thoát…… Về phần lương thực Đại Vận Thương và Quảng Bị thương có vấn đề hay không, còn có thể giấu được ta sao?"
Thôi gia chính là người làm buôn bán, Thôi gia làm buôn bán không lấy hàng kém thay hàng tốt, đã là cực có lương tâm.
Người khác tưởng ở trước mặt Thôi Ngạn lấy hàng kém thay hàng tốt, Thôi Ngạn chỉ nghĩ cười ha hả.
Được Thôi Ngạn hồi phục khẳng định, Trình Khanh biết Thôi Ngạn chỉ sợ còn có chiêu chế trụ Điền chủ sự, liền an tâm.
Nàng cũng không hỏi chi tiết át chủ bài của Thôi Ngạn.
Quân sĩ đi theo không ít người là hộ tống Ngũ hoàng tử, Trình Khanh đối với quân sĩ không hiểu tận gốc rễ, cũng không dám tin bọn họ.
Nói không chừng quân sĩ đi theo nàng và Thôi Ngạn kiểm kê, chính là cái đinh những người khác vùi vào trong đội ngũ cứu tế!
Trình Khanh và Thôi Ngạn chia làm hai đường, đi Đại Vận Thương và Quảng Bị thương kiểm kê, hai người thức đến đôi mắt đỏ bừng, dành một ngày một đêm, kiểm kê xong Đại Vận Thương và Quảng Bị thương, thêm lên thật là sáu vạn thạch!
Không trách Trình Tri Tự bò được nhanh.
Tuy rằng Trình Tri Tự ban đầu còn khuyên Ngũ hoàng tử tốc tốc mang theo 3000 thạch lương thực rời đi Thiên Tân Vệ, không cần giảo hợp đến trong vũng nước đục này, nhưng Ngũ hoàng tử cuối cùng tiếp thu ý kiến của Trình Khanh, lựa chọn dùng một lần chở đi ba vạn thạch lương thực cứu tế, Trình Tri Tự lập tức thu liễm cảm xúc, một lòng vì Ngũ hoàng tử lo liệu, như thế nào chở đi ba vạn thạch lương thực cứu tế này.
Nếu triều đình dùng một lần chở đủ 40 vạn thạch lương thực cứu tế cho Ngũ hoàng tử mang đi Hoài Nam, một con thuyền chở được 400 thạch, Ngũ hoàng tử liền cần chuẩn bị đủ một ngàn con thuyền mới có thể xuất phát.
Trình Khanh kiến nghị dùng một lần từ Thiên Tân Vệ mang đi ba vạn thạch lương thực, chỉ mỗi việc tàu thuyền, Trình Tri Tự đã phải chuẩn bị bảy tám chục con, đây là chưa tính 5000 thạch lương thực bọn họ mang đi từ Thông Châu kia.
Trình Tri Tự lợi hại liền lợi hại, hắn phản đối dùng một lần mang đi ba vạn thạch lương thực, lại cũng không cố ý kéo dài khuân vác lương thực và trưng dụng thuyền, như vậy sẽ có vẻ Trình Tri Tự không đủ năng lực ——
Trình Tri Tự trước chuẩn bị tốt thuyền, đây là chuyện khó khăn hơn so với khuân vác, có thuyền hết thảy đều dễ làm, Trình Khanh và Thôi Ngạn xác nhận lương thực Đại Vận Thương và Quảng Bị thương không thành vấn đề, Trình Tri Tự lập tức dẫn người khuân vác lương thực từ hai kho lúa đến bến tàu.
Hai vạn 5000 thạch cứu ra được từ Đại Doanh Thương căn bản không thể dùng, khi cứu hoả đã dính nước, nếu trực tiếp dùng thuyền chở đi, khi đến Hoài Nam lương thực chỉ sợ đều đã nảy mầm.
Trình Tri Tự hoàn thành việc thật xinh đẹp, Trình Khanh và Thôi Ngạn kiểm kê Đại Vận Thương và Quảng Bị Thương lại không có khác thường, Du Tam mang theo mấy giáo úy Cẩm Y Vệ, không ngủ không nghỉ trông Điền chủ sự, không làm Điền chủ sự bị hại, cũng không làm Điền chủ sự tự sát, nghe thấy kết quả kiểm kê của Trình Khanh và Thôi Ngạn, khó tránh khỏi thất vọng.
"Thực sự có sáu vạn thạch?"
"Đích xác có sáu vạn thạch."
Du Tam thất vọng.
Vậy chính mình chẳng phải là tiêm m.á.u gà vô ích.
Hừ, cũng quá lạc quan, tên mập c.h.ế.t tiệt Thôi Ngạn này không làm được gì, chỉ biết da mặt dày đi theo sau Trình Khanh cọ công lao.
Trình Khanh cũng quá tin tưởng họ Thôi, kiểm kê không thu hoạch được gì, ở trước mặt Ngũ hoàng tử đâu còn mặt mũi?
Du Tam không chịu nhìn thẳng tướng mạo đã gầy của Thôi Ngạn, thường xuyên ở trong lòng kêu Thôi Ngạn là "Tên mập c.h.ế.t tiệt".
Điền chủ sự càng thêm có tự tin, không để ý tới Thôi Ngạn và Trình Khanh, yêu cầu Ngũ hoàng tử giao hắn cho triều đình vấn tội.
Kho lúa cháy, Điền chủ sự phạm chính là tội thất trách, sáu vạn 5000 thạch tồn lương bị cháy, quan chức của Điền chủ sự không giữ nổi, còn có tội phạt khác…… Lại không mất mạng.
Trình Tri Tự cũng không có bỏ đá xuống giếng, chỉ chuyên tâm chỉ huy quân sĩ dọn lương thực.
Ngũ hoàng tử phỏng chừng không cao hứng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, quả thực rất trầm ổn.
Thôi Ngạn chờ Điền chủ sự diễn xong, mới thình lình nói: "Hai ngày này còn muốn đa tạ Điền chủ sự lập công chuộc tội, hỗ trợ thống kê tổn thất của Đại Doanh Thương. Theo như lời của Điền chủ sự, Đại Doanh Thương cháy sáu vạn 5000 thạch lương thực, trong đó có năm vạn thạch thóc, một vạn 5000 thạch gạo, chính là như thế sao?"
Điền chủ sự ngạnh cổ, "Tất nhiên là như thế, nếu ngươi không tin, phân tư trữ lương còn có sổ sách ký lục, lấy tới đối chiếu liền biết!"
Điền chủ sự không chỉ có không sợ kiểm kê, còn không sợ Thôi Ngạn và Trình Khanh xem sổ sách.
Vừa nói đến kiểm toán, Trình Khanh liền muốn cười.
Điền chủ sự chỉ sợ cho rằng nàng và Thôi Ngạn là hai người bị tứ thư ngũ kinh dậy cho ngây ngốc, Trình Khanh làm giả sổ sách còn có thể lừa gạt cả Hộ Bộ, bản lĩnh xem sổ sách của Thôi Ngạn cũng từ nhỏ đi theo phía sau Thôi lão gia học, sổ sách có thể đồng thời lừa gạt nàng và Thôi Ngạn không nhiều lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT