Tháng sáu hạ tuần, Trình Khanh tham gia tiệc cưới Trình Khuê.

Trình Khanh đi trong phủ nhị phòng, tự nhiên phải thỉnh an kế tổ mẫu Chu lão phu nhân.

Chu lão phu nhân nhìn già hơn so với bốn năm trước nhiều.

Rõ ràng là ngày đại hỉ Trình Khuê cưới vợ, vui mừng trên mặt Chu lão phu nhân phảng phất như kém cái gì.

Lão thái bà không thoải mái, Trình Khanh liền thoải mái.

Du Tam không chỉ có tới nhị phòng uống rượu mừng, còn giúp Trình Khuê tiếp khách, ở trong bữa tiệc, vài lần muốn tìm cơ hội nói chuyện cùng Trình Khanh, lại muốn vội vàng giúp Trình Khuê chắn rượu, liền không tìm được cơ hội.

Trình Khanh thiếu Du Tam hai nhân tình, ở khi dược tính phát tác còn đánh chủ ý lên Du Tam, hiện giờ ý thức thanh tỉnh nhìn thấy Du Tam khó tránh khỏi chột dạ, uống xong rượu mừng liền đi, khiến Du Tam tức giận cắn răng mắng: "Họ Trình, tính ngươi chạy trốn nhanh!"

Chạy trốn nhanh như vậy, lần sau đừng nghĩ tiểu gia lại giúp ngươi!

Cốc Hoành Thái tuỳ tùng của Du bách hộ nhược nhược hỏi:

"Đại nhân, Trình Khanh có phải cũng thiếu bạc của đại nhân hay không?"

Du Tam trừng hắn, "Ai cần ngươi lo…… Từ từ, bạc ngươi thiếu ta bao lâu sẽ trả? Bổng lộc làm việc còn chưa đủ do chính ngươi tiêu dùng, bạc ngươi thiếu ta không giảm còn tăng, càng ngày càng nhiều!"

Cốc Hoành Thái lập tức liền say, đi đường như vướng tỏi, trả tiền là không có khả năng trả tiền, cũng liền dựa vào quỵt nợ miễn cưỡng sống qua ngày.

Du Tam bị hắn làm cho tức giận bật cười, đá hắn một cái.



Trình Tuệ tháng chạp năm trước kiểm tra ra có thai hai tháng, vừa đến tháng bảy, Trình Tuệ tùy thời đều có khả năng đẻ.

Người hai nhà Trình, Đổng trước mắt đều vây quanh Trình Tuệ, Đổng Kính Thu mỗi ngày đi Hàn Lâm Viện đều có hơi chút thất thần, sợ chính mình vẫn còn ở Hàn Lâm Viện, Trình Tuệ ở trong nhà đã sinh.

Đổng phu nhân mắng hắn không tiền đồ, "Tuệ nương là thai đầu, làm sao sinh nhanh như vậy dược, con ở Hàn Lâm Viện khẳng định có thể trở về kịp."

Nếu Trình Tuệ khó sinh…… Trình Khanh khẳng định là trước bảo vệ mẫu thân, nàng còn cùng Đổng Kính Thu nghiêm túc nói qua việc này, Đổng Kính Thu nghĩ đến phụ nhân vì khó sinh mà chết, mặt mũi trắng bệch.

"Nếu có vạn nhất, đương nhiên muốn bảo vệ Tuệ nương!"

Tiểu lang sao có thể nghi ngờ tình yêu của hắn với Tuệ nương được?

Có Tuệ nương, hắn mới ngóng trông hài tử Tuệ nương sinh ra, nếu không có Tuệ nương, hắn thủ hài tử làm cái gì, làm người goá vợ đáng thương sao!

Trình Khanh tạm thời tin.

Nhưng vẫn cứ sợ hãi Trình Tuệ khi sinh đẻ ra ngoài ý muốn, Trình Khanh không chỉ có tự mình giám sát Đổng gia chuẩn bị phòng sinh, còn chuẩn bị tình huống đột phát khác.

Lấy trình độ hiện tại, phòng sinh không có khả năng làm được vô khuẩn, nhưng Trình Khanh sẽ cố gắng tiêu độc ở trình độ lớn nhất.

Nàng trước tiên ở trong thành tìm một bà đỡ, đưa đi y quán huấn luyện, bà đỡ có thể không hiểu tiêu độc là gì, không hiểu dự phòng cảm nhiễm hậu sản như thế nào, nhưng cần phải dựa theo lời Trình Khanh nói mà làm.

Nếu bà đỡ không được, chỉ có thể dựa vào đại phu y quán, mấy tháng này, đại phu y quán cơ bản đã tiếp nhận xong lý luận y học hiện đại của Trình Khanh, loại sự tình dùng chỉ khâu lại miệng vết thương này, độ tiếp thu của tất cả mọi người tương đối cao, y quán còn có đại phu trộm luyện tập kỹ năng này, bọn họ không có lá gan như quái lão nhân đi bãi tha ma đào xác, chỉ lấy thịt lợn luyện, cho nên không có đủ kinh nghiệm giải phẫu cơ thể người, thực sự có cái gì ngoài ý muốn, trông cậy vào bọn họ hy vọng cũng không lớn.

Nếu quái lão nhân cũng ở đây thì tốt.

Trình Khanh rất là tiếc nuối.

Đổng phu nhân tương đối khai sáng, Đổng Kính Thu lần đầu tiên làm cha, đều biết Trình Khanh và Trình Tuệ tình cảm thâm hậu, Trình Khanh không có khả năng hại Trình Tuệ, dù Trình Khanh yêu cầu chuẩn bị phòng sinh không giống quy củ đương thời, cũng đều theo ý Trình Khanh.

23 tháng bảy, Trình Tuệ ăn cơm sáng xong, giống như ngày thường tản bộ ở trong sân, bụng liền phát động.

Thời gian không khéo, Trình Khanh và Đổng Kính Thu mới ra cửa không bao lâu, phỏng chừng còn chưa tới Hàn Lâm Viện.

Tư Nghiên nghe thấy hạ nhân Đổng gia truyền lời, tương đối kích động:

"Mau phái người đi báo tin cho thiếu gia và Đổng cô gia."

Hạ nhân Đổng gia lắc đầu, "Thiếu phu nhân nói, vừa mới phát động, chờ một chút."

Gọi hai vị thiếu gia trở về cũng vô dụng, nam tử cũng không thể tiến vào phòng sinh.

Đương nhiên, lời này Đổng phu nhân không thể nói, cũng chỉ có Trình Tuệ có thể làm chủ.

Liễu thị ổn định tâm thần, Trình Từ và Trình Mẫn muốn đi Đổng gia, còn bị Liễu thị giữ lại.

Tiểu nương tử chưa gả lúc này xem náo nhiệt gì, phụ nhân sinh đẻ có máu, cũng kêu to, dễ lưu lại bóng ma tâm lý cho thiếu nữ khuê các.

Tư Nghiên chạy nhanh tống cổ người đi y quán.

Về phần bà đỡ, đã sớm ở Đổng gia, chuẩn bị tùy thời hỗ trợ Trình Tuệ.

Đổng phu nhân xoa mồ hôi trên trán, nói giỡn cùng Liễu thị: "Tuệ nương thực sự có phong độ đại tướng, đáng tiếc là nữ tử, nếu là nhi lang khẳng định có một phen thành tựu!"

Nếu sinh hài tử không hoảng hốt, trường hợp khác cũng sẽ không rối loạn, con dâu này cưới quá đúng.

Liễu thị nghe khen cũng không biết nên cười hay là nên khóc.

Khuê nữ có chủ ý đều là bị bức, nhưng so với Trình Khanh, Trình Tuệ đã tính là nhát gan.

Liễu thị trước kia cũng khiếp sợ, hiện tại trải qua nhiều, chính mình đã quen.

Một thai này của Trình Tuệ sinh đến cực kỳ thuận lợi, dự án Trình Khanh chuẩn bị cũng không có tác dụng, Trình Khanh và Đổng Kính Thu sau khi hết giờ làm mới nhận được tin tức, hai người ngồi xe ngựa chạy về nhà, chân vừa mới bước qua ngạch cửa, liền nghe thấy được tiếng khóc trẻ con.

Đổng Kính Thu chân mềm nhũn, Trình Khanh vội vàng túm hắn.

"Tỷ phu, trước đừng vui mừng choáng váng, xem đại tỷ tỷ đi."

Trình Khanh chạy nhanh, Đổng Kính Thu hoàn toàn là bay tới phòng sinh, Liễu thị ở phòng sinh, bà đỡ ra tới báo tin vui cho Đổng phu nhân: "Là vị thiên kim, mẫu tử đều bình an, chúc mừng phu nhân! Ai nha, Đổng đại nhân, Trình đại nhân, chúc mừng nhị vị!"

Mẫu tử đều bình an!

Tai Trình Khanh nghe thấy bốn chữ này, miệng đã mau nứt đến sau lỗ tai.

"Cùng vui cùng vui!"

Trình Khanh trực tiếp móc túi tiền ra, toàn bộ nhét vào trong tay bà đỡ, bà đỡ lập tức cười nở hoa.

Đổng Kính Thu ngây ngốc muốn đi vào trong phòng sinh đều bị cản lại, hắn gấp đến độ ở bên cửa sổ duỗi dài cổ kêu ‘ Tuệ nương ’.

Trong phòng sinh, Trình Tuệ mồ hôi đầy đầu nằm trên giường đệm, tóc ướt dầm dề.

Hài tử nằm ở ngay bên cạnh người nàng.

Nghe được trượng phu ở bên ngoài gọi tên chính mình, Trình Tuệ lên tiếng.

Đổng Kính Thu chính tai nghe thấy, trái tim nhắc tới cổ họng mới trở xuống, khẩn trương qua đi chính là kích động, bà đỡ không cho Đổng Kính Thu tiến vào phòng sinh, lại ôm hài tử tới cửa cho tất cả mọi người xem, Trình Tuệ sinh hạ khuê nữ nặng sáu cân, làn da hồng hồng, tóc đen đặc, nhìn tú khí, tiếng khóc lại rất to lớn vang dội, ai chạm vào một chút đều phải khóc.

Trình Khanh đều cảm thấy trái tim chính mình sắp hòa tan, huống chi Đổng Kính Thu mới làm cha, tâm tình kích động khó có thể nói nên lời, hận không thể ở trong sân la to chạy vài vòng, lại sợ dọa tới khuê nữ bảo bối mới sinh, cố gắng nhịn xuống xúc động.

Hài tử tắm ba ngày, không chỉ có Tần thị tới, ngay cả Chung thị cùng Hoàng thị nhị phòng đều tới.

Đại danh của hài tử còn chưa có định, mọi người đều gọi là Nữu Nữu, em bé vừa mới sinh hạ giống như mỗi ngày thay đổi một cái, Trình Khanh hận không thể một ngày xem vài lần, Đổng Kính Thu tất nhiên là cả ngày gọi nữ nhi.

Đổng phu nhân còn cười Trình Khanh, thật thích tiểu hài tử thì chạy nhanh cưới thê, tưởng sinh mấy đứa đều được.

Trình Khanh đặc biệt bình tĩnh.

Cưới vợ?

Gả chồng sinh con là không có khả năng, con của ba tỷ tỷ chính là hậu bối thân cận nhất của Trình Khanh, nàng lại không trông cậy dựa vào ai dưỡng lão, về sau thích chất nhi chất nữ nào sẽ mang theo người dạy một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play