Cũng không thể trông cậy vào Mạnh sư huynh đã hai lần ra tay trợ giúp, Mạnh Hoài Cẩn cũng phải nhọc lòng việc học của chính hắn, không rảnh thời khắc đều chiếu cố nàng.

Hai người một người là lớp Giáp tối cao, một người là lớp Đinh hạng bét, cơ hội sinh ra giao thoa quá ít, Trình Khanh nhập học một tháng, cũng mới chỉ xa xa gặp qua Mạnh Hoài Cẩn vài lần, giữa tháng, khi Mạnh Hoài Cẩn giảng bài cho lớp Đinh sáu, Trình Khanh lại lần nữa cùng những người khác chen ở ngoài cửa sổ học ké.

Mạnh Hoài Cẩn giảng rất hay, Trình Khanh rất muốn được nghe thêm vài lần.

Phu tử giảng bài cho lớp Đinh xa không bằng Mạnh Hoài Cẩn, khó trách bọn học sinh trong lén lút nói rất muốn Mạnh Hoài Cẩn làm phu tử thư viện —— đây cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, người ta chính là Giải Nguyên, sang năm sẽ phải vào kinh khảo tiến sĩ, chân chính là ‘tiền đồ như gấm’!

Một tháng này, Du Tam cũng đi tìm phiền toái vài lần, đều bị Trình Khanh đương trường hóa giải, Du Tam không chiếm được tiện nghi gì, Trình Khanh cũng sống không được quá thoải mái.

Thư viện mỗi tháng đều có hai ngày nghỉ gọi là tiểu giả, trước tiểu giả chính là thi tháng, bọn học sinh cần làm xong bài thi mới có thể xuống núi.

Trình Khanh nộp bài xong nóng lòng về nhà, tiểu mập mạp Thôi Ngạn lén lút gọi nàng lại:

“Trình Khanh, hội Văn trung thu ngươi có đi hay không?”

Hội văn trung thu, Trình Khanh mấy ngày nay không thiếu nghe đồng môn thảo luận.

Huyện Nam Nghi văn phong thịnh, mỗi năm đến trung thu đều sẽ tổ chức hội Văn, người đọc sách lấy hội Văn là cơ hội gặp mặt, ở trên hội Văn mở ra tài học, không chỉ có thể nổi danh còn có thể nhận được lợi ích thực tế khác.

Ban đầu, hội Văn mỗi một năm đều do tri huyện Nam Nghi chủ trì, mấy năm nay thanh danh của thư viện Nam Nghi bay cao, thân sĩ quan viên hãnh diện tới tham gia hội văn trung thu càng nhiều, hội văn trung thu càng thu hút đám người đọc sách……

Trình Khanh còn chưa quyết định có nên đi hay không, nhưng nghe ý tứ của Thôi béo là cực muốn đi.

“Thôi huynh là mời ta kết bạn đồng hành đến hội Văn sao?”

Cái bụng tròn tròn của Thôi béo đều sợ tới mức co rụt lại, nhìn xung quanh một chút, sợ bị người khác nghe thấy.

“Ngươi đừng nói bậy, ta cũng không dám đồng hành cùng ngươi, kỳ thật ta là khuyên ngươi không cần đi hội Văn, nghe nói năm nay còn mời cả Du tri phủ…… Ngươi hiểu ý ta chứ?”

Trình Khanh đương nhiên hiểu.

Nàng ở trong thư viện cùng Du Tam đấu đến như gà chọi, đắc tội nhi tử Du tri phủ tàn nhẫn như vậy, còn dám xuất hiện trước mặt Du tri phủ, Thôi Ngạn là sợ nàng có hại. Trình Khanh trịnh trọng cảm tạ Thôi béo, nhưng lại có ý tưởng khác:

“Nếu Du đại nhân đến, ta thật đúng là muốn đi hội Văn nhìn xem.”

Hôm nay thật là vô pháp trò chuyện, không biết tâm của người tốt, Thôi béo vung ống tay áo rời đi.

Hắn rời đi được vài bước lại cười, nếu bởi vì Du tri phủ đi hội Văn mà không dám đi, vậy cũng không phải là Trình Khanh nha.

Trọ ở trường một tháng, Liễu thị đối với Trình Khanh là mỏi mắt chờ mong, nhìn thấy Trình Khanh tay chân đều toàn vẹn về nhà, trái tim treo cao của Liễu thị mới buông xuống, hỏi Trình Khanh ở thư viện sống như thế nào, Trình Khanh cũng chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.

Về phần học như thế nào, qua hai ngày nữa trở lại thư viện, thành tích thi tháng cũng hẳn là sẽ ra tới.

Trình Khanh phỏng chừng chính mình sẽ không thi quá tốt.

Nàng là ở lớp Đinh chín, trong lớp có hơn hai mươi người, thành tích của nàng hẳn là có thể xếp ở giữa, nhưng tổng số học sinh các lớp Đinh cũng phải hơn hai trăm người, thành tích này của nàng cũng không đủ nhìn, dù sao cũng mới đi học được mấy tháng, không thể chèn ép được hơn hai trăm người đi trước, nàng lại không phải thần đồng đã gặp qua là không quên được!

Trình Khanh có hơi chút lo lắng, nghỉ hai ngày nàng cũng không được nhàn, lúc nào cũng cầm sách vở không bỏ, không có tư chất thần đồng, chỉ có thể gửi hy vọng vào việc cần cù bù thông minh.

Nhóm trẻ trong hẻm Dương Liễu bởi vì Trình Khanh nghỉ cũng không nghỉ ngơi, lại bị trưởng bối trong nhà nhéo lỗ tai giáo huấn, bảo bọn hắn học tập Trình Khanh.

Trời ơi, thế này là học như thế nào chứ!

Bọn họ lại không phải con cháu Trình thị, không có thiên phú đọc sách.

Trình Khanh thật là kỳ quái, chẳng nhẽ không nghĩ ra cửa chơi đùa sao?

Nhưng thật ra hai gã sai vặt mà Trình Ngũ lão gia an bài cho Trình Khanh, lại nhìn toàn bộ quá trình khổ đọc của nàng ở trong mắt, khi hồi bẩm Trình Ngũ lão gia đều thế Trình Khanh nói tốt.

Trình Ngũ lão gia nhìn không ra hỉ nộ, lại phân phó bọn họ dụng tâm làm việc, không thể chậm trễ Trình Khanh.

Hai gã sai vặt trong lén lút tụ lại với nhau cân nhắc, đều cảm thấy lão gia nhà mình không giống như tạm thời đưa bọn họ cho Trình Khanh sai sử, mà giống như muốn phái bọn họ ở lâu dài bên Trình Khanh —— hai người nhất định không quá nguyện ý, ở ngũ phòng có tiền đồ hơn, đi theo Trình Khanh thì tính là cái gì, trên danh nghĩa là tiểu thiếu gia con vợ cả nhị phòng, nhưng một chút ánh sáng cũng không dính được, nếu bàn về của cải, cũng chỉ so với con cháu hàn môn tốt hơn một chút, tuyệt đối không thể xưng là giàu có!

Còn có án tử chưa quyết của Trình Tri Viễn…… Ai da, thật là càng nghĩ càng khó chịu, nếu đi theo Trình Khanh lâu dài, vậy không phải là trở thành lưu đày sao?

“Nhưng lão gia coi trọng Trình Khanh thiếu gia, thật muốn đưa chúng ta cho Trình Khanh thiếu gia, chúng ta làm hạ nhân cũng không thể phản đối!”

Hai gã sai vặt hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể an ủi khuyến khích lẫn nhau, khuyên chính mình phải tin tưởng ánh mắt xem người của Trình Ngũ lão gia.

Trình Khanh không biết tâm tư của hai gã sai vặt, kết thúc hai ngày nghỉ, mặc vào bộ đồ và giày mới do Liễu thị cùng các tỷ tỷ làm, trở lại thư viện, dọc theo đường đi hai gã sai vặt hầu hạ nàng càng ân cần hơn, so với chính nàng còn nhọc lòng hơn, sợ Trình Khanh bị phân tán tâm tư đọc sách.

Trình Khanh trở lại thư viện, thành tích thi tháng quả nhiên công bố.

Lớp Đinh tổng cộng có 267 người, Trình Khanh lúc này xếp thứ 97.

So với dự đoán của nàng tốt hơn một ít, ít nhất cũng vào trong một trăm người đứng đầu.

Thôi Ngạn thi kém hơn so với nàng, xếp hạng 102.

Trình Khanh lại đi xem thứ tự lớp Bính, lớp Bính tổng cộng có 185 người, Du Tam xếp thứ 21, thành tích của tên hỗn trướng này so với trong tưởng tượng của Trình Khanh còn tốt hơn, quả nhiên không thể coi khinh!

Lại đi xem bảng thứ hạng của lớp Ất, nhân số lớp Ất càng ít hơn, tổng cộng mới chỉ có 92 người, Trình Khuê xếp hạng 19.

Nếu hai người này có thể bảo trì thành tích hiện tại, sang năm Du Tam trúng tú tài vấn đề không lớn, Trình Khuê lại rất có hy vọng trúng cử nhân…… Trình Khanh tức khắc cảm giác được áp lực. Trình Khuê trước không nói, người này vô cùng coi trọng thanh danh, sẽ không chói lọi nhảy ra đối phó nàng. Du Tam lại là một tên không biết xấu hổ, cùng nàng ở thư viện đã là thế bất lưỡng lập, sang năm nếu Du Tam thuận lợi tiến lên lớp Ất, cuộc sống của Trình Khanh sẽ càng không dễ dàng.

Tựa như Mạnh Hoài Cẩn ngày đó phạt đám người Du Tam chép sách, sư huynh cao hơn hai cấp lên tiếng, làm khó dễ đều là yêu quý, nếu Du Tam thuận lợi thăng lên lớp Ất, khẳng định sẽ chỉnh c.h.ế.t nàng.

Trình Khanh nhấp miệng.

Một âm thanh thiếu đánh vang lên ở sau lưng:

“Trình sư đệ, thành tích này của ngươi khiến ta có hơi chút thế Mạnh sư huynh mất mặt nha, như thế nào, Mạnh sư huynh chiếu cố ngươi như vậy, không có dạy kèm riêng cho ngươi sao?”

Trình Khanh ngay cả đầu cũng lười quay lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play