Chung thị cũng không trông cậy vào nhi tử Trình Khuê có thể Lục Nguyên Cập Đệ, khảo được tiến sĩ giáp hai, Chung thị đã vô cùng cao hứng.

Biểu hiện của Chu lão phu nhân hòa tan vui sướng của Chung thị.

Chung thị căn bản không nghĩ phản ứng bà mẫu, từ Thông Châu đến kinh thành, dọc theo đường đi chỉ cùng chị em dâu Hoàng thị nói chuyện.

Vì không kích thích bà mẫu, Chung thị còn tránh đi khoa khảo, chỉ cùng chị em dâu nói hôn sự của Trình Khuê.

Hai chị em dâu đều xem nhẹ biểu tình khó coi của Chu lão phu nhân, Chu lão phu nhân tự nhiên thậm chí càng tức giận.

Chờ ngựa xe nhị phòng vào cửa thành, Chu lão phu nhân bỗng nhiên quấy nhiếu, nhất định phải đi đường vòng qua cửa trái Trường An.

Ai nói gì Chu lão phu nhân đều không tin, thế nào cũng phải muốn tận mắt nhìn thấy.

Chung thị hận không thể tát c.h.ế.t Chu lão phu nhân.

Từ Nam Nghi đến kinh thành, ở trên đường lăn lộn lâu như vậy, Chung thị chỉ nghĩ sớm nhìn thấy nhi tử và trượng phu.

Hoàng thị thật cẩn thận xem sắc mặt tẩu tử, cười gượng khuyên Chu lão phu nhân:

"Nương, ngài nhìn mọi người đều phong trần mệt mỏi, vẫn nên sớm một chút đến chỗ ở an trí đi, biết ngài tưởng tận mắt nhìn thấy tên của Khuê ca nhi ở trên bảng vàng, chúng ta không bằng ——"

"Ngươi câm miệng!"

Chu lão phu nhân bạo nộ, "Lão thân còn chưa có nằm trên giường không dậy nổi đâu, các ngươi một cái hai cái liền bắt đầu ngỗ nghịch bất hiếu, nhanh đi cửa trái Trường An!"

Hoàng thị bị mắng cũng ủy khuất.

Động tĩnh trong xe ngựa kinh động Trình Tam gia đang cưỡi ngựa.

Trình Tri Thuật chạy tới hỏi là xảy ra chuyện gì, Chu lão phu nhân liền nói Hoàng thị chống đối bà mẫu.

Hoàng thị ủy khuất ba ba nhìn trượng phu, Trình Tri Thuật cũng không khuyên được mẫu thân, giằng co không xong, cuối cùng là Chung thị nhả ra nói đi cửa trái Trường An trước.

Chu lão phu nhân hừ thật mạnh một tiếng.

Lỗ tai Chung thị đỏ bừng, trên mặt tất cả đều là tức giận.

Nếu không nhượng bộ, bà mẫu nhất định sẽ nháo đến cả nhà không an bình, nhị phòng vào kinh ngày thứ nhất cũng không thể bị người khác chế giễu.

Chung thị nhượng bộ không phải hiếu thuận, là vì thanh danh của trượng phu Trình Tri Tự và nhi tử Trình Khuê, càng có một cỗ tâm thái trả thù:

Không phải muốn đi xem bảng vàng sao?

Vậy đi xem đi!

Dù sao xem xong bảng vàng, người tức giận tóm lại không phải chính mình.

Chung thị vốn dĩ đối với Trình Khanh không có cảm giác gì, Lục Nguyên Cập Đệ gì đó đều là Trình Khanh bằng vào bản lĩnh của chính mình khảo ra được, thiên hạ này có nhiều người ưu tú như vậy, mỗi người đều phải đi đố kỵ, cũng mệt mỏi muốn chết.

Nhưng lúc này, Chung thị đối với Trình Khanh sinh ra rất nhiều chờ đợi —— nếu Trình Khanh lại cấp lực một chút, dùng một lần làm bà mẫu tức chết, chính mình sau này sẽ bớt rất nhiều phiền toái!

Không đúng, nếu tức chết, trượng phu và nhi tử đều phải để tang giữ đạo hiếu.

Chung thị chạy nhanh thu hồi nguyền rủa, cũng âm thầm trách cứ chính mình vừa rồi không nên giận dỗi.

Trăm ngàn năm mới ra một ‘ Lục Nguyên Cập Đệ ’, người trong nhà có nhi lang đọc sách đều nghĩ đến dính dính mạch văn.

Khi người nhị phòng tới cửa trái Trường An, lại vẫn phải xếp hàng xem bảng.

Chu lão phu nhân không biết sâu cạn, xe ngựa nhị phòng bị lấp kín, tiến cũng không tiến được, lui cũng khó lui.

Chu lão phu nhân nguyên tưởng ở trên xe ngựa vén rèm nhìn xem liền đi, hiện giờ ở trên xe ngựa không chen được đến trước bảng, chỉ đành bảo người đỡ bà xuống xe.

Hoàng thị và Chung thị cũng xuống xe.

Bà mẫu đi đến nơi nào, các nàng đều phải đi theo.

Không muốn tới cũng đã tới, Chung thị cũng muốn tận mắt nhìn thấy bảng vàng, trên đó có tên nhi tử Trình Khuê!

Quyền quý và quan lại kinh thành đều không có ngày thứ ba mới đến xem bảng, hiện giờ tới cửa trái Trường An đều là người làm buôn bán và tiểu dân chúng, Chu lão phu nhân nhìn người buôn bán nhỏ liền nhíu mày.

Trình Tri Thuật mang theo mấy hạ nhân, thật vất vả mới dẹp ra một lối cho mẫu thân, Chu lão phu nhân đỡ tay tam nhi tức Hoàng thị, chen tới trước bảng.

Cái tên thứ nhất trên bảng vàng chính là Trình Khanh.

Từng nét bút viết đoan chính, lại sẽ không nhận sai.

Chu lão phu nhân một chút nắm chặt cánh tay Hoàng thị, Hoàng thị không nhịn được hô đau.

"Giả, đều là giả!"

"Các ngươi gạt ta!"

"Cái gì Lục Nguyên Cập Đệ, đều là giả……"

Trước bảng vàng có lính trông coi.

Mặc kệ ai xem bảng cũng được, chỉ sợ trong ba ngày này sẽ có người to gan lớn mật muốn bóc bảng vàng…… Chuyện này thật đúng là thiếu chút nữa phát sinh, ban đêm hôm qua đã có mấy người tưởng dính mạch văn đến điên rồi, lén lút lại đây định trộm bảng vàng, bị binh lính trông coi đương trường bắt được, hiện giờ mấy người đó còn đang bị nhốt trong đại lao nha môn Thuận Thiên Phủ.

Binh lính trong coi cũng coi như là có kinh nghiệm, tối hôm qua có người tưởng trộm bảng vàng, hôm nay còn có người trước mặt mọi người nghi ngờ bảng vàng là giả!

"Các ngươi là người phương nào, nghi ngờ bảng vàng là giả, cùng chúng ta đi nha môn một chuyến!"

Chu lão phu nhân vừa khóc vừa cười, bà là lão thái quân nhị phòng, người nhị phòng ngại với hiếu đạo chiều theo đã quen.

Nhưng đối với binh lính trông coi bảng bảng vàng tới nói, đây là một lão bà tử thất thố.

Chuyện này nếu nhỏ có thể nói là lão bà tử hồ ngôn loạn ngữ, nếu lớn đó là nghi ngờ kết quả thi đình —— Trình Tri Thuật đều sắp khóc, vào kinh ngày thứ nhất đã phải đi nha môn một chuyến, truyền ra ngoài sẽ ném hết mặt mũi Trình thị.

Hắn chạy nhanh cho thấy thân phận, lại mọi cách giải thích, nói mẫu thân là vui mừng choáng váng.

"Vạn không dám nghi ngờ bảng vàng, chúng ta chính là người nhà của Trình trạng nguyên."

Phải không?

Nghĩ đến cũng không ai dám giả mạo người nhà Trạng Nguyên công, tên lính lập tức thay đổi gương mặt tươi cười: "Lão phu nhân lớn tuổi còn phải bảo trọng nhiều hơn, Trình trạng nguyên Lục Nguyên Cập Đệ không giả được, lão phu nhân ngài đừng có quá kích động."

Chu lão phu nhân miệng run run, tay run run, hai chân còn run run, nhìn dáng vẻ thật đúng là giống vui mừng qua đầu.

Trình Tri Thuật sợ mẫu thân ngay sau đó liền sẽ ở trước bảng vàng chửi ầm lên, chạy nhanh sử ánh mắt cùng thê tử Hoàng thị, hai phu thê một trái một phải mạnh mẽ nâng Chu lão phu nhân rời đi.

Đôi mắt Chu lão phu nhân mở to, yết hầu tê tê rung động, tay chân đều cứng đờ, vài lần giãy giụa không tránh thoát, bị mạnh mẽ nhét vào xe ngựa.

Chung thị nhìn thoáng qua bảng vàng, lược qua Trình Khanh, chỉ xem giáp hai, quả nhiên tìm được tên Trình Khuê.

Chung thị vừa lòng, sau đó mới xoay người lên xe ngựa.

Nhân Trình Tri Thuật nói bọn họ là người nhà Trạng Nguyên lang, bá tánh xem bảng còn tự phát nhường ra một con đường cho xe ngựa nhị phòng có thể rời đi.

Nhưng chờ xe ngựa nhị phòng đi xa, trước bảng vàng vẫn có người không nhịn được nói thầm:

"Nói là người nhà Trình trạng nguyên, sao không rất giống là vì Trình trạng nguyên cao hứng?"

"Đúng vậy, thuyết thư tiên sinh trà lâu nói Trạng Nguyên lang còn tuổi nhỏ đã độc chi môn hộ, chỉ nói Trạng Nguyên lang có một mẫu ba tỷ……"

"Suỵt, mau im miệng, đó là Văn Khúc Tinh trên bầu trời hạ phàm, há là có thể tùy ý nghị luận!"

Tuy rằng lòng có nghi ngờ, rốt cuộc là tâm tồn kính sợ đối với Trạng Nguyên Lục Nguyên Cập Đệ, tất cả mọi người cũng không dám thảo luận chuyện nhà Trình Khanh.

Hôm nay cũng xứng đáng Chu lão phu nhân xui xẻo, vào thành một hai phải vòng đến cửa trái Trường An xem bảng, ở trước bảng vàng lại nói không lựa lời, Trình Tri Thuật cũng không rảnh lo hiếu đạo gì, ở trước khi Chu lão phu nhân há mồm nói chuyện xấu chạy nhanh kéo người đi.

Chu lão phu nhân không có phát tiết được, một hơi liền nghẹn ở đó.

Vòng một vòng, nửa đường lại gặp phải Trình Khanh đi từ Quốc Tử Giám về nhà.

Trình Khanh đi đến nơi nào, dân chúng liền theo tới nơi đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play