Thê tử một lòng thế Thôi Bằng suy nghĩ, Thôi Bằng lại ánh mắt lập loè.

Mai danh ẩn tích?

Hắn và thiên kim Hầu phủ bị người đánh vỡ ‘ gian tình ’, lúc ấy không hạ ngục cũng không bị g.i.ế.c chết, có thể thấy được là có cơ hội làm con rể Hầu phủ.

——hắn vì sao không chọn cưới quý nữ làm con rể Hầu phủ, mà lại rời xa kinh thành sống mai danh ẩn tích?!

"Tướng công ——"

Thôi Đại nãi nãi thấy Thôi Bằng nửa ngày không nói chuyện, nội tâm có hơi chút thấp thỏm.

Thôi Bằng xốc màn xe lên nhìn nhìn, đã sắp đến Thông Châu.

Hắn dứt khoát dựa vào trên xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần.

Chờ xe ngựa tới bến tàu Thông Châu, Thôi Đại nãi nãi ôm hài tử xuống xe, hoang mang rối loạn lại muốn thu xếp đi thuyền.

Bến tàu Thông Châu mỗi ngày đều có rất nhiều thuyền hàng ra vào, một khi lên thuyền, tam hoàng tử và Dĩnh Xuyên hầu đều không thể tiếp tục phái người đuổi theo, Thôi Đại nãi nãi chiếu dặn dò của người hảo tâm, chỉ thu thập đồ nhỏ, ăn mặc cũng không xa hoa, nhìn tựa như gia quyến người làm buôn bán nhỏ bình thường.

Thôi Đại nãi nãi chạy trước chạy sau, Thôi Bằng ngồi yên không nhìn thấy, ngược hướng người bến tàu mượn giấy bút, chờ Thôi Đại nãi nãi mang theo hài tử lên thuyền, Thôi Bằng đưa giấy đã viết xong cho nàng:

"Ta không thể chạy, nếu ta chạy, gia nghiệp Thôi gia đều sẽ chắp tay nhường cho người khác. Hai muội muội ở hậu viện tam hoàng tử, mẫu thân ở quê quán, các nàng lại có thể chạy đi đâu? Nàng mang theo hài tử đi đi, đừng bị ta liên lụy!"

Thôi Đại nãi nãi trong lòng trầm xuống, nàng có thể gả cho Thôi gia đại thiếu gia, cũng không phải thôn phụ dốt đặc cán mai, Thôi Bằng cho nàng lại có thể là hưu thư!

Thôi Bằng hưu nàng?

Thôi Đại nãi nãi ôm nhi tử phát ngốc.

Nàng gả vào Thôi gia, liền cùng Thôi Bằng lấy lòng Thôi lão gia, Thôi thái thái, mấy năm nay còn vì Thôi Bằng sinh hạ một nhi một nữ, dù Thôi Bằng g.i.ế.c cha g.i.ế.c đệ, Thôi Đại nãi nãi cũng kiên định đứng ở một bên cùng Thôi Bằng.

Chờ một nhà bốn người Thôi Ngạn bị đuổi ra khỏi Thôi gia, Thôi Đại nãi nãi lại phụng dưỡng Vương di nương, nàng không chê Vương di nương chỉ là một người thiếp, đối xử với Vương di nương vô cùng cung kính…… Thôi Bằng cố ý chuyển dời sinh ý đến kinh thành, Thôi Đại nãi nãi mang theo nhi tử cùng Thôi Bằng vào kinh, lưu lại nữ nhi và Vương di nương ở quê quán.

Thôi Đại nãi nãi làm con dâu Thôi gia, không có một chỗ không đủ tiêu chuẩn, Thôi Bằng chợt nói muốn hưu nàng, Thôi Đại nãi nãi sao có thể tiếp thu?

Thôi Bằng đưa hưu thư, đầu cũng không quay lại lên xe ngựa.

Thôi Đại nãi nãi đứng ở trên boong tàu nước mắt ngơ ngẩn chảy.

"Cha, cha đừng đi!"

Từng tiếng kêu gọi của nhi tử, Thôi Bằng cũng không quay lại.

Thôi Đại nãi nãi ngã ngồi ở trên boong tàu, ôm chặt nhi tử: "Cha con không cần chúng ta nữa……"

Thôi Đại nãi nãi khóc lớn.

Người hảo tâm mật báo cho nàng đã nói qua, nếu Thôi Bằng không chết, sẽ có cơ hội làm con rể Hầu phủ, hơn nữa Thôi Bằng đã sớm làm ra lựa chọn, hướng Dĩnh Xuyên hầu bảo đảm muốn cùng nàng hòa li…… Hôm qua vẫn còn là hòa li, hiện tại liền biến thành "Hưu thư", hòa li sẽ phải đi nha môn viết công văn hòa li, hưu thư lại không cần đi nha môn, tiết kiệm rất nhiều công phu.

Thôi Bằng viết ngay cả công văn hòa li cũng không muốn chậm trễ, gấp không chờ nổi muốn trở lại kinh thành, tranh thủ nghênh thú thiên kim Hầu phủ qua cửa —— thiên kim Hầu phủ có thể sinh con cho Thôi Bằng, cho nên Thôi Bằng hạ quyết tâm ngay cả nhi tử cũng từ bỏ.

Thôi Đại nãi nãi trước khóc sau cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, giống như điên khùng.

Đây là báo ứng!

Khi Thôi Bằng g.i.ế.c cha g.i.ế.c đệ, chính mình không ngăn cản, hiện tại Thôi Bằng bỏ vợ bỏ con, lại sẽ có ai vì nàng làm chủ?

Tìm nhà mẹ đẻ vô dụng, dân không đấu được quan.

Tìm Vương di nương làm chủ?

Nếu Vương di nương biết Thôi Bằng có thể cưới thiên kim Hầu phủ, khẳng định sẽ vui vui vẻ vẻ tán thành, căn bản không có khả năng vì chính mình xuất đầu.

Nhưng thật ra công công Thôi lão gia và bà mẫu Thôi thái thái lại là người giảng quy củ, nếu nhị lão còn có thể quản thúc Thôi Bằng, Thôi Bằng nào dám tùy ý hưu thê!

Báo ứng, báo ứng lớn…… Bến tàu náo nhiệt, nước sông sóng sánh, Thôi Đại nãi nãi bi phẫn không thôi, đẩy nhi tử trong lòng n.g.ự.c ra, muốn nhảy xuống sông, bị người trên boong tàu giữ chặt.

Mọi người mồm năm miệng mười khuyên Thôi Đại nãi nãi, lại cùng nhau mắng Thôi Bằng, nói Thôi Đại nãi nãi tìm c.h.ế.t thì dễ dàng, nhưng nếu nàng c.h.ế.t hài tử phải làm sao bây giờ?

Lúc này nàng chết, nam nhân bỏ vợ bỏ con cũng không hề bị trừng phạt, vừa lúc nhường vị trí cho thê tử mới của người ta.

Một chiếc xe ngựa chờ ở phụ cận bến tàu, nhìn dáng vẻ Thôi Đại nãi nãi một chốc sẽ không lại lần nữa tìm chết, mới rời đi bến tàu Thông Châu, đuổi kịp xe ngựa Thôi Bằng.

"Nếu ngươi thật quan tâm thê nhi Thôi Bằng, vì sao phải cứu Thôi Bằng ra tới, Thôi Bằng c.h.ế.t ở trong tay tam hoàng tử, thê tử Thôi Bằng thành quả phụ, ít nhất còn chiếm được danh phận thê tử Thôi Bằng, mà không phải một thê tử bị bỏ rơi."

Trong xe, một thanh âm vang lên, trong giọng nói mang theo trêu chọc.

Sau một lúc lâu, một âm thanh khác mới trả lời: "Bị hưu cũng không có gì không tốt, ít nhất thoát ly quan hệ cùng Thôi Bằng. Hơn nữa, Thôi Đại nãi nãi bị hưu bỏ là lựa chọn của chính Thôi Bằng, có quan hệ gì với ta?"

……

Thôi Bằng không biết có một chiếc xe ngựa ở đi theo phía sau, người trên xe ngựa còn đoán trước được lựa chọn của hắn, thấy rõ ý tưởng hắn.

Phủ tam hoàng tử là không thể trở về, Thôi Bằng đối với dặn dò của ‘ người hảo tâm ’ chỉ tin một nửa, tam hoàng tử có phải thật sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hắn hay không, Thôi Bằng không xác định.

Nhưng hắn tối hôm qua bị nhốt ở phòng chất củi một đêm, tam hoàng tử cũng chưa tới gặp hắn, Thôi Bằng đánh giá tam hoàng tử vẫn còn chần chờ chưa biết nên xử trí hắn như thế nào, hoặc là Dĩnh Xuyên hầu còn chưa có hạ quyết định, là bóp mũi nhận lấy ‘ con rể ’ như hắn vãn hồi chút tổn thất, hay là vứt bỏ nữ nhi Ngô Lục Nương.

Thôi Bằng ở trong lòng mắng to "người hảo tâm", mặc kệ đối phương là ai, cứu hắn từ phủ tam hoàng tử ra ngoài, hắn hiện tại chạy về phủ tam hoàng tử, tam hoàng tử sẽ hoàn toàn không tín nhiệm hắn!

Phủ tam hoàng tử là không thể trở về, phủ Dĩnh Xuyên Hầu cũng không thể đi.

Thôi Bằng trở về kinh thành, nói chính mình muốn đi cửa hàng trang phục trước, xa phu là người câm, ném hắn ở cửa hàng trang phục, định rời đi, Thôi Bằng cầm chút ngân lượng cho xa phu câm, xa phu cũng nhận.

Thôi Bằng ở cửa hàng trang phục mua một bộ y phục lụa có thể diện, thu thập chính mình sạch sẽ, mướn xe khác đi thẳng đến phủ đại hoàng tử!

Bên ngoài phủ đại hoàng tử, Thôi Bằng quy quy củ củ đệ thiếp, chờ trong chốc lát, lại có thể thật đúng là được cho phép vào phủ.

Góc đường, màn xe đi theo sau Thôi Bằng bị buông xuống, Tiêu Vân Đình thở dài:

"Trình Khanh, người hảo tâm làm chuyện tốt không lưu lại tên như ngươi, ở trên toàn bộ Đại Ngụy không tìm ra mấy cái. Nếu Thôi Bằng biết là ngươi năn nỉ bổn thế tử phái người cứu hắn, không biết sẽ là phản ứng gì."

—— người ngồi chung một xe ngựa với Tiêu Vân Đình đúng là Trình Khanh!

Đối mặt với Tiêu Vân Đình trêu chọc, Trình Khanh thực bình tĩnh.

"Ta cứu hắn, lại không hy vọng xa vời hắn cảm kích, cho nên hắn có phản ứng gì, ta cũng không quan tâm."

Trình Khanh rời đi phủ tam hoàng tử sau, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy Thôi Bằng sẽ không nhẹ nhàng lên làm con rể Hầu phủ.

Ở trước mặt hoàng thượng, tam hoàng tử và Dĩnh Xuyên hầu đều không đi làm ác nhân muốn g.i.ế.c Thôi Bằng, rốt cuộc căn cứ cách nói của Thôi Bằng, chính hắn cũng thực vô tội.

Nhưng Hoàng Thượng rời đi, tam hoàng tử và Dĩnh Xuyên hầu chậm rãi tỉnh lại, đều không muốn để Thôi Bằng tiếp tục tồn tại.

Nếu Thôi Bằng còn sống, sẽ phải làm con rể Dĩnh Xuyên hầu, Dĩnh Xuyên hầu không cam lòng.

Thôi Bằng làm con rể Dĩnh Xuyên hầu, lại nên đến phiên tam hoàng tử không yên tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play