Đổi hết thảy ủy khuất của nàng trong khảo thí vào thư viện bị người mưu hại thành bạc, khiến cho Chu thị chảy nhiều m.á.u đi!

Sắc mặt Trình Khanh cổ quái.

Trình Ngũ lão gia làm như vậy, thật sự là vượt qua mong muốn của nàng quá nhiều.

Trình Ngũ lão gia còn tưởng rằng Trình Khanh thiếu niên khí phách, đối với xử trí như vậy có bất mãn, không khỏi nói thêm vài câu với Trình Khanh:

“Học sinh kia đúng là đã cung khai nhận chỗ tốt từ người khác mới mưu hại cháu, nhưng người thu mua hắn gọi là gì, nhà ở nơi nào một mực không biết, hắn mưu hại ngươi không thành còn hủy hoại cả tiền đồ của chính mình, ta cho rằng hắn đã chịu đủ trừng phạt. Về phần người phía sau màn, ta chỉ tra được nhị phòng mấy ngày trước đuổi một gã sai vặt đi tìm Trình Tri Tự nhị thúc cháu, người nọ là nhi tử của Chu ma ma quản sự bên người kế tổ mẫu cháu.”

Nhi tử của Chu ma ma.

Trình Ngũ lão gia có thể tra được đến đây, thật sự không có qua loa cho xong chuyện, thật là tưởng thế nàng làm chủ.

Bắt nhi tử của Chu ma ma cũng vô dụng, người chân chính sai sử cũng không phải là Chu ma ma, hạ nhân đều phải nghe theo chủ nhân phân phó, người muốn chặt đứt tiền đồ của nàng là Chu thị.

Nhưng chỉ dựa vào lời khai của học sinh hàn môn kia, Trình Ngũ lão gia cũng không thể bắt được Chu thị, học sinh kia ngay cả tư cách gặp mặt Chu thị cũng không có…… Trình Khanh không thể không biết tốt xấu, chỉ bằng này đó, Trình Ngũ lão gia đã có thể buộc Chu thị chảy máu, trong lén lút cũng phải tốn rất nhiều sức lực!

Trình Khanh thậm chí suy đoán, dù cho Trình Ngũ lão gia có chứng cứ rõ ràng, vì sự hài hòa chỉnh thể của tông tộc Trình thị, cũng sẽ không thật sự làm cho chuyện này lớn lên.

Cũng cũng chỉ có thể như vậy.

Chu thị còn không phải người hiện tại nàng có thể động được.

Trình Khanh áp xuống nghẹn khuất trong lòng, cất khế đất đi:

“Thúc gia là chân chính vì cháu mà suy nghĩ, việc mưu hại cháu sẽ tuyệt đối không nhắc lại. Về phần điền trang trăm mẫu này, có thể nhờ thúc gia tạm thời bảo quản thay cháu được không? Thúc gia, cháu không phải không biết tốt xấu mà oán trách thúc gia, là tình huống trong nhà cháu thúc gia cũng hiểu, bỗng nhiên có một điền trang trăm mẫu đối với án tử của tiên phụ cũng không lợi.”

Bạc là Chu thị bỏ ra, Trình Khanh không nghĩ giúp Chu thị nổi danh, nếu điền trang này do bản thân Trình Khanh quản lý, sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra nhàn thoại.

Ở trước khi ô danh của Trình Tri Viễn được rửa sạch, trước khi chính nàng thi đậu công danh, nhà nàng đối ngoại tốt nhất vẫn nên duy trì quẫn cảnh, mấy việc như mua ruộng mua nhà này nghĩ cũng đều đừng nghĩ, bị người ta biết khẳng định sẽ liên tưởng đến việc Trình Tri Viễn tham ô bạc cứu tế!

Nhờ Trình Ngũ lão gia bảo quản là tốt nhất, Trình Khanh không cần phân tâm xử lý điền trang, ngũ phòng gia lớn nghiệp lớn, Ngũ lão gia cũng sẽ không tham tiền thu của một điền trang nhỏ này, Trình Khanh cảm thấy một mũi tên trúng mấy đích.

Chính mình ở cổ đại cuối cùng cũng là người có ruộng đất!

Trình Khanh có hơi chút kích động.

Trước khi xuyên qua, một trăm mẫu đất này nàng thật không thấy ở trong mắt.

Nhưng nay đã khác xưa, nàng hiện tại đã không phải là đại tiểu thư có tiền, mà là ‘ Trình tiểu lang ’ cần dựa vào mẫu thân và các tỷ tỷ làm thêu thùa nuôi dưỡng, bần cùng kéo thấp giá trị đạt đến ngưỡng sung sướng của Trình Khanh, tiểu trang một trăm mẫu với Trình Khanh lúc này tới nói đích xác là một số tiền lớn —— nghĩ đến bạc mua điền trang còn là kế tổ mẫu Chu thị nhổ ra, Trình Khanh liền càng sung sướng.

Nàng nhờ Trình Ngũ lão gia hỗ trợ bảo quản khế đất, chính là phó thác Trình Ngũ lão gia chăm sóc điền trang, Trình Ngũ lão gia nhìn nàng rất thuận mắt, cũng không thoái thác liền đáp ứng.

“Mấy việc vặt này cháu không để ý tới cũng tốt, cháu nên toàn tâm chuyên chú vào cử nghiệp, thi được vào thư viện chỉ là cơ bản nhất, Trình thị chúng ta thi thư gia truyền, biết đọc sách không tính là hiếm lạ, mà phải đọc ra tên tuổi mới có thể được người khác xem trọng liếc mắt cháu một cái.”

Trình Khanh nghe Trình Ngũ lão gia dạy bảo xong, cũng có nghi vấn của chính mình, trở lại huyện Nam Nghi đã hơn ba tháng, không biết án tử của Trình Tri Viễn có tiến triển hay không.

Công báo của triều đình nàng cũng lưu ý, nhưng không có đề qua về án tham ô bạc cứu tế phủ Hà Đài.

“Thúc gia, cháu không phải không tin trong tộc, nhưng thân là con cái……”

Trình Ngũ lão gia hiểu rõ.

Thân là con cái, có thể nhẫn lâu như vậy không hỏi, đã là vô cùng tín nhiệm trong tộc.

Án tử của Trình Tri Viễn…… Ngũ lão gia trầm ngâm, có một số việc không thể nói cho Trình Khanh nghe, phe phái triều đình, băn khoăn của Trình Lục lão gia, thiếu niên như Trình Khanh sao hiểu hết được?

“Lục thúc gia của cháu đã viết thư trở về, khâm sai Trương đại nhân đã hồi kinh phục mệnh với Hoàng Thượng.”

Quả nhiên trong triều có nhân tài dễ làm, chuyện khâm sai hồi kinh, nếu hôm nay Trình Ngũ lão gia không nói, Trình Khanh một chút cũng không hỏi thăm được tin tức.

Nàng cách trung tâm quyền lực quá xa!

Trình Khanh mắt trông mong nhìn, Trình Ngũ lão gia lựa chọn một chút lời có thể nói, Trương đại nhân tuy đã hồi kinh phục mệnh, nhưng các đại lão triều đình lại vẫn có tranh luận với án tham ô bạc cứu tế, hoàng đế chỉ nhìn các triều thần ồn ào nhốn nháo, tấu chương do Nội Các trình lên cũng không xem, ai cũng không cân nhắc ra được ý tưởng của hoàng đế.

“Án tử không thẩm, phụ thân cháu có tội hay không tự nhiên cũng không thể kiểm chứng, thiên uy khó dò, ý tứ của lục thúc gia cháu là an tĩnh xem biến này.”

Trình Khanh nghi hoặc.

Chỉ một vụ án tham ô bạc cứu tế nho nhỏ, ở địa phương là án lớn, nhưng đặt ở trong triều lại không tính là cái gì đi?

Triều Đại Ngụy cũng phổ biến loại án này, có cái gì không thể thẩm được—— ngày đó hộ tống quan tài của Trình Tri Viễn trở về Nam Nghi, tam thúc Trình Tri Thuật cự tuyệt không cho quan tài tiến vào nhà cũ, cũng đề cập đến việc thiên tử tức giận, cho nên phái khâm sai tra rõ án này.

Nhưng sao khâm sai hồi kinh phục mệnh, thiên tử lại không vội.

Tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, Trình Khanh cảm giác rất quái dị.

Nàng hoàn toàn không biết gì về thế cục trong triều, chỉ có thể cẩn thận thử phân tích: “Thúc gia, chẳng nhẽ án tử này liên lụy đến đại nhân vật ghê gớm gì, nên thiên tử cũng phải cẩn thận xử trí——”

Trình Ngũ lão gia kỳ quái nhìn nàng một cái, “Cháu nghe được tin tức từ đâu sao.”

“Thúc gia, cháu cũng chỉ suy đoán lung tung. Cháu tuổi còn nhỏ kiến thức không đủ, nói sai thúc gia cũng đừng chê cười, lũ lụt ở phủ Hà Đài tử thương thảm trọng, bạc cứu tế bị tham ô, trong dân gian tất nhiên tiếng oán than nổi lên bốn phía, thiên tử tức giận phái khâm sai đại nhân tra rõ án này, ngoại trừ thương tiếc bá tánh gặp tai hoạ cũng muốn tiêu trừ oán thán của dân, án tử càng nhanh tra rõ, càng sớm làm ra xử phạt với quan viên sai phạm, bất bình và oán khí trong lòng bá tánh gặp tai hoạ mới có thể phát tiết được! Khâm sai đã hồi kinh phục mệnh, nhất định là đã điều tra vụ án được đến bảy, tám phần, thiên tử lại không có lập tức hạ chỉ thẩm tra xử lí…… ngoại trừ đề cập tới người khiến thiên tử phải để ý, cháu không nghĩ ra nguyên nhân khác.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play